Bạn đang đọc Em Không Cam Chịu Mất Anh – Chương 29
Sang nhà Ron – Không sang nhà Ron – Có lên tới nhà Ron không nhỉ? Phân vân quá, nhỡ cái tên khùng đó làm gì Ron thì sao, nếu có chuyện gì với Ron thì người áy náy nhất chính là nó. Chán quá, Jim đi học chưa về, Rosalie cũng chưa về. Đêm qua không ngủ được, tới bây giờ nó tháy mệt quá, nó leo lên giường và ngủ một giấc ngon lành.
– Chuyện anh Ron bị đánh là thật hả mẹ? – Tiếng của Jim.
Cái gì mà Ron bị đánh chứ? Nó đang ngủ. Ơ, chỉ kịp ơ một tiếng rồi bât dậy khỏi giường, nó nhìn Jim với anh mắt hoài nghi.
– Haha, buồn cười chưa kìa. Chị ngủ say như heo gọi có khi không dậy vậy mà ngu tin anh Ron bị đánh lại bật dậy luôn. Haha- Jim chỉ nó nhe nhởn cười.
– Thôi đi con, đây không phải là trò đùa. – Rosalie quay sang mắng Ron.
– Chuyện Ron…bị đánh…là sự thật? – Nó lo lắng hỏi Rosalie.
Chị khẽ gật đầu.
– Chị hãy nói cho em nghe có chuyện gì đã sảy ra vậy?
– Tôi cũng không chắc. Lúc đi chợ về thì mới được nghe mọi người kể lại. Trưa nay có một người tìm thấy Ron trong tình trạng bị đánh và đang gất bên đường lên đưa về. Kể cũng kì, Ron là một đứa hiền lành tốt bụng, làm gì có thù oán với ai mà lại bị đánh.
Nó lặng người. Tất cả là tại nó, nếu nó nghe lời cái thằng hắn thì Ron sẽ không bị đánh. Mọi chuyện đều do nó gây ra, không có nó thì Ron đã không bị đánh. Phân vân quá, nó có lên tới tìm gặp Ron không? Chẳng hiểu lúc nhìn thấy anh nó sẽ phản ứng như thế nào?
– Tại sao hôm nay em về sớm vậy?
Câu nói của Rosalie cắt ngang mặt suy nghĩ của nó.
– Ah, tại vì hôm nay ở đó không có khách.
– Ưm.
– Em có thể tới thăm Ron được không?
– Em mau đi đi.
– Cho con đi với. – Ron từ phía dưới chạy ra.
Đúng là, đi một mình không sao, chứ đi với thằng nhóc lắm mồn này thì đúng là rắc rối. Thằng bé sẽ lại nói linh tinh về chuyện tình cảm của nó với Ron.
– Cháu chào cô chú ạ. – Nó tươi cười chào bố mẹ Ron.
– Hehe, cháu chào 2 bác. – Cái thằng bé này, tới giờ vẫn còn tếu táo được.
– 2 đứa tới thăm Ron ah? – Bố Ron tươi cười hỏi nó.
– Vâng ạ. – Nó ngịa ngùng trả lời.
– Ron đang nằm trong đó. 2 đứa vào đi.
Nó cùng Jim bước vào phòng của Ron. Vừa thấy nó Ron đã mỉn cười.
– Haha, yêu nhàu có khác. – Jim tiếp tục nhe nhởn.
– Cái thằng bé này. – Nó cốc nhẹ vào đầu Jim.
– Anh đạp cho bây giờ, vớ vẩn?
– Haha.
Trong khi cả nó và Ron đều gượng thì Jim ngồi cười một mình. Nó chẳng biết nói gì cả, được 30 phút rồi mà nó cứ ngồi câm như hến. Thôi đành phải chốt hạ câu cuối:
– Muộn rồi em về đây ạ.
– Ưm, vậy thì tạm biết em nhé.
– Chúc anh mau khỏe ạ.
– Về thôi Jim.
Nó chào bố mẹ Ron và đi về.
Sáng hôm sau nó lại phải đi làm, nếu hôm nay gặp lại cái thằng dở người đó thì bằng mọi giá nó phải cho tên đó một trận.
