Bạn đang đọc Em Hãy Dạy Tôi Cách Yêu đi !Xin Em đó – Chương 17
Chap 17:
Hắn sững sờ 1 lúc, rùi mệt mỏi nhặt túi đồ lên, thở dài:
-Cứ tưởng cô ta ngoan ngoãn ở yên trong này, nên mìh mới nới lỏng an ninh 1 chút, ai ngờ…….Haizzzzzz, thui, mấy a đi tìm cô ta đi, tôi nghỉ ngơi 1 chút.
Nói xong, hắn bước vào phòng, nhìn thấy trên giường có cái áo sơmi cô bỏ lại, đc xếp gọn gàng, đi kèm theo 1 tờ giấy. Hắn cầm lên đọc:
Gửi Vương Gia Kiệt
Khi a đọc đc bức thư này thì tôi đã cao chạy xa bay rùi, có đúng ko? Sau khi đi khỏi đây, tôi sẽ lên máy bay trở về Pháp, nên a ko cần đi tìm ất công. Tôi chỉ mún nói rõ vài chuyện với a thui. Có lẽ, sẽ bắt đầu từ 4 năm về trước nhé.
4 năm trước, tức là lúc tôi và a còn học chung lớp. Tôi lúc nào cũng ở bên cạnh a, nghe a kể lể hết chuyện này đến chuyện khác, rùi chăm sóc, an ủi, wan tâm a. Đôi khi, tôi thấy mìh thật giống bảo mẫu *cười*, a có thấy thế ko. Nhưng tôi ko làm bảo mẫu để lấy tiền, tôi lấy thứ khác, a có biết là j` ko? Thật ra, tôi chỉ mún nhận đc sự wan tâm của a thui. Đọc đến đây a có giật mìh ko? Nếu có, thì xin bình tĩnh lại và chuẩn bị cho phần sau nhé. Tôi nói típ đây, trong mắt a, tôi là ng` lạnh lùng, đúng ko? Nhưng tôi vẫn có tình cảm chứ, chỉ là ít biểu hiện ra thui. Từ khi a bước vào cuộc đời tôi, trái tim lạnh giá của tôi dường như tan chảy ra đấy, lúc đầu, tôi cứ ngỡ a đã trở thành pạn tri kỉ của tôi rùi. Nhưng ko fải thế, ông trời wả là trêu ng`. Càng ở bên a, tôi càng khác lạ. Đọc tới đây có lẽ a cũng hỉu rùi fải ko? Đúng, tôi đã thix a, tình cảm đó ngày càng lớn, và trở thành tình iu. Làm ơn đừg sock đó, đọc hết đi. Nhưng khi Lưu Hạ Thảo xuất hiện, tôi dần dần pít đc thế nào là ghen, và cũng tự pít đc giới hạn của mìh. A là công tử nhà giàu, đẹp trai, tài giỏi, có vị trí rất cao trong xã hội. Còn tôi, 1 đứa con gái chẳng có j` trừ bề ngoài xinh đẹp, nhà nghèo, mồ côi, wá khứ rất………., đã thế lại còn khó gần, ít nói, theo lời của mọi ng`, thì là kiêu, nghèo mà kiêu, họ nói thế. Còn Lưu Hạ Thảo, cô ta xinh xắn, nhà cũng danh tiếng, ngoan hiền, hòa đồng, yếu đuối, học tốt….v..v, nói chung là 1 ng` con gái hoàn hảo, và cũng là mẫu con gái ưa thix của a. Và thế là 2 ng` thành đôi. Thời jan ở bên Pháp, tôi cũng đôi lần nghe tin tức về a, đơn giản là công ti của a wá mạnh nên gần như có mặt ở khắp thế giới. Tôi nghe ng` ta ca tụng a, và 1 lần, tôi thấy phóng viên lén theo dõi a và chụp đc bức ảnh a đang thân mật với 1 cô gái. Đó là Lưu Hạ Thảo. Tôi thấy lạ, 4 năm rùi mà a còn wen với cô ta ư. Con ng` đào hoa của a đi đâu mất rùi. Tôi đã từng nghĩ a iu cô thật lòng. Và tôi vui mừng cho a, cuối cùng a đã pít iu rùi. Hình như tháng 3 năm sau 2 ng` tổ chức đám cưới fải ko nhỉ? Đừng thắc mắc vì sao tôi lại biết nhé, tôi có cách riêng của tôi.
Tóm lại, tôi mún nói rằng : E ♥ A. Chúc a lun hạnh phúc với cô ấy nhé.
