Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 10: 2 Giờ 2 Phút


Bạn đang đọc Em Không Cần Lại Cô Đơn – Chương 10: 2 Giờ 2 Phút


Thành viên gia đình em
………
Khi ca đầu tiên kết thúc, thứ đang đón chờ Ôn Dương không phải là thời gian nghỉ ngơi, mà là hai sinh vật sống.
Hơn nữa, chúng còn là hai sinh vật sống rất sống động…
Ôn Dương không biết trước đây cậu em họ Dương Ngọc Long đã nuôi chó như thế nào.
Rõ ràng là hai chú Bichon Frise, không phải là “chuyên gia xé nhà” Husky hay Alaska, nuôi kiểu gì mà khiến chúng nghịch đến mức này được?
Con tên “Mập Mập” kia hiển nhiên không biết tên của mình là “Mập Mập”, con còn lại có cái tên vừa quê mùa vừa đại chúng – “Baby”, nhưng vẫn có chút tương xứng với chỉ số thông minh cao của một con chó nhỏ.
Dưới sự dẫn dắt của Baby, Mập Mập tiếp cận Ôn Dương vừa kết thúc ca làm về, hai chú chó sau khi được ăn một bữa no nê đã ngay lập tức công nhận “bảo mẫu” mới này.
Ôn Dương vẫn tỏ vẻ chán ghét, nhìn hai sinh vật sống đầy lông lá dưới mí mắt mình, trong lòng nàng thật sự không có bao nhiêu hảo cảm.
Đặc biệt là, ngay khi Mập Mập nhìn thấy Ôn Dương – “bảo mẫu” mới, nó bày tỏ sự vui mừng và hao phí năng lượng vô hạn của mình bằng cách nhảy loạn xạ.
Nhưng mà đây……
Vừa nhảy vừa tiểu là cái giống gì?
Kích động quá nên tiểu?
Sĩ quan Ôn kinh hãi liên tục lùi bước khi bị nước tiểu tung bay của con chó tấn công, nàng rất sợ trên giày bị dính bất kỳ loại chất bài tiết động vật ô uế nào.
Lúc này nàng chỉ muốn chửi bới, nhưng “tên thủ phạm” dường như đã lường trước được tình huống này, cậu ta kiên quyết không nhận điện thoại nàng.
Sĩ quan Ôn giận tím người không có chỗ xả, chỉ có thể bất lực bắt đầu gỡ dây xích chó khỏi lan can sắt, trong lòng niệm “tĩnh tâm chú” không biết bao nhiêu lần.
Nàng chưa bao giờ tin vào thứ này, nhưng giờ đây nàng nghĩ bắt buộc phải tin.
Trương Lộ Chi không dễ gì bỏ lỡ một màn khiến đại ca Ôn chịu khuất phục như vậy.
Trong khi Ôn Dương tưởng cậu sẽ tan làm về nhà ngay sau nghĩ đỗ xe, Trương Lộ Chi cố ý đi vòng về hông cửa Sở Cảnh sát, định phát sóng trực tiếp cho mọi người.
Trong bữa tụ họp thịt nướng tối đó, Trương Lộ Chi và Trần Phi đã lập nhóm WeChat cho hai đội ngay tại chỗ, đặt tên cho nhóm WeChat là: Liên nghị (Liên hệ hữu nghị).
Ôn sĩ quan tức giận phừng phừng?
Cái tên này…
Dường như vẫn chưa đủ đô phản ánh hết sự tức giận trên khuôn mặt Ôn đại ca lúc đó.
Nhưng sau khi chụp xong ảnh kỷ niệm, đặt tên cho bức ảnh chỉ là chuyện nhỏ.
Người xem hoàn toàn có thể tự mình đọc ra trạng thái tâm lý của Ôn Dương từ các bức ảnh trên.
Rất có thể, có thể nhìn ra toàn màn hình đều là tâm trạng “Bố tổ sư nhà nó!”
Kéo lê một bao đồ dùng lớn cho chó, tay dắt chặt hai con chó tăng động đang muốn chạy loạn xạ, Ôn Dương cũng thấy xấu hổ không dám gọi taxi.
Mấy con chó không biết nghe lời nhỡ như phóng uế trên xe người ta, Ôn Dương phải giấu mặt đi đâu mới phải đây?
Quan trọng hơn cả, Ôn Dương không nghĩ có bao nhiêu tài xế taxi sẽ sẵn sàng coi chó là khách hàng…
Nhưng nhà nàng vẫn còn cách đồn cảnh sát 8 trạm xe buýt.
Ôn Dương bây giờ chỉ có thể hối hận lẽ ra mình không làm vậy.
Nếu sớm biết có những lúc cần xe như lúc này, lẽ ra nàng nên nhận vội chiếc xe cũ mà cha nàng đã bỏ đi.
Ôn Dương nghiến răng nghiến lợi, cay đắng.

