Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 26: Hôn tạm biệt


Đọc truyện Em Gái! Anh Yêu Em – Nga Trần – Chương 26: Hôn tạm biệt

Vũ và An đi máy bay về thành phố. Anh chở cô về thẳng biệt thự ven sông Sài Gòn. An giãy nãy:

– Em muốn về nhà em.

– Nhà đây.

– Nhà chung cư em ở á.

– Nhà này em ở cũng được.

– Lạ chỗ em ngủ không được.

Vũ nhìn An, nghe cái giọng mè nheo của cô phì cười. Không biết cô có còn sợ anh không nữa, chứ anh bắt đầu sợ rồi đó, mẹ trẻ con đã vậy, mai mốt con sinh ra chắc nhõng nhẽo gấp mười. Vũ cười, xoa xoa mi tâm, nắm tay An dắt vô căn phòng ngủ lúc trước, ấn cô ngồi trên giường.

– Em đã từng ở đây, sao coi là lạ? Hửm?

– Anh thích làm khó em….

– Trễ rồi, em tranh thủ tắm, rồi anh chở em đi ăn. Ngoan!

– Hứ!

Làm như người ta là con nít vậy, suốt ngày cứ ngoan, ngoan. Bực mình quá đi. Ở đây thì nói sao với anh hai đây? Anh đi công tác về không thấy mình, chắc chắc phiền tới ba mẹ. Mình làm sao bây giờ….? Thiên Vũ! Cầu cho anh bị đau bụng, bị tào tháo rượt đi không nổi luôn. Á….aaaaaa, bực quá đi.

Trên này, Vũ hắt xì liên tục, anh nhìn qua màn hình camera, thoáng cau mày rồi phì cười vì tính trẻ con của An. ” Anh hai, anh hai của em sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”

Họ ăn tối trên nhà hàng nổi ở bến Bạch Đằng. Chiếc tàu chở du khách dạo một vòng trên sông. Lần đầu tiên được ngồi trên thuyền lớn, dưới bầu trời đầy sao, trên dòng sông lấp loáng, đối diện là anh chàng đẹp trai cao ngạo, An cứ bay bổng như lạc vào cổ tích vậy. Cô lặng lẽ nhìn ra sông đến thừ người. Người đàn ông trước mặt cô tuy lạnh lùng, tàn ác, nhưng hắn đúng là chưa bao giờ xấu với cô cả. Giờ cô đã có con, có phải cũng nên mở lòng thử chấp nhận hắn, còn anh hai, có lẽ chỉ nên là hoài niệm. An xoay lại nhìn Vũ, phải chi hắn đừng mang gương mặt kia, thì hay biết mấy.


– Ngắm trai đẹp cũng no được à?

– Hả?!!!! Trai đẹp? Hahahah

– Chịu cười rồi. Ăn nhanh còn về. Thức khuya không tốt cho thai phụ.

– Hứ! Cũng may chưa ngủ mà nằm mơ rồi. Hey ya….

– Em nói ai nằm mơ?

– Ở đây có 2 người, bản thân người hỏi có vấn đề về ngôn ngữ không đó?

– Em…!!!! Thôi được, tôi là đàn ông khỏe mạnh nên nhu cầu cao lắm, rất hay nằm mơ….chuyện kia. Trong khung cảnh này, chỉ có một nam, một nữ, lý tưởng….quá lý tưởng.

Vũ đứng lên, nét mặt âm trầm, đi qua phía đối diện, chống hai tay lên mạn thuyền, nhốt An ở giữa, gương mặt không lộ cảm xúc. An lo sợ, biết mình giỡn hơi quá trớn nên co tay, thủ trước ngực. “Không phải lên cơn thú tính làm bậy ở đây chứ?” An cười hề hề.

– Em biết lỗi rồi, em mơ, em mộng du. Hề hề. Trăng thanh gió mát quá nên em mộng du á. Hihi.

Vũ không nói, đưa tay vén lại lọn tóc đang bị gió thổi tung, chợt cúi xuống, kê mặt thật sát mặt của An. Cứ tưởng anh lại hôn cô, nhưng không, anh chỉ chồm tới, bóc một con cuốn chiếu đang bò trên vai An, đưa tới trước mặt cô. An đang nhắm mắt, chuẩn bị nhận nụ hôn, thấy im ắng quá liền hí mắt. Một con cuốn chiếu đang ngo ngoe gần sát mắt của cô. An thảng thốt la thất thanh. Vũ đưa ngón tay trỏ lên miệng cô “suỵt”

– Đừng làm lỡ mộng đẹp.

– Hihi, dậy rồi, hết mơ rồi. Hihi

– Tốt! Vậy ăn được chưa?

– Được! Ăn liền. Mà sao anh không ăn?


– Em ăn no, anh ăn em.

– Hả?????!!!!

