Đọc truyện Em Họ Không Dễ Nuôi – Chương 24
Hai người rời khỏi bệnh viện, đi được một lúc, Đoàn Duệ Thanh mới nghiêng đầu hỏi: “Anh, anh không thích nàng sao?”
Vân Thiệu Thần nghe xong cũng không phản ứng gì lớn, chỉ lôi đứa nhỏ đi sát vào người mình, thản nhiên trả lời: “Em đừng quan tâm đến.”
“Thật không thích à? Tại sao vậy?” Đoàn Duệ Thanh nhíu mày, hiển nhiên nghe ra anh trả lời lấy lệ. Bất quá hắn cũng không rõ, cô gái đó gia cảnh tốt, tướng mạo cũng được lắm, tính cách mặc dù có chút đại tiểu thư, nhưng tổng thể mà nói vẫn rất được, anh họ như thế nào lại không cảm thấy thích nàng nhỉ.
Vân Thiệu Thần nhìn cậu, sờ đầu cậu nói: “Tiểu Duệ, có nhiều chuyện đều không có nguyên nhân, nên anh cũng không cách nào giải thích được, đến lúc em trưởng thành sẽ hiểu.” Y nói không nhiều, càng không bao giờ giải thích với người khác, có thể nói như vậy với Đoàn Duệ Thanh, là do cậu được y đặt ở một vị trí đặc biệt trong lòng.
Đoàn Duệ Thanh trầm mặc, bên ngoài tiếng mưa rơi lất phất, đi ra khỏi khu vực có đèn đường, liền tối đen không thấy được bàn tay mình, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân hai người đi trong mưa.
Cả hai cứ như vậy gắt gao dựa vào nhau, cùng che chiếc ô không mấy lớn, đi bộ chậm rãi, hồi lâu cũng không ai mở miệng đánh vỡ loại trầm mặc này.
Đoàn Duệ Thanh suy nghĩ rất nhiều, hắn không phải là đứa nhỏ mười tám tuổi, cũng biết được trên đời này có những người không có mục đích sống, cũng không thể làm những việc theo ý muốn của mình, cho nên đột nhiên nghĩ đến, năm đó Vân Thiệu Thần kết hôn với con gái của lãnh đạo, có phải cũng bởi vì không có mục đích nhất định đối với hôn nhân, hay do tình thế bắt buộc đây?
“Anh.” Đoàn Duệ Thanh đột nhiên dừng lại, giữ chặt cánh tay Vân Thiệu Thần.
“Sao vậy?” Rất nhiều thời điểm, Vân Thiệu Thần đều thuận theo Đoàn Duệ Thanh, tùy ý cậu, hữu ý cũng được, vô tình cũng thế, đơn giản chỉ vì người đó là cậu.
“Nếu không thích thì không cần kết hôn với nàng, ách…” Đoàn Duệ Thanh thấy ánh mắt anh trở nên kỳ quái, vội vàng sửa miệng “Em là nói, nếu thật sự không thích, thì không cần cùng nàng một chỗ, anh không tiếp thu được tình cảm của nàng cũng không sai, nàng dũng cảm theo đuổi mình thích cũng không sai, cả hai đều không sai, nhưng trên thế giới này có rất nhiều người, cũng không phải chỉ có anh mới cho nàng hạnh phúc được, cho nên anh không cần miễn cưỡng bản thân, nếu không cuối cùng kết quả là nhân sinh mỗi người sẽ trở nên sai lầm.”
Đoàn Duệ Thanh nói xong lời cuối cùng gần như tự giễu, hắn nhớ tới người vợ ở kiếp trước, nàng là một cô gái tốt, ở cùng hắn hơn mười năm, nàng tận tâm chiếu cố hắn, lo lắng cho ông nội hắn, cho nên dù không có cách nào để yêu nàng, nhưng hắn cũng tận lực hồi báo, nếu không có sự kiện kia đưa tính hướng của hắn ra cho mọi người biết, nàng cũng không bởi vì khó tiếp thu được mà phát điên….
Vân Thiệu Thần vẫn luôn trầm mặc, cũng không biết anh có nghe được lời mình nói hay không.
Đoàn Duệ Thanh đột nhiên hít một hơi dài, kỳ thật ai cũng biết nhân sinh chỉ một lần, có đi mà không có về, nhưng chưa từng chân chính đi qua, ai lại dám thật sự buông bỏ hết thảy, chỉ sống vì chính mình đây?
Đáp án là không có, những người tiêu sái nhất, cũng không thể bỏ xuống người hoặc việc nào đó, nhưng cuộc sống không buồn không phiền, hoàn toàn tự do, có ai lại không muốn, chỉ có điều, khó mà trở thành hiện thực được.
