Bạn đang đọc Em Không Cam Chịu Mất Anh – Chương 20
Nó càng ngày càng tập trung vào học, không tiệc tùng chơi bời bạn bè gì hết. Ngoài thời gian học thì nó ngồi kiểm tra đá quý. Cuộc sống của nó lúc này tròn hơn cả trái đất. Chiều nay đi học về nó nhận được một tấm thiệp mời tới dự một bữa tiệc trên du thuyền. Nó phân vân quá, có lên tới dự hay không đây. Không óc kim ở đây nó chẳng biết xoay xở thế nào với mấy buổi tiệc này cả. Thôi tốt nhất là cứ đi cho xong. Ngày mai nó nghỉ học và tối mai bữa tiệc mới bắt đầu. Bây giờ nó ngồi kiểm tra đá quý. Đá quý đối với nó là một sự say mê, nó có bộ sưu tập đá quý khổng lồ, nó có đủ loại đá. Nó có thể ngồi soi những viên đá để phân loại và tìm ra điểm chưa hoàn hảo cúa chúng. Việc yêu đá quý đã ngấm sâu vào máu nó. Bố nó có những mỏ đá quý lớn nhất thế giới, nó sẽ được thừa kế tập đoàn đá quý lớn nhất thế giới.
———————————————————————————————————————————-Tối nay đi dự tiệc và nó chọn một chiếc váy phái trên màu đen và phái dưới màu vàng, phái trên chiếc váy chỉ tới ngang ngực của nó còn phái dưới thì không ngắn hơn được nữa. Phần màu đen của chiếc vày được đính rất nhiều pha lê. Mái tóc vàng óng của nó xõa ra dài tới ngần thắt lưng được uốn xoăn nhẹ. Tối nay trông nó rất xinh.
Nó tự mình lái xe tới bữa tiệc, để xe ở chỗ bến cảng, nó lên chiếc du thuyền. Mọi người ở đây đều có quen biết nó cả. Nó chào hỏi qua loa mọi người rồi tìm tới chỗ thành tàu, nới đây không được bật đền lên khá tôi. Nó yên lặng nhìn chăm chằm xuống dòng nước đen, trong lòng nó vô cùng nhẹ nhàng không có một chút nghĩ ngợi.
Á!
Nó chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi ngã xuống nước. Dòng nước đen và mặn nhanh chóng quán lấy nó. Nó quá bất ngờ, nó không hiểu tại sao nó lại ngã xuống nước nó chỉ nhớ hình như là có ai đó chạm vào lưng nó. Nước biển làm nó cay mắt, nó không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra xung quanh. Ban đầu nó còn nghe thấy những tiếng người, tiêng nhạc trên con thuyền rồi dần dần tất cả chìm vào sự tĩnh mịch của màn đêm. Nó đang trôi nổi trên mặt nước, trước khi hoàn toàn thiếp đi nó nhận ra trên mặt nước có máu.
Sau khi ngã xuống nước nó bị sóng đánh tạt vào bờ biển. Khi tỉnh dậy nó thấy mình đầu đau hơn búa bổ, nó chỉ biết ngơ ngác nhìn quanh, bầu trời tối om như mực. Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng sóng biển và gió thổi làm nó sợ. Nó không biết mình ở đâu và điều nguy hiểm nhất nó hoàn toàn không nhớ mình là ai. Đập đập vào đầu mình mấy cái nhưng nó vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang sảy ra. Mặt trời bắt đầu nhô lên và ngư dân đã ra biển. Nó chỉ biết đứng đó như trời chồng ngơ ngác nhìn mọi vật xung quanh. Có một cậu bé làng chài chạy tới bên nó:
– Chị ơi! Chị là ai? Chị không phải là người vùng này đúng không?
Trước câu hỏi của cậu bé nó chỉ biết đúng đó chớp chớp mắt nhìn cậu bé.
– Tôi là ai? – Nó chớp mắt đầy ngạc nhiên.
– Chị tên là gì?
– Tôi tên là gì? – Nó vẫn hỏi/ trả lời rất ngô nghê.