Không có ô tô, chỉ đành lặng lẽ cuốc bộ về nhà vậy
……
Nếu thay hai chú Bichon Frises thành hai chiếc vali, thì lúc này sĩ quan Ôn không khác nào một công nhân nhập cư mới lên thành phố làm việc.
Tràn đầy gian khổ.
May mà sau khi tan sở, Ôn Dương đã thay lại thành thường phục, bằng không, mặc đồng phục cảnh sát mà lại đi làm chuyện này ư?
Ôn Dương cảm nhận một cách sâu sắc rằng mặt nàng chắc chắn sẽ càng nóng.
“Bíp bíp~”
“Bíp bíp~”
Rốt cuộc là ai?
Là ai miệt mài bíp còi cố tình làm phiền nhân dân như vậy?
Trong lòng Ôn Dương vốn đã khó chịu, lại còn bị tiếng còi xe quấy nhiễu, lòng nàng giờ đây có thể bùng cháy lên ngọn lửa cao nguyên.
Nàng quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn chiếc xe đang bấm còi inh ỏi trên đường, sống chết cũng phải nhìn được mặt mũi tên tài xế nào cả gan thêm dầu vào lửa.

Chỉ trong một ánh mắt…
Sĩ quan Ôn chỉ muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào.
Nhưng khốn nỗi bên lề đường chỉ có một bức tường vây, đến cả một sạp hàng cũng không có cho nàng.
Ý định bỏ lại chó và đồ đạc để bỏ chạy hoàn toàn không thể trở thành hiện thực.
Người ngồi trên ghế lái đỗ xe thật mượt vào vị trí đậu xe bên cạnh Ôn Dương:
“Lên xe.”
Không cần lằng nhằng, rất là Giản Mộc Tư.
Ôn Dương đang định từ chối, thì nghe Giản Mộc Tư bước ra khỏi ghế lái, nói: “Tôi đến đón chúng nó.”
Đầu ngón tay mà cô chỉ tới, chính là hai con chó mà Ôn Dương đang sống chết cố giữ lấy.
Hơ hơ…
Chúng nó hay lắm
Rất hay….
Rất…!là hay….
Sĩ quan Ôn chỉ có thể phập phồng lỗ mũi xả giận, lúc này cuối cùng nàng cũng có thể hiểu tại sao Chu Du thời Tam Quốc lại có thể chết vì tức điên.
Tức giận thực sự có thể gây chết người.
Ôn Dương dúi dây xích chó vào tay Giản Mộc Tư:
“Cho cô! Cho cô hết!”
Ngoài chó, nàng còn không quên giao lại đồ của chó cho người ta.
“Vì bác sĩ Giản yêu động vật đến vậy, giao cho cô nuôi vài tháng tiếp theo nhé.”
Ôn Dương khoanh tay trước ngực, vênh mặt ra vẻ “để xem cô xử lý thế nào”.

Nàng cược rằng nhất định Giản Mộc Tư sẽ tức lên, và thế là có kịch hay để xem.

“Vậy tôi đi đây.”
Người lái xe chỉ bình thản vứt lại một câu thế này.
Ôn Dương trố mắt nhìn những con chó vừa nhảy lên nhảy xuống trong tay mình, ấy thế mà vào tay người ta lại biến thành những thiên thần nhỏ ngoan ngoãn, nhảy tót lên xe cùng người ta mà không quay đầu lại.
Bởi vì quá sửng sốt, Ôn Dương cậy miệng cả ngày cũng không thốt nổi một câu.