– É. Sao hôm nay lại không có khách thế này? Đừng nói lại giống hôm qua nhé.
– Cô đây rồi. – Quản lí vui vẻ nhìn nó.
– Có chuyện gì thế ạ?
– Ơ thì, hôm nay lại có người bao cả cái quán này, cô chịu khó một chút.
– Cái gì? Sao lại có chuyện gì cục như thế được?
– Không sao, không sao cô chịu khó một chút đi. Tôi sẽ tăng lương cho cô. Như vậy nhé, tôi đi đấy.
Cũng may tối qua nó ngủ được, hôm nay mà ngủ quên thì đúng là nhục. Nó kiên nhẫn ngồi nhìn ra cửa, những tia nắng vàng, xuyên qua khe cửa, chiếu thẳng vào phần đùi trắng nõn của nó.
Haizz… Hung thần điên đến rồi.
– Hôm nay cưng có tiễn bộ, xem ra cũng biết nghe lời đấy chứ.
– Đừng gọi tôi là cưng nữa, buồn nôn lắm.
– Gọi thế tình cảm hơn.
– Tình cảm ấy hả?
Bốp!
Nó đứng lên tát thẳng vào mặt hắn. Vô cùng ngạc nhiên trước hành động của nó hắn sững sờ.
– Cưng khá lắm. Từ trước tới giờ chưa ai giám động tới anh cả, cưng là người đầu tiên đấy. Nhưng không sao điều đó càng chứng tỏ cưng có thể làm bạn gái anh.
– Tôi không thèm.
– Tùy tâm, nêu cưng không thèm anh thì ít nhất cũng phải thèm cái mạng chó của thăng đánh cá chứ?
Tới lúc này nó hoàn toàn dơi vào thế bị động. Tại sao hắn lại đem Ron ra để uy hiếp nó?
– Anh muốn gì?
– Anh muốn em yêu anh.
– Nếu tôi làm theo những gì anh nói anh sẽ để cho Ron yên chứ. – Nó nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét.
– Anh không lừa cưng đâu, yên tâm.
– Anh uống gì để tôi đi lấy?
– Sữa tươi.
– Anh không biết uống cafe ah?
– Không!
Không biết uống cafe thì nó càng phải pha cho hắn uống.
Nó vội càng pha cafe, bỏ thật nhiều bột cafe vào cho đặc, không cho đường, không cho sữa.
– Không có sữa đâu, anh uống cafe nhé.
– Hưm.
Có lẽ hơi khó chịu nhưng vì nó pha lên hắn vẫn uống, vừa uống vừa nhăn nhó. Chẳng biết nói gì với hắn, nó đành ngồi xuống bến cạnh. É, sao hắn cứ nhìn chằm chằm đùi nó thế.
– Anh nhìn cái gì đấy.
– Trắng và mịn lắm nhỉ? – Hắn vừa nói vừa lấy tay vuốt dọc đùi nó.
Nó giật bắn người, tự dưng gặp thàng bệnh hoạn.
– Anh làm gì thế hả? Đồ dê cụ.
– Anh đâu có đinh làm gì em, ai bảo em vô duyên. Nhìn lóa mắt.
Nó có làm gì đâu mà vô duyên, với trả láo mắt. Tự nhìn vào đùi mình, thực ra thì nắng chiếu vào cũng hơi lóa mắt thật.
– Nắng quá. – Nó đành chống chế, rồi với tay kéo gièm cửa xuống.
– Tôi thế. – Hắn gắt. Rồi lấy tay mở rèm.
– Nhưng nắng. – Nó leo qua người hắn đóng rèn lại.
– Đóng vào thì tối, tôi không thích tối. – Hắn lại mở rèm.
Không thèm nói với hắn, nó chèo qua người hắn và đóng rèm lại. Không may cho nó, nó tì mạnh vào hắn quá, cả nó và hắn cũng ngã ra đằng sau. Người nó nằm chắn ngang trên người hắn.
– Làm trò gì thế? Đúng dậy khỏi người tôi mau. – Hắn cau có với nó.
– Từ từ đã nào. – Nó gắt gỏng trả lời hắn rồi lồm cồm bò dậy.
Xoạch!