Đến lúc này thì đến lượt cậu bé ngô nghê chớp mắt nhìn nó rồi chạy đi chỗ khác. Còn nó vẫn đứng đó khi vọng nhớ ra mọi chuyện và trả lời được câu hỏi nó là ai. Người dân chài ra biển ngày càng đông một số người đứng cách xa nhìn nó với ánh mắt vô cùng khó hiểu. Một lúc sau cậu bé chạy lại cùng với một người phụ nữ có lẽ là mẹ của cậu bé.
– Mẹ thấy chưa, con bảo rồi mà.
Nhìn thấy nó người phụ nữ bước đi nhanh hơn. Nó nhận ra đó là một người phụ nữ tầm khoảng 35 tuổi làn da ngăn dám nắng đúng chất dân chài, trên người mặt một bộ đồ đơn giản và khá cũ kĩ nhưng nhìn có vẻ sạch sẽ. Còn cậu bé tầm khoảng 10 tuổi, làn da đen nhưng hàm răng rất trắng và khi cười trông rất dạng dỡ và ngập đầy hạnh phúc.
Người phụ nữ dó đứng cách nó khoảng 2 bước chân nhìn nó bằng ánh mắt khso hiểu và cậu bé cũng vậy.
– Con nói rồi mà. Chị ấy bị mất trí nhớ.
Mất trí nhớ? 3 tiếng đó vang vang trong đầu nó. Nó bị mất trì nhớ sao, mất trí nhớ nghĩa là sao?
– Cô thực sự không nhớ mình là ai sao?
Nó lắc đầu.
– Cố có nhớ tại sao minh ở đây không?
Nó tiếp tục lắc đầu. (Mất trì nhớ rồi thì biết gì mà trả lời)
– Trí ấy mất trí nhờ mà mẹ, chị ấy không nhớ gì đâu, mẹ đùng hỏi nữ. – Thằng bé nói với mẹ.
– Biết làm thế này bây giờ? – Bà mẹ băn khoăn nhìn thằng bé.
– Không sao đâu mẹ ạ. Chúng ta có thể mời chị tới nhà chúng ta sống. – Mặt cậu bé một lần nữa vụ sáng.
– Nhà chúng ta bé lại nghèo, mẹ e là…- Người phụ nữ lại quay ra nhìn nó vô cùng ái ngại. Thực ra người phụ nữ này vô cùng tốt bung và phúc hậu. Chỉ là nhìn trang phục của nó có vẻ quá đắt tiền.
– Không sao đâu mà mẹ. Chị ấy mất trí nhớ mà.
– Vậy cũng được. Nếu cô không ngại thì hãy tới nhà chúng tôi sống tạm. Nhà chúng tôi cũng chẳng có gì, gia đình cũng đơn người, chỉ có tôi với thằng Jim.
Nó vẫn im lặng.
– Bây giờ cô đợi tôi một lát, mẹ con tôi đi lấy cá đã, phải ra ngỡ lưới nhanh không thì hết mất.
Nó đứng đấy cũng thằng bé. Mắt nó nhìn xa xăn ra biển còn thằng bé thì nhìn về phía mẹ mình. Một lúc sau người phụ nữ quay lại trên vai là một sọt cá đầy. Đặt sọt cá xuống đất cậu thở dốc để lấy sức người phụ nữ lại tiếp tục cùng con trai mình khênh sọt cá về. Cò nó thì lững thững đi theo, trong đầu đang cố nhớ ra mọi chuyện.
Người phụ nữ đưa nó đi lòng vòng qua nhiều con đường và tới ngôi làng chài, giờ này mọi người ra biển đã bắt đầu về và họ nhìn người phụ nữ cùng với nó bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Tới ngôi nhà của mình người phụ nữ mở cửa bước vào dặn dò con trai xong lại tiếp tục ra chợ bán cá. Bây giờ chỉ còn nó và cậu bé ở trong căn nhà. Đó là một căn nhà bé, lụp xụp, cũ kĩ bên trong đồ đạc rất sơ sài không có gì đáng giá. Nhưng nó không quan tâm vì nó mất trì nhớ. Nó ngồi xuồng một chiếc nghế tự đóng làm bằng gỗ phi lao. Một lúc sau nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.