Giản Mộc Tư đóng cửa ghế sau, cô quăng ánh nhìn bố thí cho Ôn Dương một lần nữa trước khi mở cửa ghế lái.
Giờ phút này, Ôn Dương biết rất rõ, nếu nàng lại không lên xe, người kia thật sự có thể sẽ lái xe rời đi.
Nàng lập tức lách qua mở cửa ghế lái phụ, tuần tự trước sau ngồi xuống với người ngồi ghế lái, một chút cũng không trì hoãn việc khởi động xe.
“Cũng do thằng em giao chó cho tôi…”
Sĩ quan Ôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng quá xấu hổ để nhìn người đang ngồi trên ghế lái.
Thể diện quá quan trọng.
Người ngồi trên ghế lái không cười nhạo nàng như nàng đã tưởng.
Vì sĩ quan Ôn chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đương nhiên nàng không có cách nào nhìn thấy khoé môi cong lên của Giản Mộc Tư.
Cô cũng không hiểu, thực ra Giản Mộc Tư biết, quả thật sẽ rất quá đáng nếu cười thành tiếng với sĩ quan Ôn.
“Đến đâu?”
……
“Khu chung cư Đại An, đường Nam Hà.”
Người ngồi ghế phụ nhanh chóng đáp lời, không hề ngắt nhịp.
Khu chung cư Đại An đường Nam Hà?
Giản Mộc Tư nhớ rằng dường như khu đó tụ tập rất nhiều chung cư cũ nát, nơi được các công dân thành phố Bắc Thành “tự hào” gọi là “khu ổ chuột”.
Cô không hề ngờ tới, Ôn Dương thế mà lại sống trong một nơi như vậy.
Cô nhớ mang máng trước đây Trần Phi từng nói rằng, bác và chú của Ôn Dương đều là những thương nhân có tiếng trong Bắc Thành, bố của Ôn Dương, ông Ôn Quốc Đông, cũng đã chuyển sang làm kinh doanh từ nhiều năm về trước.
Làm sao mà Ôn Dương, người xuất thân từ một gia đình như vậy, lại sống trong khu tập thể Đại An?
Huống hồ, Giản Mộc Tư còn nhớ rõ dáng vẻ ung dung trả tiền của Ôn Dương khi cô và nàng từng không ít lần ăn cơm với nhau ở London năm đó, trông nàng không giống một người túng quẫn một chút nào.
Chỉ là trong lòng cô có nghi vấn, Giản Mộc Tư gật đầu, lái xe đến khu tập thể Đại An.
Ôn Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bệnh nghề nghiệp khiến nàng đã quen với việc nhìn ra đường phố kể cả khi tan ca.
“Bác sĩ Giản, dừng xe.”
Đột nhiên nghe thấy cách xưng hô này, Giản Mộc Tư còn tưởng người kia đang kiếm chuyện.
Cô chỉ nhả chân ga, cho xe chạy chậm lại:
“Sao thế?”

“Cô cứ dừng lại trước đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”
Chiếc Land Rover đậu vào khu vực đỗ xe ven đường, Ôn Dương lập tức xuống xe.
Qua gương chiếu hậu, Ôn Dương đang chạy một mạch về phía một người già sao?
Ôn Dương dừng lại bên cạnh bà già ấy:
“Bà ơi, sao bà lại ra ngoài?”
“Tôi thích ra thì tôi ra, cô rảnh à mà quan tâm.”
“Vâng bà, cháu rảnh quan tâm mà.”
Bà ấy là người quen cũ của Ôn Dương.
Từ khi nàng được chuyển đến khu tuần tra gần Văn phòng thành phố, hầu như cứ 10 cuộc gọi đến Trung tâm Chỉ huy tìm kiếm người già mất tích, có đến 9 cuộc là về bà già này.
Vài năm trước, bà già mắc chứng “chứng mất trí nhớ do tuổi già”, có lúc tỉnh táo, có lúc lại lú lẫn.
Mà ông lão ở nhà cũng không trông được bà, đương nhiên người chống nạng không thể hoạt bát bằng người nhanh nhẹn.
Ôn Dương nhìn về phía xa đằng sau bà lão, nàng cố tìm bóng dáng của ông lão nhà bà.

“Chuyện gì vậy?”
Giản Mộc Tư cũng xuống xe theo, lúc xuống xe còn không quên mở hai khe nhỏ ở cửa sổ sau để thông gió, cô thật biết nghĩ cho hai “hành khách” ngồi ở ghế sau.
Ôn Dương bước tới gần Giản Mộc Tư một chút, thì thầm giải thích:
“Bà lão này lại đi lạc.

Mấy năm trước, bà mắc Alzheimer, mỗi khi phát bệnh lại chạy ra ngoài.”
Ôn Dương dừng lại một lúc, trong mắt lộ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy: “Giản Mộc Tư, cô có thể giúp chở bà lão về nhà không?”
Ôn Dương vốn định nói thêm vài lời lịch sự nhờ đối phương giúp đỡ, nhưng Giản Mộc Tư gật đầu không chút do dự:
“Được.”
Men theo dọc đường đi tới, Giản Mộc Tư và Ôn Dương lại lội ngược dòng quay lại.
Hai người chở bà lão về khu dân cư gần Sở Cảnh sát, so với vài câu lấy lòng nhẹ nhàng của Ôn Dương, có vẻ như hai “hành khách” ngồi ghế sau được bà lão yêu thích hơn.
Bà lão cuối cùng cũng được đưa về nhà dù muốn hay không, còn ông lão đang đợi ở cổng khu dân cư cuối cùng cũng đợi được người vợ bị tiễn về nhà.
“Ông à, để cháu giúp ông gọi một cuộc cho Trung tâm Chỉ huy.”
“Ừ ừ, được, cảm ơn cô cảnh sát Ôn.”
……
Có lẽ do trên đường gặp phải bà lão đi lạc, bầu không khí trong xe êm dịu hơn rất nhiều, trong xe không có tiếng nhạc, Ôn Dương cố gắng phá vỡ sự im lặng:
“Tôi không ghét chó, nhưng cũng không thích nuôi…!chúng sẽ rụng lông, vừa nghĩ đến viễn cảnh khắp nhà toàn lông đã khiến tôi phát điên lên.”
“Còn cô, Giản Mộc Tư, có thật là cô thích nuôi chó không?”
Giản Mộc Tư quay vô lăng, lái xe vào khu dân cư Đại An:
“Không thích.”
“Biết ngay mà, tôi biết ngay cô chỉ muốn hận người.”
Khắp mặt Ôn Dương đều viết lên chữ “hoá ra là vậy”.

