Em Gái Nhỏ Mau Lại Đây

Chương 19: Trục Xuất


Bạn đang đọc Em Gái Nhỏ Mau Lại Đây – Chương 19: Trục Xuất


Trong khi đó tại 1 nhà kho cũ
Nhâm Cảnh Thâm đường hoàng bước vào, chiếc áo da mỏng khoác ngoài tô lên vẻ bụi bặm và lì lợm của hắn.

Bắc Trạch nhìn ra thấy hắn, liền nói:
– Đợi mãi..

Cảnh Thâm nhàn nhạt hỏi:
– Nó đâu rồi?
Bắc Trạch cười nhẹ, chỉ hướng bên trong rồi giọng khinh bỉ:
– Kìa..

Bên trong ấy, chắc chưa bao giờ khổ sở như này nên đếm trằn trọc, tờ mờ sáng mới ngủ
Nhâm Cảnh Thâm cơ bản không quan tâm, hắn cất công bỏ ra 1 ngày quý giá để cống hiến cho Nhâm thị mà đến đây vì muốn giải quyết cho gọn ghẽ.

Bước vào bên trong, Nam Triều ngồi vật vờ khổ sở, khuôn mặt có chút bầm vì bị đánh, bộ vest hàng hiệu cũng bẩn thíu dính đất cát.

Nam nhân bị trói ngồi trên ghế nhỏ, người xiêu vẹo vì đang ngủ gật.

Cảnh Thâm nhìn thế thì ra lệnh:
– Gọi nó dậy đi
Một tên mang ít nước lạnh ra rồi đổ từ trên đầu Nam Triều xuống, nước lạnh đá nên khiến anh ta giật bắn mình, tỉnh ngay
Nam Triều mơ hồ nhìn xung quanh, sau cùng thấy Nhâm Cảnh Thâm thì mới nhận ra rõ ràng sự tình, hét lên:
– Thằng chó…!Mày tưởng mày là ai? Ha..mày nghĩ đã hại chết anh trai tao và muốn xử luôn tao à?1
Nhâm Cảnh Thâm không những không nóng giận mà hết sức bình tĩnh, giải đáp:

– Mày biết anh trai mày 10 năm trước đi gây sự trước với người của Nhâm gia chứ? Đám người của thằng đấy đã giết chết cánh tay đắc lực nhất – Tư Huấn
Nam Triều vẫn ngông nghênh, cười khẩy:
– Đó không phải là một thành tích à haha? Rồi sao, chúng mày có định trả thù cho tên Tư Huấn đó không?
Cảnh Thâm cười nhẹ, đáp:
– Mày thích Tình Nhu đúng không? Thích đến mức nào?
Nam Triều bất ngờ bị hỏi đến tình cảm thì nhụt chí, dù gì anh ta thích nhiều lắm chứ, ba năm học cấp 3 trong trường và biết đến nữ nhân, ngày ngày trong lòng vẫn chỉ quan tâm mình Tình Nhu.

Khi biết cô là em của Nhâm Cảnh Thâm, người nhà Nhâm gia thì có chút hụt hẫng nhưng tình cảm vẫn như vậy
Nhâm Cảnh Thâm trông vẻ mặt đờ đạc ra thế kia thì biết rõ tên trước mặt đang suy tính gì.

Hắn nhẹ nhàng nói:
– Tư Huấn là bố ruột Tình Nhu…!Anh trai mày giết bố em ấy, mày thích em ấy..

Ngược đời nhỉ?
Nam Triều đang mông lung nghĩ ngợi, nghe đến đây thì bàng hoàng, lắp bắp:
– Sao..

Cái gì? Bố..

Bố ruột?
Nhâm Cảnh Thâm sau cùng ngồi cười, đám đàn em xung quanh cũng trông vẻ đần thối của Nam Triều mà ngặt nghẽo.

Nam Triều tức tối, anh ta đến giờ mớ biết, có bản trong thời gian vừa rồi chỉ nghĩ Tình Nhu là người nhà Nhâm gia, là ruột thịt của gia đình này chứ không hề có nguồn tin tìm hiểu kĩ nào cho thấy rằng Tình Nhu là con gái của Tư Huấn, được Nhâm gia nhận nuôi…!Như này nên nói là Nhâm gia bao bọc thông tin quá kĩ hay Nam Triều anh ta đã quá tự tin vào bản thân.

Đáp án tốt hơn là cả hai điều đó
Bất giác Nhâm Cảnh Thâm ra hiệu trật tự, nói:
– Nào..

Tình Nhu gọi tới, cùng xem cô ấy nói gì nhé?
Bắc Trạch đi ra kéo màn hình máy chiếu xuống, nối video call hình ảnh.

Cảnh Thâm bắt máy, giọng từ đe dọa, gằn tiếng thì chuyển sang trìu mến khó tin:
– Tình Nhu, tôi đây
Khuôn mặt nữ nhân hiện lên trên màn hình lớn tươi rói, cười lớn thật tỏa sáng, chất giọng cũng trẻ con hí hứng:
– Anh hai..

Anh biết sáng nay em đã ha-oai như nào không?
Cảnh Thâm khuôn mặt tỏ vẻ tò mò, đợi chờ cáu trả lời của vật nhỏ.