Đêm đó, dù nói vậy nhưng Vũ không làm gì An, cô vừa vô phòng vội chốt cửa, lấy cái ghế chèn thêm vì chắc chắn hắn có chìa khóa. Nằm trên giường cứ thấp thỏm ngó ra cửa, tay thì cầm chai xà bông thủ thế, vì trong căn phòng này, chẳng có vật gì có thể cầm để thủ, cuối cùng mệt mỏi quá cũng thiếp đi. Nhìn cô gái đã ngủ say qua cam. Vũ đi xuống mở cửa phòng, đẩy nhẹ là cái ghế lui ra sau. An khá mệt mỏi nên không hề nghe tiếng ghế gỗ ma sát với sàn, vẫn ngủ thẳng cánh, miệng còn nhóp nhép gì đó. Vũ ngồi xuống bên giường. Trên chiếc giường thoải mái, An nhẹ nhàng nhắm hai mắt. Có lẽ do giường quá lớn nên cô nằm trên đó trông lại càng nhỏ bé hơn. Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, có phần nhợt nhạt, khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Vũ lấy chai xà bông đem cất, đắp lại mền cho cô, ánh mắt ôn nhu, không nhếch cười như mọi khi, mà lại ẩn chứa gì đó xa xăm. Anh hôn nhẹ lên trán cô, lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa.

Sáng sớm, An giật mình tỉnh giấc, ngó ra cửa đã thấy cái ghế đặt lại vị trí cũ, còn chai xà bông cũng mất tiêu. “Há, vậy là hắn đã vô đây”. Vội vàng mở mền xem người mình, vẫn mặc đồ nghiêm chỉnh, làm cô hú hồn. Làm vệ sinh cá nhân xong, mở cửa ra ngoài đã thấy dì Năm đứng ngay cửa, trên tay là bộ đồ nữ mới tinh.

– Chào cô! Đồ của cô đây!

An nhìn dì Năm, thở dài, cầm bộ đồ quay vô trong thay. Thật sự cô không quen cảnh cá chậu chim lồng, thấy ngột ngạt và áp bức quá. Nếu anh hai về không thấy mình thì sao đây. Nghĩ nghĩ tự nhiên An nhớ ra gì đó. “Vũ nói được ba nhận nuôi từ nhỏ, vì ba không có con. Ủa, vậy còn anh hai thì sao? Kì vậy ta? Không được, phải gặp anh hai hỏi cho rõ mới được”. An đi ra ngoài, Vũ đã ngồi sẵn bên bàn ăn, nhàn nhã nhấm nháp cà phê. An ngồi xuống ghế, thấy hai phần bún bò, phần của anh ta còn y nguyên. Hắn không ăn, ngồi đó nhâm nhi cà phê, An bực mình nhìn Vũ:

– Anh không ăn sáng mà uống cà phê, muốn đau bao tử hả? Thấy mình giàu có, mạnh mẽ quá rồi phung phí sức khỏe cho con bệnh phải không? Người gì già rồi mà còn….

Ai kia đang uống cà phê xém sặc, liếc mắt nhìn An. Cô nàng đang mãi mê lặt rau, giá, cho vô tô, miệng lải nhãi có thèm nhìn gương mặt lạnh lùng kia đâu, nên không biết mình đang bị liếc. Xong xuôi, An tự nhiên đổi tô bún đã được bỏ rau của mình với tô của Vũ, tiếp tục nhặt rau bỏ vô. Vũ nhìn người kia chắc uống sting dâu nhiều quá, gương mặt phụng phịu, làn da trắng dưới nắng sáng ửng hồng, môi chúm chím lúc mở đúng đóng, thiệt muốn cắn cho phát. Miệng lải nhải như hờn dỗi mà không thèm ngó tới anh. Vũ e hèm:

– Em thích ăn ớt?

– Em không ăn cay.

– Anh thấy tô của em nhiều ớt lắm đó.

Lúc này An mới nhìn lại, cả hai tô đều có một đống ớt, ớt bằm, ớt cắt, ớt Sa tế, ớt khô, trong đĩa rau có gì đều nằm trong tô. An nhăn mặt, cười hề hề…


– À, ăn ớt giải cảm.

– Chứ không phải ỷ mình còn trẻ rồi phung phí sức khỏe cho con bệnh à? Em phải nghĩ tới con mình chứ, bé sẽ bị nóng.

– Hớ…..

Trong phòng, đám cận vệ nhìn nhau, rất muốn cười vì thủ lĩnh của họ đang đôi co với cô vợ trẻ con….chưa ai dám to tiếng với Vũ, lại còn chê anh già, thế mà cô bé này dám. Thủ lĩnh lại không giận chứng tỏ vị trí cô ấy trong lòng thủ lĩnh không chỉ là người đẻ thuê.

An biết không thể đôi co với tên này, nên nhịn là xong, cô cúi xuống, hớt ớt ra. Chợt Vũ nắm tay An, dắt đứng lên đi ra sân, nhét cô vô chiếc BMW chạy đi.

– Này, mình chưa ăn sáng mà.