“Đừng nghĩ nhiều, về nhà thôi.” Vân Thiệu Thần nghe thấy đứa nhỏ thở dài, tựa hồ là bất đắc dĩ, hoặc là mang theo thương cảm, có chút luyến tiếc.
“Còn phải đi đón tam cô nữa.” Đoàn Duệ Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch miệng cười.
“Có thể mẹ đã về nhà rồi.” Vân Thiệu Thần nói.
“Về rồi? Vậy anh muốn cược với em không?” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm nói.
Vân Thiệu Thần nhìn cậu không trả lời, nhưng cũng không phản đối, Đoàn Duệ Thanh cũng coi như anh đã đáp ứng, cười nói: “Người thua ngày mai phải làm bữa sáng, để tam cô nghỉ ngơi một ngày.”
Vân Thiệu Thần lại nhìn cậu hồi lâu, cũng gật đầu đồng ý.
Đoàn Duệ Thanh trong lòng cảm thấy rất đắc ý, hắn cũng không biết vì sao, loại cảm giác này trước đây hắn cũng chưa từng có qua, nhưng cũng không bài xích nó.
“Anh, anh nói em biết anh thích kiểu người như thế nào đi? Về sau nếu em gặp được sẽ giới thiệu cho anh, bảo đảm làm anh hài lòng.” Đoàn Duệ Thanh cảm thấy bản thân dù là trọng sinh từ năm ba mươi tám tuổi về, nhưng tâm tính thành thục của đàn ông ba mươi tám có vẻ như đã rời nhà trốn đi rồi, đặc biệt là khi đối mặt với Vân Thiệu Thần, càng không tồn tại, có lẽ do cảm giác đối với anh họ rất đặc biệt đi?
“Đừng hỏi, lo việc của em cho tốt là được rồi.” Vân Thiệu Thần không biểu tình gì liếc cậu một cái.
“Vì sao không nói em biết? Hay anh có người mình thích rồi?” Đoàn Duệ Thanh cảm thấy có chút bất mãn, thậm chí có chút ghen tị, hắn sống nhiều năm như vậy, chỉ có người này luôn chiều theo ý hắn, nếu biết trong lòng anh có người nào được sủng ái hơn, hắn không chừng thật sự sẽ ghen tị (ghen tuông nguyên thùng dấm luôn thì có.. ^^)
Vân Thiệu Thần không để ý đến câu hỏi của cậu, lúc này hai người đã về dưới nhà, y liền kéo người vào trong mái hiên, muốn cậu thu dù lại đi lên.
“Thật sự không thể nói sao?” Đoàn Duệ Thanh thu dù lại, quay đầu làm như thật sự nói “Cô gái vừa rồi nhìn thấy liền biết gia cảnh không tồi, anh nói xem nếu nàng biết anh có người mình rất thích rồi, có thể đi tìm người đó gây phiền toái không?”
Vân Thiệu Thần vẫn không nói chuyện, nếu muốn từ trên mặt y hoặc từ miệng y biết được thứ gì thật sự rất khó, cho nên Vân mẹ có thể khôn khéo quan sát được tâm của con trai mình thật sự rất giỏi, cho dù mời thám tử đến chỉ sợ cũng không tra được cái gì.
“Ách, như vậy nàng có thể hay không trong lòng sụp đổ?” Đối mặt với anh họ một chữ cũng không nói, Đoàn Duệ Thanh cảm thấy mình chính là đang lảm nhảm, vì thế ngậm miệng không nói nữa.
Hai người cùng đi lên lầu, đến nhà mình ở tầng trệt, Vân Thiệu Thần mới dừng bước lại, có chút kỳ quái nghiêng người nhìn cậu hỏi: “Không nói nữa à?”
“Anh cũng không trả lời, em một người nói thì có ý nghĩa gì.” Đoàn Duệ Thanh trong thanh âm mang theo bất mãn, đã vậy lúc lâu anh ấy mới chú ý đến a.
Vân Thiệu Thần nhìn cậu một cái, mới dựa người vào tường, thản nhiên nói: “Nàng có thể gây thương tổn với người khác hay không anh không biết, nhưng anh sẽ không để cho bất kì ai thương tổn đến những người thập phần quan trọng với anh.”
Y vừa nói vừa nhìn Đoàn Duệ Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, thân hình cao lớn dựa vào tường, khuôn mặt nhìn nghiêng dưới ánh đèn trông rất anh tuấn, biểu tình trên mặt phá lệ kiên định. Đoàn Duệ Thanh ngửa đầu nhìn anh, cái gì cũng không nghĩ nhiều, đột nhiên lại cảm giác trong tim rất đau, tựa hồ uất nghẹn lại không thở được.
