Đọc truyện Em Hận Anh, Được Sao??? – Chương 1
Ngày…tháng…năm…
Anh à!Em biết cuộc hôn nhân của mình k có tình yêu. Anh yêu cô ấy nhưng cô ấy lại bỏ đi…Hôm nay anh lại say xỉn về nhà rất khuya. Em chờ anh rất lâu…em vội chạy ra đỡ anh. Nhưng anh lại hất tay em ra…đầu em bị va vào cạnh tủ…máu chảy…đau lắm. Nhưg em còn đau hơn khi anh nói:
“Đồ đàn bà đê tiện,Cút ra”
Rồi cứ vậy anh đi lên phòng…chỉ còn lại em…máu và nước mắt hòa quyện…
Ngày…tháng…năm…
Cô ấy về rồi! Em biết anh vui lắm…anh cưng chìu và chăm sóc cô ấy thật chu đáo…lúc nào anh cũng đối tốt với cô ấy…còn em thì chưa từng…em đau đớn lắm, em muốn hận anh… nhưg làm sao đây…e k thể…khi tim anh chưa từng có em…
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay anh và cô ấy cãi nhau…cô ấy bỏ ra ngoài rồi…mặc anh níu kéo…anh lại uống rượu…anh uống nhìu lắm…em bít anh say…em đỡ anh lên phòng…khi em định rời khỏi thì anh, giữ em lại…điên cuồng mà chiếm đoạt…em đau lắm anh bít k…khi ng anh gọi k phải là em mà là cô ấy…
Ngày…tháng…năm…
Anh và cô ấy làm lành rồi! Hôm nay khi anh đi làm…Cô ấy ở nhà liền mắng em…cô ấy nói cô ấy có thai rồi, cô ấy muốn em rời khỏi anh…nhưg lm sao đây! Em k muốn…Rồi cô ấy lại đánh em…nhưg em đỡ đc. Đúng lúc ấy, cô ấy bỗng giả vờ té ngã run rẩy, đáng thươg…em k hỉu…cho đến khi anh chạy đến ôm cô ấy vào lòng, trách mắng em, tát em…mà chưa bao giờ nghe em giải thích…
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay em vui lắm! Vì em bít mình có thai rồi! Em định chạy về nhà báo cho anh…nhưg trc mắt em là quần áo và đồ đạc của mình nằm trên đất..và bên cạnh là anh…đang nhìn em bằng 1 mắt lạnh lùng xa lạ.
“Cô ấy có thai rồi! Cô ấy k muốn nhìn thấy cô, cô đi đi”
Anh lạnh lùng nói như vậy. Nước mắt em rơi lã chã, cô ấy mang thai, anh liền đuổi em đi…nhưg anh biết k…em cũng đã mang thai rồi…là con chúng ta đấy…Nhìn tờ giấy ly hôn trên bàn, em ngập ngừng hỏi anh:
“Anh à! Đã bao giờ anh yêu em chưa! Dù chỉ…1 ít…”
“Chưa”
Anh tuyệt tình như vậy,em mỉn cười thật tươi…nhưng sao nước mắt em cũng rơi thật nhiều…tim em cũng đau thật nhiều…em nhẹ nhàng kí tên mình…rồi bước ra khỏi…ngôi nhà mà trước đây đã…từng là tổ ấm của chúng ta….