“Tuổi thọ ngắn, không nuôi nổi.”
Giọng điệu trong lời nói của Giản Mộc Tư nhàn nhạt, nhưng ý nghĩa đằng sau lời nói đó là sự liên kết với độ dài ngắn của một sinh mạng.


Ôn Dương sững sờ trước cái cớ mà nàng hoàn toàn không thể ngờ được này, nàng im bặt trong một thời khắc ngắn ngủi của nỗi kinh ngạc.
……
“Tòa nào?”
“Rẽ phải ở ngã tư phía trước, tòa thứ hai.”
Giản Mộc Tư gật đầu, thật ra cô không quen lắm với sự quan tâm lặng lẽ của Ôn Dương vừa rồi.
“Tôi nuôi một….!con thú cưng…”
Giản Mộc Tư rõ ràng không quen gọi con vật trong ký túc xá của cô là “thú cưng”.
“Con gì?”
Tuổi thọ của chó và mèo đều chỉ có mười mấy năm.
Cá?
Tuổi thọ cũng không dài.
Thực vật?
Trông Giản Mộc Tư không giống người thích chơi cây hoặc hoa.
“Chẳng lẽ lại là…!con rùa?”
Vương bát ngàn năm tuổi!
Vừa rồi năm chữ này xông thẳng vào đầu Ôn Dương.
“Chà, đại loại thế.”
Xe dừng dưới nhà Ôn Dương, Giản Mộc Tư mở cửa giúp hai “hành khách” ngồi ghế sau.
Cửa xe vừa mở ra, hai con chó Bichon đã nhảy giống như một cơn gió, chạy vòng quanh chân Giản Mộc Tư nhằm phô bày sức sống tràn trề.
“Hôm khác nếu như có thời gian, tôi sẽ dẫn nhóc đến làm quen.”
Giản Mộc Tư nói câu này khi cúi người vuốt ve cái đầu tròn nhỏ của Baby, khiến bất cứ ai khi nghe đều sẽ nghĩ “nhóc” mà cô ấy nói đến chính là con Bichon đang chạy quanh chân cô.
……
Tác giả có điều muốn nói:
Nếu tôi đủ may mắn để giữ bạn ở lại chương này, tôi muốn nói vài lời về truyện này: Có lẽ tôi là một người kể chuyện chú ý nhiều đến chi tiết hơn, tôi cũng cho rằng điều quan trọng nhất về tâm hồn nhân vật là hiện thân của các chi tiết.
Trong văn án: “Chúng ta không màng yêu đương, cũng không nói chuyện tình ái.
Chúng ta chỉ cảm nhận muôn vàn sắc màu nhân gian từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày, sau đó dần dần lại gần nhau, không thể tách rời.”
Vì vậy, trong “Em Không Cần Lại Cô Đơn”, tôi
khuyên các bạn không nên đọc nhảy cóc.
Ví dụ, trong chương trước, tôi đã thầm giải thích nguồn gốc của cái tên “Ôn Dương”.
Không biết các bạn đọc đáng yêu có để ý không?
Em họ của Ôn Dương là con trai của chú và dì của Ôn Dương, “Dương” Ngọc Long.
Vả lại, Giản Mộc Tư và Ôn Dương hiện đang làm những công việc tiền tuyến nhất là bác sĩ cấp cứu và cảnh sát tuần tra.
Tôi rất thích câu của một độc giả trong mục bình luận:
“Những cô gái làm bác sĩ và cảnh sát, luôn có một loại sức mạnh kiên cường và quả cảm…”
Đây không phải một câu chuyện tình yêu đơn thuần, những truyện theo thể loại thực tế không thể tách rời cuộc sống thực.
Mà trong cuộc sống, không chỉ có tình yêu.
Trong truyện, một mặt, tôi muốn kể về câu chuyện của Giản Mộc Tư và Ôn Dương, mặt khác, tôi muốn kể về nhiều thứ hơn là tình yêu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.