Đọc truyện Em Họ Không Dễ Nuôi – Chương 47
Lúc Đoàn Duệ Thanh nhận được tin, cảm thấy toàn bộ thân thể đều phát lạnh, giống như bị quăng xuống sông trong ngày đông, vừa nặng vừa lạnh.
“Tiểu Đoàn, em đừng sốt ruột, có thể y gặp được chuyện khẩn cấp gì cần xử lý, nhất thời không thể về được thôi.” Cố Hải thấy sắc mặt hắn trở nên trắng bệch liền bị dọa, nhanh chóng lấy một chén trà nóng đến cho hắn uống lại thần.
Đoàn Duệ Thanh không có khí lực lắc đầu ngăn lại ly nước của hắn, hỏi:” Anh ấy đêm qua mất tích lúc nào? Có người gặp được không?” Trước đó nói là mất tích, vì tất cả mọi người đều một ngày một đêm chưa thấy qua Vân Thiệu Thần, Đoàn Duệ Thanh tối qua về thôn để xử lý sổ sách, nhưng anh hắn lại không giống như trước kia đến đón hắn, dù có chút nghi hoặc nhưng hắn chỉ nghĩ anh họ cần nghỉ ngơi. Không thể ngờ đến qua hôm sau về thành phố làm việc, lúc tan tầm đến sở cảnh sát mới nghe được đồng nghiệp nói anh hôm nay không tới làm cũng không xin phép nghỉ.
“ Y mượn đồng nghiệp một chiếc xe đạp, nói là phải đến thôn..”
Đoàn Duệ Thanh nghe đến đó trong lòng như bị đâm một nhát, về thôn là đến bồi hắn đi, nhưng vì cái gì hắn không gặp được anh, là do giữa đường gặp phải chuyện gì rồi sao?
Hắn không dám nghĩ nhiều, nhắm mắt lại hít sâu vài hơi để áp chế nôn nóng trong lòng, miễn cưỡng không để bản thân vì sốt ruột mà loạn lên, nhưng hai tay buông thõng lại phát run không ngừng được.
Cố Hải thấy hắn như vậy, cũng không dám nói thêm gì nữa, có chút không tự nhiên an ủi: “Y là cảnh sát, hơn nữa thân thủ không tồi, chắc sẽ không có việc gì đâu, em đừng lo.”
Đoàn Duệ Thanh nghĩ đến anh họ vì thân phận cảnh sát mà đắc tội những người đó, trong lòng chỉ thêm lo lắng, vì thế hỏi lại Cố Hải: “Anh của em gần đây có phải vẫn đang điều tra mấy tên lưu manh trong thành phố không, anh ấy sẽ không đắc tội ai chứ?”
“Gần đây thì không có, nhưng mà nói đến…..” Cố Hải như là nhớ ra gì đó, xoay người đi đến bàn làm việc của Vân Thiệu Thần lấy sổ sách ra xem, rồi đột nhiên ngẩng đầu nói: “Tiểu Đoàn, việc này trước mắt anh đã biết, sẽ nhanh chóng tra rõ, nếu không em về trước đi, ở đây cũng không giúp được gì lại vội thêm.” Hắn nói rồi quay lại với mớ hồ sơ, thông tin nhóm người trên giấy khiến hắn nhíu mày, nhưng hắn không dám cũng không thể nói cho Đoàn Duệ Thanh, dù sao những thứ này cũng là tài liệu cơ mật, hơn nữa vạn nhất tiểu tử này biết, vì lo cho anh mình mà làm ra việc ngốc thì càng thêm phiền.
Đoàn Duệ Thanh thấy hắn đột nhiên thay đổi thần sắc, đoán hắn nhất định đã biết được gì đó, trong lòng hắn càng sốt ruột, nhưng dù hắn bây giờ phát giận cũng không làm được gì, vì thế hấp hé miệng nói: “Mọi người hôm nay sẽ điều tra việc này chứ? Vậy em sẽ ở lại đây chờ.” Hắn nói xong thì đi đến bàn làm việc của anh họ ngồi bất động, trên mặt đều ngưng trọng cùng lo lắng, còn có tự trách.
Hắn kỳ thật nên sớm khuyên anh họ nếu khuya quá không cần đi một mình đến thôn bồi mình, nhưng khi đó tâm tư quấy phá, có anh họ ở bên cạnh khiến hắn cảm thấy thực an tâm, cho nên dù có chút lo lắng, vẫn ích kỷ muốn anh đến.
Cố Hải còn muốn khuyên nhủ, nhưng thấy cậu vẻ mặt kiên trì, lời đến bên miệng lại nuốt vào, tình cảm hai anh em nhà này tốt cả sở đều biết, lúc này anh mình mất tích, làm em trai không hoảng đến loạn lên đã rất tốt rồi, huống hồ lúc này ở lại sở, so với việc đi làm chuyện ngu ngốc càng tốt hơn.
Kỳ thật Đoàn Duệ Thanh không phải không nghĩ đến việc đi tìm anh họ, anh họ đắc tội nhiều nhất chắc là mấy tên côn đồ trong thành phố vẫn chưa có cách trị tận gốc, hắn muốn tìm anh sẽ từ trên người bọn chúng mà tìm, Cố Hải khẳng định cũng sẽ từ điểm này. Nhưng hiện tại hắn không dám lộn xộn, sợ chính mình liều lĩnh làm loạn, chẳng những không giải quyết được mà còn khiến anh họ gặp phiền toái lớn hơn nữa.