– Em trộn như cám heo, ai ăn được?

– Bún đó ở nhà anh, cái gì cám heo chứ.

Vũ không thèm nói nữa, chăm chú lái xe, họ đi vào nhà hàng Món Huế ăn sáng. An lầm bầm “ở nhà có không ăn, vô đây ăn. Đúng là nhà giàu rửng mỡ”. Vũ nghe An lầm bầm, mặt anh cau lại, nhưng vẫn không nói, nắm tay An dắt vô nhà hàng. Sau khi đã yên vị, anh mới nhàn nhạt mở miệng:

– Thiên An! Miệng em xinh, chỉ nên nói lời hay đẹp, đừng làm bẩn miệng mình, hiểu không? Em bực gì cứ nói, đừng giận cá chém thớt. Anh dung túng em vì con chúng ta, không có nghĩa là em đúng.

– Em…em xin lỗi, em biết rồi.

– Ngoan! Ăn đi.

Vũ đưa đôi đũa và muỗng đã được anh lau sạch sẽ cho An. Cô cúi đầu cầm cảm thấy ái ngại. Anh ta là dân xã hội đen, nhưng là dân có học, mỗi lời nói ra không hề chợ búa, nhưng vẫn khiến người khác rét run. Mà công nhận, cô cũng hơi quá đáng, có lẽ được anh dung túng quá nên cái miệng “hư”. Mình, thua cả tên giang hồ sao. An ăn, thỉnh thoảng lén nhìn Vũ, trong tim có cảm giác ấm áp. Anh ấy không phải anh hai mình, có lẽ vậy mà hay…

Ăn xong, An muốn tới trường, suy nghĩ một hồi quyết định dùng thế mạnh của con gái là mè nheo.

– Anh Vũ!


– Uhm

– Em muốn đi học, nhân lúc bụng chưa lớn, anh cho em đi học đi. Em hứa sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh.

Vũ mắc cười vì thái độ giả tạo của cô, một tay cầm vô lăng, một tay gác lên cửa xe rờ rờ trán như đang suy nghĩ, thực ra đang muốn nhịn cười thôi. Tới đèn đỏ, anh quay qua nhìn An.

– Ví dụ làm người vợ ngoan thử.

– Hả???? Là làm sao???

– Hôn anh….trước khi đi vô học.

– Hả….à,…em….em đâu phải vợ anh.

– Em là mẹ của con anh. Mẹ hôn ba trước khi đi học. Em còn có 5 giây

Vũ nhìn lên đèn giao thông đang nhảy số lùi, miệng nhếch lên độ cong nhẹ. An cũng nhìn lên, không được, phải tận dụng cơ hội. Hắn đổi ý là xong. Hôn thôi mà, hắn nói đúng, coi như mẹ em bé hôn ba em bé đi. An nhắm mắt, chu mỏ quay qua tính hôn lên má Vũ. Mặt Vũ đậm ý cười gian xảo, nhanh chóng xoay mặt lại, nụ hôn in hẳn lên môi. An mở mắt to chữ A, tính lùi người lại thì ai kia đã nhanh chóng vịn vào gáy cô, trao nụ hôn sâu. Môi anh mềm mại, mơn trớn, ngậm cánh môi anh đào của cô, ngậm mút nhẹ nhàng. Ở khoảng cách gần, lại không nhắm mắt, An có thể nhìn rõ ngũ quan của anh, hết sức đẹp trai, nụ hôn quá dịu dàng, từ từ An cũng chìm đắm.

Tiếng còi xe phía sau “tin tin” làm An giật mình, Vũ buông cô ra, lưỡi anh đánh vòng lên miệng, nhìn cô, rồi lái xe đi. Nhưng xe không chạy tới trường như An nghĩ, mà chạy tới bãi đất trống gần đó. Vũ thắng xe, An chưa kịp định thần hỏi thì anh đã chồm qua, một tay gạt cần cho ghế ngã ra sau, tiếp tục nụ hôn khi nãy, Mùi hương bạc hà xông thẳng vô buồng phổi, thân thể người đàn ông dán chặt. Lần đầu tiên gần gũi ở tư thế quá ư ám dục, lúc trời sáng, trong xe…một tiếng nổ ầm trong đầu An, An cố sức đẩy Vũ ra.

– Anh Vũ! Đây là trong xe đó.

– Hay em muốn về nhà.

– Em không muốn về nhà, em muốn đi học. Anh đã hứa rồi.

Vũ vẫn tư thế nằm, một tay chống lên ghế, một tay đang vuốt ve gương mặt đỏ bừng của An, nhếch môi cười, xong về lại phía tay lái.

– Lần sau, chỉ cho phép hôn tạm biệt trong phòng, trước khi ra khỏi nhà.

An chỉ dám hứ trong miệng, nhịn, phải nhịn để được đi học. Hóa ra, hắn cũng dễ dụ và nghe lời. Được, vậy thì cô sẽ dụ tiếp để về nhà với anh hai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.