“Vậy, em cũng là người thập phần quan trọng đối với anh sao?” Hắn vẫn luôn bảo trì góc độ nhìn anh, thanh âm có chút thì thào.
Vân Thiệu Thần nghe cậu nói sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, kiên định gật đầu “Đương nhiên.” Câu trả lời của y không phải nói đùa, cũng không phải do cậu hỏi đến nên thuận miệng trả lời, mà bởi vì cậu sớm đã là người trọng yếu nhất đối với y rồi.
Đoàn Duệ Thanh cũng cảm giác được tâm ý của anh, cho nên sau đó tâm tình của hắn liền tốt lắm.
Sáng hôm sau đương nhiên là Đoàn Duệ Thanh dậy sớm là bữa sáng, bởi vì Vân mẹ lúc bọn họ về đến nhà đã trở về lâu rồi, còn giúp bọn họ làm đồ ăn khuya, Đoàn Duệ Thanh vừa ăn vừa cười tủm tỉm một bên, quả nhiên là mẹ con a, đều hiểu rõ nhau như vậy.
Đương nhiên lúc hắn thức dậy bò xuống giường, Vân Thiệu Thần cũng tỉnh, y không có thói quen ngủ nướng, cũng rời giường giúp đỡ em họ làm bữa sáng.
Sau đó Vân mẹ cũng ra ngoài, ba người đồng thời ăn sáng sau đó từng người đi làm.
Đoàn Duệ Thanh trở lại công việc, đem lố trà ngon chia ra nhiều túi nhỏ đem theo, vào đến văn phòng liền chia cho mỗi đồng nghiệp một túi, đương nhiên cho quản lý Khang sẽ không ít hơn.
Khang Ninh Huy khác với La Hoằng, La Hoằng thích uống rượu, mà Khang Ninh Huy lại càng thích uống trà, cho nên Đoàn Duệ Thanh đem lễ vật đến rất hợp ý y, nghe nói là nhà hắn làm, nhận lấy cũng thuận tiện hơn.
Trong nhà hàng cũng có nhiều người thích uống trà, nghe nói nhà Đoàn Duệ Thanh có trà tự làm, đều đến đây hỏi, Đoàn Duệ Thanh trên mặt cười tủm tỉm, đối phương nếu không đến, hắn chỉ coi như không nghe đến, nếu đã tìm đến tận đây, hắn cũng sẽ hào phóng tặng cho họ.
Như vậy cả ngày, những túi trà hắn đem đến cũng cho hết.
Tâm tình tốt của tối hôm trước, vẫn kéo dài đến chiều hôm sau còn chưa tan đi, nên hắn quyết định đi sở cảnh sát gặp anh họ.
Nhưng có người lại chờ ở trước cửa khách sạn, là cô gái tối hôm trước đến bệnh viện tìm Vân Thiệu Thần, Đoàn Duệ Thanh liếc mắt đã nhận ra nàng.
“Em trai nhỏ, tan tầm rồi sao?” Cô gái tựa hồ không coi mình là người ngoài, giống như muốn trở thành người bạn trên mức bình thường của Vân Thiệu Thần, nói chuyện cũng mang theo loại bắt buộc không cho phép chối từ.
“Tôi là Đoàn Duệ Thanh, chị có thể gọi tôi Duệ Thanh, cũng có thể gọi tôi là tiểu Đoàn.” Đoàn Duệ Thanh nếu không xem trọng quan hệ của nàng cùng anh họ, cũng không muốn duy trì bọn họ, hiện tại đương nhiên không muốn thân cận với nàng.
“Duệ Thanh, tên này thật dễ nghe, hơn nữa..” Nàng quay đầu cao thấp đánh giá hắn, cười tủm tỉm bổ sung “Thực thích hợp với bộ dạng của em.”
“Cảm ơn.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, biết nàng tìm đến mình nhất định có mục đích, nên cũng không vội vã muốn đi. Hơn nữa hắn chưa bao giờ nghĩ cái tên có hơi hướng nữ tính lại phù hợp với con người mình.
“Trong thành phố có một tiệm ăn rất ngon, cùng đi đi, chị mời em.” Cô gái mỉm cười, thái độ tự nhiên hào phóng, khiến không ai cự tuyệt được.
“Chị tìm tôi có việc sao? Tôi còn chưa biết tên của chị đâu.” Đoàn Duệ Thanh ra vẻ khó xử, còn thực đơn thuần trừng mắt nhìn.
“A, chị quên mất, chị là Thẩm Khanh Hoa.” Cô gái cười nói.
“Thiệu Thần chắc chưa đưa em đi chơi đi, hắn bình thường cũng không khi nào rảnh rỗi, về sau chị mang em đi chơi, chị biết rất nhiều chỗ vui chơi nha.”