Trong sở mất tích một cảnh sát, tuy rằng thời gian không đến bốn mươi tám giờ, nhưng Cố Hải đã bắt tay vào điều tra chuyện này. Hắn tìm đồng nghiệp tra xem con đường từ thành phố đến thôn có để lại manh mối gì không, một bên thanh tra những hiềm nghi từ động thái của nhóm côn đồ gần đây.
Đoàn Duệ Thanh luôn chờ tại sở cảnh sát, người trong sở tan tầm thì hắn sẽ về nhà, ngày hôm sau nhờ tam cô giúp hắn xin phép rồi tiếp tục đến trong sở chờ. Bởi vì sợ mẹ Vân sẽ lo lắng, Đoàn Duệ Thanh không dám nói việc anh họ mất tích cho nàng biết, bản thân hắn ở nhà cũng cố gắng biểu hiện thật bình thường, không khiến cho nàng hoài nghi.
Nhưng giờ phút này không ai lo âu hơn hắn, thời gian anh họ mất tích càng lâu, hắn càng thấy tâm thần hoảng hốt, cho dù cố gắng bức mình lãnh tĩnh lại, cũng không có biện pháp thay đổi cảm giác càng ngày càng mờ mịt trong lòng.
Nhưng sự tình lại càng ngày càng không xong, Cố Hải cùng các đồng nghiệp tra một ngày một đêm cũng không tra ra đầu mối gì, bởi vì vừa qua khỏi năm mới, đám côn đồ gần đây đều thực an phận, không làm gì cả, mà trên con đường từ thành phố về thôn cũng không có manh mối gì, chỉ phát hiện trên đoạn đường bờ sông vì đám mưa xuân mà lún không ít.
Đã gần hai ngày hai đêm không ngủ ngon giấc, đầu Đoàn Duệ Thanh đã sắp choáng váng, vẫn đợi ở sở đến mười hai giờ đêm mới không có tinh thần đi về nhà.
Bởi vì cả người đều mười phần không yên lòng, lúc về đến dưới lầu Vân gia, hắn bị một người đụng đến hoàn hồn, cảm giác trong tay tựa hồ bị nhét vào một vật.
Là một tờ giấy, hắn nhíu mày đứng cạnh đèn đường mở ra, chỉ thấy trên mặt giấy viết vài dòng khó nhìn: “Lấy tiền chuộc người, năm vạn.” Bên dưới viết địa chỉ và thời gian.
Đoàn Duệ Thanh nhìn đến đây, lập tức thanh tỉnh lại, nhưng chờ hắn xoay người lại tìm kiếm, người nọ đã không còn bóng dáng.
Hắn khẩn trương thở gấp mấy hơi, muốn lập tức quay về sở cảnh sát nói cho Cố Hải biết, nhưng vừa nâng chân lên liền ngừng lại. Vạn nhất người kia còn ở quanh đây quan sát thấy hắn làm gì, có thể làm hại đến anh họ hay không. Nghĩ đến đây trong lòng liền không dám lộn xộn, cố gắng bức mình trở vào nhà.
Tuy rằng hai ngày nay đều không ngủ ngon, nhưng lúc này Đoàn Duệ Thanh vẫn không thể ngủ được, mở to mắt đến khi trời sáng mới bò dậy thay quần áo đến bên ngoài sở cảnh sát đợi.
Cố Hải lúc đến chỗ làm liền nhìn thấy bên góc sở đi ra là Đoàn Duệ Thanh thần sắc tiều tụy liền bị dọa.
Đoàn Duệ Thanh không đợi hắn nói chuyện liền vội vàng đưa tờ giấy và nói lại mọi chuyện một lần.
Hắn cầm tờ giấy nhìn thoáng qua địa chỉ kia, là quảng trường trong thành phố, chạng vạng mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người tụ tập ở đó, nếu bọn họ muốn hành động cũng không dễ dàng.
Nhưng điều trọng yếu hơn nữa không phải cái này, hắn ngẩng đầu nhìn Đoàn Duệ Thanh nói: “Em hoài nghi là có người bắt cóc Thiệu Thần sao? Y chính là cảnh sát.” Hơn nữa gia đình y cũng không phải giàu có, người nọ muốn tiền đến phát điên rồi ư.
Đoàn Duệ Thanh lúc này mới cảm thấy không đúng, nhưng đây là một manh mối, liền nhíu mày hỏi Cố Hải: “Vậy hiện tại phải làm gì bây giờ? Theo như ý người nọ muốn em đem tiền đến mới chịu thả thả anh họ, rồi chúng ta bắt hắn sao?” Trước đó không tra được manh mối gì, cả người hắn đều rối ren, lúc này có một chút manh mối, hắn lại càng thêm lo sợ, thần kinh đều căng chặt, gấp đến độ không nói được gì rõ ràng.
Cố Hải trầm ngâm một chút, mới đi qua thấp giọng nói mấy câu với hắn.
Đoàn Duệ Thanh nghe xong gật gật đầu, nói rằng: “Em có tiền….”
“Không, không thể dùng tiền thật…”