Chiếc áo của nó mắc vào thành ghế, khi nó đứng lên thì rách mội đường từ phía lách xuống. Quá bất ngờ nó chỉ biết đúng trơ mặt ra.
– Này. – Tự dưng hắn gọi làm nó giật mình.
– Anh nhìn cái gì vậy? Mau đứng dậy đi.
Nó luống cuống tìm cách che chỗ rách.
– Áo cưng bị rách rồi, tại cưng làm rách đấy nhé, anh không có lỗi để cho cưng xin đâu.
– Biết rồi. – Nó đang bực vì rách áo tự dưng hắn nói linh tinh làm bực thêm.
– Mau tìm cách che lại đi, nếu không che được thì cởi ra luôn cho tiện.
– Không. – Nó rứt khoát trả lời hắn.
– Cởi ra đi, đã rách như vậy thfi mặc cũng như không thôi.
– Anh đinh rụ cho tôi cởi ra rồi lợi dụng làm chuyện xấu chứ gì.
– Hay là chúng ta thử làm chuyện đó đi.
– Chuyện gì cơ? – Nó ngây thơ thật thà hỏi lại.
– Làm việc tạo ra trẻ con ý. – Hắn hỏi nó bằng cái giọng sở khanh.
– Anh bị ngu ah? Chuyện tạo ra trẻ con là chuyện gì?
– Em bị ngu thì có, mỗi chuyện tạo ra trẻ con là gì cũng không biết. Để tạo ra trẻ con thì phải quan hệ tình dục.
– Không, tôi sẽ không làm chuyện đó với thằng bệnh hoạn từ trại điên sổng ra đâu.
– Nhắc lại câu vừa nãy, cưng chán sống rồi hả.
– Tôi xin lỗi, tôi lỡ mồn với anh. Ý tôi là chúng ta còn quá trẻ để làm chuyện đó.
– Ngoan.
– Xì, áo tôi rách rồi chút về nhà kiểu gì?
– Cưng muốn có áo mới không?
Nó ngây thơ gật đầu.
– Hôn anh đi, rồi anh sẽ cho cưng áo mới.
– Không. – Nó còn lâu mơi chịu hôn cái hắn.
– Thế không đinh hôn thật ah? – Hắn hỏi lại nói.
– Đã nói không rồi mà.
– Thế cưng đinh mặc áo rách về nhà ah?
– Không.
– Anh sẽ cho cưng áo mới nếu cưng đồng ý nói: Em muốn làm vợ anh.
Phải nghĩ lại cái đã, không nhỡ đâu mắc lừa hắn thì sao?
– Chỉ nói vậy thôi không phải làm gì? Anh không lừa tô?
– Ai thèm lừa cưng.
– Vậy thì tôi đồng ý.
– Đồng ý rồi thì mau nói đi, mất thời gian quá đấy.
– Em..muốn…cưới anh.
– Cái gì cơ? Anh nghe không dõ, nhắc lại đi.
– Em muốn..cưới anh.
– Nhắc lại dõ hơn được không?
– Em muốn cưới anh. Anh bị điếc ah?
– Nói lại đi, anh chưa hiểu cưng nói gì.
– Em muốn cưới anh. Anh giỡn với tôi đấy ah. Anh có vấn đề không?
– Xin lỗi, dù em muốn anh cũng không thể cưới em được vì anh còn quá trẻ chưa muốn lập gia đình. Anh đang giỡn với cưng mà. Anh hoàn toàn bình thường và không có vấn đề về giới tính.
Hắn có làm sao vậy, bắt nó phải nói một cậu thao lời hắn rồi bắt nó lặp đi lặp lại với lí do hắn không nghe thấy. Sau đó hặn tự trả lời câu nói mà chính hắn bắt nó nói.
– Tôi nói rồi, vậy thì áo của tôi đâu?
Không trả lời nó hắn đưa tay len sờ nhje vào ngực nó. Giật mình, nó ngồi lùi lại.
– Anh làm cái trò gì vậy hả?
– Ngực cưng cỡ A , sao to thế.
– Tại sao anh giám sàm sỡ tôi?
– Anh có sàm sỡ gì cưng đâu, anh chỉ xác đinh xem cưng mặc áo cỡ bao nhiêu thôi mà. Mà chúng ta là người yêu, thỉnh thoảng thân mật một chút có sao đâu.