P/S: Đừng tưởng tôi là con ng` cao thượng, tôi chưa bao jờ cảm thấy câu ” Hạnh phúc là khi thấy ng` mìh iu hạnh phúc” là đúng đâu. Cái tên nghĩ ra câu này wả là ng` ngu ngốc, nhìn ng` mìh iu hạnh phúc bên ng` khác thì làm sao mà vui đc chứ. Nếu tôi ở lại VN, thấy a làm đám cưới với Lưu Hạ Thảo, có thể tôi sẽ phá nát cái đám cưới ấy đấy, tôi ko mún phá hỏng ngày vui của a chỉ có cách ko nhìn, nên tôi về Pháp, thế thui. Đừng lầm tưởng nhá
Hắn đọc xong, lại chăm chú đọc lại lần nữa, và dừng mắt lại ở câu:” E ♥ A”. Hắn nhìn như thôi miên vào đó. Và khẽ cười. Ng` con gái wan trọng nhất đời hắn vừa mới tỏ tình, hắn ko vui sao đc. Hắn cầm cái áo lên, áp chặt vào mũi, mùi hương của cô vẫn còn đọng lại trên đó. Hắn tận hưởng hương thơm ngọt ngào, nhẹ nhàng. Và đi lại phía tủ, lấy chìa khóa mở ngăn kéo cuối cùng ra, bên dưới 1 quyển sách, có 1 tấm hìh. Cô gái trong tấm hìh đó có khuôn mặt rất đẹp, có mái tóc nâu đen dài, và……..nụ cười đẹp rạng rỡ. Đây là tấm hìh hắn chụp lúc Băng Băng đang cười vì 1 câu nói đùa của hắn. Hắn đã nâng niu, giữ gìn như báu vật. Ngắm nhìn tấm hìh 1 lát, hắn bỏ nó vào túi, chạy vụt đi lấy xe, và dĩ nhiên…….phóng tới sân bay
Lần này, hắn ko chạy loanh wanh tìm kiếm nữa, mà chạy thẳng ra cửa lên máy bay, đưa cho ng` soát vé 1 phong thư, nói:
-Khi nào a thấy 1 cô gái tóc ngắn màu nâu đen và rất xinh đẹp thì làm ơn đưa cho cô ấy cái này. Nếu a dám wên hoặc mở ra xem, thì ng` của tập đoàn EIA sẽ đến xử đẹp a.
Hắn kèm theo 1 nụ cười đầy sát khí khiến a chàng đó ko lạnh mà run. Nói xong, hắn vui vẻ vừa đi vừa huýt sáo ra về
Băng Băng lặng lẽ đi về phía cổng ra, đưa cái vé cho a nhân viên. Cô ngạc nhiên khi thấy a ta chìa ra 1 phong thư, kèm theo lời nói:
-Kủa 1 a chàng đẹp trai gửi cô, a ta nói lên máy bay rùi hãy mở ra.
Băng Băng hơi nghi ngờ, có fải là hắn ko nhỉ? Mà thui kệ, đoán làm j`. Lát nữa lên máy bay cô cũng sẽ biết thui mà. Rùi cô bỏ nó vào balô và khoác lên vai
Băng Băng ngồi sát cửa sổ, kế bên 1 thằng nhok khoảng 6,7 tuổi, nó rất đáng iu, tròn tròn, mũm mĩm, môi đỏ như con gái, đội nón lưỡi trai, và nó…………………nói rất nhìu. Kế bên nó là 1 ông jà 70-75 tuổi, mặc áo hawaii sặc sỡ, đang tựa đầu vào ghế ngủ khò khò. Cô hỏi nó:
-Ông e àk
-Ko, e ko wen ông ta. E đi cùng papa và mama và e kủa e. Họ ngồi phía sau mìh đấy. E gái kủa e kute lắm, nhưng đầu nó chỉ có vài sợi tóc, ko giống mấy đứa con gái trong lớp e, tóc tụi nó đen dài lắm ák. E thix kon gái tóc dài lắm, nhìn dễ thương gê lun, nhưg e kũng thix e gái kủa e nữa. Trong lớp e kóa 1 đứa giống chị lắm, nó là con gái mà cắt tóc ngắn. Ban đầu e pùn cười lắm, nhưng riết rùi e khoái chơi với nó. Nó ko khóc nhè, ko chơi búp bê, ko sợ dơ đồ, e rủ nó cái j` là nó chơi liền, nó ko kóa điệu giống mấy đứa kia. E thix nó lắm. Tụi con trai trong lớp ai kũng thix chơi jới nó hết. Nó bị đám con gái kiu là đồ bêđê. Chắc là tụi nó ghen tị, tại vì 8-3 con trai toàn là tặng wà cho nhỏ tóc ngắn thui, ko ai tặng cho tụi nó hết. E chỉ thắc mắc ko biết nó đi WC nam hay nữ. Chị cũng tóc ngắn, chị đi WC nào jạ?
Băng Băng mới hỏi có 1 câu mà nó trả lời cho 1 tràng. Rùi kết thúc = câu hỏi jô jiên hết sức. Nhưng Băng Băng thấy nó hỏi cũng hợp lí, con nít mà, thắc mắc nhìu lắm. Cô nhéo má nó 1 cái, cười tươi:
-Mai mốt lớn e tự pik, chị ko nói đâu
Nó xịu mặt xuống nhìn y như cái banh bao, nhìn dễ thương hết sức. Cô lại cười, và lại nhéo má nó. Trong suốt 15 máy bay cất cánh nó ngồi nói ko dứt, chỉ thỉnh thoảng mới hỏi 1,2 câu vô cùng ngốc nghếch. Băng Băng phát mệt, cô nghĩ ra 1 kế, dụ cho nó ăn bánh và nó sẽ ngồi yên. Cô tìm trong balô cái gói bánh sôcôla cô rất thix, vô tình, tay cô chạm vào 1 thứ j` đó bằng giấy, cô lấy ra, là phong thư khi nãy a nhân viên đưa cho cô. Nãy jờ nghe nó nói mà cô wên béng lun bức thư này. Cô chậm rãi mở ra đọc. 1 dòng chữ ngắn đập vào mắt cô:
Đừng đi đc ko? A mún cả đời ở bên e
GK
Cô như ko tin vào mắt mìh, liền vội vã quay sang thằng nhok, chỉ vào tờ giấy và hỏi nó:
-E…e đọc cho chị dòng chữ này đi