Tình Nhu sau cùng chỉnh máy ra phía đám đông học sinh đang tụ tập quanh Cửu Hồ chửi bới, một sự hỗn loạn nhẹ phía tủ để đồ.

Sau cùng Tình Nhu đi ra khỏi chỗ đó, đi trên hành lang vắng vẻ để có không gian nói chuyện
Nhâm Cảnh Thâm cười nhẹ, khen:
– Em đã xử Cửu Hồ rồi sao? Thật giỏi

Tình Nhu được khen thì cười khúc khích, mỗi lần cười lên là đã đáng yêu lắm rồi, nay khuôn mặt cô trong điện thoại còn được hiện lên máy chiếu to cỡ đại nên ai trong kho cũng thấy được nhan sắc ngọt ngào này
Tình Nhu gật gù, hỏi:
– Đúng..

Anh có thưởng cho em không?
Bắc Trạch đứng bên cạnh thì cười cười, Tình Nhu đúng kè kè bên tên ác ma Cảnh Thâm nhiều nên chắc cũng hắc hóa.

Là một nữ nhân nhỏ nhắn, khuôn mặt khả ái mà cũng biết giành sự trừng phạt thích đáng cho người làm tổn hại đến mình
Cảnh Thâm trả lời mạch lạc:
– Có…!Phải thưởng cho em gái ngoan của tôi chứ
Sau cùng Cảnh Thâm chủ động nói:
– Tình Nhu, tôi đang bận chút việc rồi…!Em mau chóng vào học rồi tí nữa tan tôi đón
Tình Nhu gật gù đồng ý, nói:
– Dạ
Máy cũng ngắt lại, chỉ còn khoảng phòng trầm lặng như lúc nãy.

Ánh mắt Nam Triều mới sáng rực nhìn Tình Nhu thì bây giờ chán nản cụp xuống.

Cảnh Thâm đi lại đối diện, nói thẳng vấn đề:
– Ba mày đã đề nghị bọn tao thả người, lão ta hi sinh nhiều thứ để bảo vệ đứa con trai cuối cùng của mình lắm, mọi điều kiện tao đưa ra đều chấp nhận.

Nam Triều nghe vậy liền gằn lên:
– Chúng mày đã làm gì ông ấy rồi?
Cảnh Thâm giơ tập tài liệu lên đập vào đầu Nam Triều, cười khẩy:
– Mày làm như tao rảnh lắm mà bắt mày rồi còn cất công định làm gì thằng già nhà mày nữa à?
Cảnh Thâm bắt đầu đọc ra một số điều kiện:
– Khu đất vàng ở trung tâm thành phố, 65% số tiền tàu sản ròng của Bạch gia bao gồm: tiền, vàng, đá quý,…!cùng 5 bất động sản tại các thành phố khác..

Sẽ được chuyển nhượng sang cho Nhâm Tình Nhu nhưng người quản lí số tài sản đó hiện tại sẽ là tao.

Đây điều kiện đưa ra, ba mày đã kí ngay trong 3 giây1

Nam Triều ngờ nghệch nghe vậy, sự bàng hoàng hiện lên rõ nét hơn.

Vậy thì chẳng khác nào tài sản của Bạch gia sẽ cạn kiệt đến thế sao? Nhâm Cảnh Thâm như nhớ ra chuyện quan trọng, nói thêm:
– À còn…!Ba mày và mày sẽ bị trục xuất khỏi đây, lúc đầu tao bảo thế thì tên già đó không chịu..

Nhưng biết sao được, tao nắm giữ tính mạng người con trai của lão mà…!Trưa nay chuyến bay sẽ cất cánh để hộ tống hai ba con mày
Đến mức này thì Nam Triều không chịu đựng được, anh ta hét vang lên:
– Thằng khốn, mày đã cướp đi hết lại mọi thứ mà giờ còn muốn kiểm soát cả cuộc sống của ba con tao ư?
Cảnh Thâm không nhiều lời, nói thẳng:
– Số tài sản đó cũng là một phần đền bù cho em gá Tình Nhu…!Còn việc trục xuất ba con mày, tao phải đảm bảo cả hai sẽ không bao giờ còn xuất hiện và gây rối cho Nhâm gia nữa…!Điểm đến sẽ là Nam Phi
Nam Triều nghe thêm ti này như sốc toàn tập, anh ta suýt đổ gục xuống, lắp bắp:
– Không..

Đừng mà…!
Sau cùng Bắc Trạch đi lại, trực tiếp tiêm một liều thuốc gì đó vào mạch của Nam Triều, động tác rất nhanh còn không để tên này kịp hiểu
Cảnh Thâm nói:
– Thuốc đắt đấy, ba mày một liều, mày một liều..

Trong này sẽ có chip nhỏ để theo dõi hành trình, con chip không gây hại gì cho cơ thể mà chỉ như thứ theo dõi sát sao…!Thế nên đừng giở trò bỏ trốn với Nhâm Cảnh Thâm tao…!Không thoát được
P/s: Happy New Year???? tất cả mọi người.

Mong năm mới vẫn tiếp tục được mọi người yêu thương và ủng hộ.

Tiếp tục ủng hộ truyện mới bằng cách thả tim, tặng điểm quả và phiếu vote cho tui nha mọi người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.