– Xác đinh size áo bằng các sờ ngực sao? Tôi bảo tôi lá người yêu của anh bao giờ.
Không thèm trả lời câu hỏi của nó hắn cúi xuống nhắn tin điện thoại.
15 phút sau, một chiếc ô tô đen dừng trước cửa quán, người đàn ông mặc vest đen từ trong xe bước ra trên tay sách theo một đống đồ.
– Sao lâu thế? – Hắn cau có với người đàn ông.
– Thưa cậu chủ đâu ạ.
Nói xong ông ta bỏ một loạt váy, áo, phụ kiện, giày cao gót các loại ra. Nó chỉ biết chố mắt nhạc nhiên nhìn đống đồ đấy, chắc hẳn nó phải rất đẹp và đắt tiền.
– Ông đem tới cái gì thế này, tôi đã mô tả qua hình dạng, dáng người khuôn mặt của cô ấy rồi cơ mà. Không hiểu thằng ngu nào mix style. Chút nếu cô ấy mặc không vừa thì ông chết với tôi. – Hắn chỉ vào đống quần áo gầm gừ với ông ta.
– Vâng vâng ạ.
Nó không biết phải làm thế nào, đành đúng đó nhìn đồng quàn áo mà nó cữ nghĩ như vậy là đẹp lắm rồi.
– Cưng thích bộ nào. – Hắn ngọt ngào hỏi nó, chẳng bù cho lúc cãi nhau.
Trả lời thế nào bây giờ, chẳng lẽ nó nói là thích tất như vậy thfi tham lam quá.
– Chắc chúng đều xấu không vừa ý cưng, thôi cưng mặc tạm bộ này nhé. – Hẵn chỉ cho nó một bộ hắn thấy ưng ý.
– Mặc tạm có nghĩa phải trả lại ah? – Nó ngây thơ hỏi hắn.
– Trả cái con khỉ, mau vào trong thay đi.
Nó cầm bị chiếc váy hắn chỉ vào trong thay đồ. Sao cái báy này ngắn thế, nó mặc chỉ vừa đủ dài tới chỗ cần che, ngực cũng khoét xâu nữa. Nhìn thì đẹp thật những hơi sexy thì phải. Nó ngượng ngĩu bước ra ngaòi.
– Đúng là người đẹp vì tiền. – Hắn tưng tửng nói câu đó.
Nó cũng có thèm tiền của hắn đâu, hắn mua cho nó đấy chứ.
– Mặc váy chiếc váy này phải đi đôi giày cao gót này chứ.
Nó cúi xuống ái ngại nhìn đôi giày cao khoảng 15cm dù có đế trước nhưng vẫn cao lắm.
– Ngồi lên nghế đi, anh đi giày cho.
Nó ngoan ngoãn, ngồi lên nghế để hắn đi giày giùm. Ông mặc áo đen cứ chố mắt ra nhìn, ông biết rõ cậu chủ của mình chẳng bao giờ hạ mình trước mặt con gái vậy mà…
Đi giày 15cm nó mới cao ngang hắn, còn không nó thấp hơn hắn cả một khoảng. Hắn còn bắt nó đeo them một đống vào tay, vòng cổ và cầm thêm cái túi sách.
– Đi thôi. – Hắn nói với nó.
– Đi đâu cơ?
– Đi chơi chứ đi đâu.
– Nhưng tôi còn phải….
– Không nhưng gì hết.
Chẳng đợi nó trả lời hắn kéo tuột nó ra ngoài rồi ấn nó ngồi vào chiếc xe hơn đắt tiền của hắn.
– Đi đâu vậy?
– Anh đã nói sẽ đi cưng đi chơi rồi mà.
– Chơi ở đâu?
– Không hỏi nhiều nữa. Nhưng cần phải biền LỌ LEM thành CỒNG CHÚA đã.
Nó bĩu môi với hắn. Vớ vản, ai là lọ lem chứ, “chắc gì hắn đã là HOÀNG TỬ”
Cuối cùng chiếc xe dừng ở một cửa hàng làm tóc.ư
– Tới đây làm gì? Anh đinh cắt tóc hả?
Hẳn bước vào nhân viên ai cũng chào hắn và nó.
– Tôi muốn thay đổi lông cho con chó bông.
– Anh đem chó vào đây để cắt tóc ah?
Không thèm trả lời câu hỏi ngới ngẩn của nó, hắn ấn nó xuống một chiếc ghế.
– Chị hãy tiả lại tóc, không cắt mái, làm xoăn sợi nhỏ để xù lên, xoăn khoảng từ cách đỉnh đầu 20cm.
– Xin cậu đợi một lát.
– Anh hay đưa bạn gái đi cắt tóc lắm ah?
– Không, cô là người đầu tiên. – Hắn lắc đầu trả lời.
Chị ta kéo nó tới một cái nghế ngội đầu và làm ướt tóc nó, sau đó cho đủ các loại dầu gội lên và hành hạ da đầu nó đủ kiẻu, nó thấy làm như vậy cũng thoải mái.
Ế làm như vậy chẳng phải hắn thay đổi kiểu tóc(lông) cho nó sao vậy thì nso là con chó bông của hắn chắc.
Mái tóc của nó sau khi ngội không được sấy khô mà đem ra cắt luôn, có 2 người vây xung quanh đầu nó. Sau khi cắt xong tóc nó mới được sấy khô và bị cắt thêm một chút nữa, nó lại bị kéo đi ngội đầu, tiếp theo tóc nó bị tẩm thuốc quận vào mấy cái lô tròn và bị ấn ngồi xuống một cái máy. Sau một khoảng thời gian dài ngồi dưới đó nó được kéo ra và ngỡ tất lô xuống. Tiếp tục bị đem đi ngội đầu ngội xong mái tóc xoăn của nó bị thợ làm tóc bôi bôi xịt xịt mấy chai tạo kiểu tóc cuối cùng xấy cho khô. Nó không phải làm gì nhưng đầu và tóc nó bị hành hạ.
– Thưa cậu Wales xong rồi ạ.
Hắn quay ra nhìn nó, không tỏ vẻ bất ngờ cho lắm.
– Nhìn đẹp hơn rồi.
– Muốn rồi tôi phải về.
– Cưng muốn về sớm vậy sao?
– Ưm.
– Chỉ đường đi, anh đưa cưng về. Nếu đi bộ thì chân cưng sẽ gãy vì đôi giày cao quá.
– Trước khi về, anh có thể kiếm cho tôi bộ đồ nào kín đáo hơn được không?
Hắn quay ra nhìn nó bằng ánh đen tối.
– Không cần đâu.
– Nhưng bộ này sexy quá.
Hắn im lặng không trả lời. Nó cũng thừa thông minh để hiểu im lặng ở đây là từ chối.
– Thôi dừng lại ở đây đi, tôi sẽ tự đi bộ.
– Ưm.
Hắn bước xuống mở cửa xe và đõ nó.
– Hôn tạm biệt anh đi. – Hắn áp sát nó vào.
– Anh làm gì vậy? Đang ở giữa đường.
– Hôn anh đi.
– Thôi tôi về đây.
Nó đẩy mạnh hắn ra rồi đi về nhà. Trên đường vè nó ngượng ngịu cúi xuống đất để tránh những ánh mắt ngạc nhiên, khó hiểu của mọi người. Cuối cùng người nó sợ phải đối mặt nhất lại xuát hiện, Ron đang đứng ngay phía trước. Ánh mắt Ron nhìn nó chằm chằm đầy khó hiểu.
– Em chào anh.
– Ưm, hôm nay trông em khác quá.
– Ý anh là…
– Hôm nay trông em đẹp lắm.
– Em cảm ơn ạnh. Em về nhà đây.
Nó vừ về tói cửa thì gặp Rosalie.
– Em chào chị.
– Bộ quần áo này em lấy ở đâu vậy?
– Tại vì áo em không may bị rách lên có người cho em mượn.
– Cho mượn toàn đò đắt tiền nhưu vậy sao? Cả tóc em nữa. Em bắt đầu thay đổi rồi đấy.
– Mọi chuyện không như chị nghĩ đây ạ.
– Chị hiểu mà, dù sao em cũng rất đẹp.
– Em cảm ơn chị.
– Em thay đồ đi, chuẩn bị ăn cơm thôi.