Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Chương 9: Lời Em Nói Không Tính


Đọc truyện Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh – Chương 9: Lời Em Nói Không Tính


Tiêu Thủy Quang đứng trong màn đêm, mái tóc bay bay trong gió. Câu nói của anh lướt qua vành tai như tiếng thì thầm. Cô nắm chặt gấu áo. Anh hỏi chuyện đêm đó vì nguyên nhân gì, cô không muốn biết, nhưng cô không muốn nhắc lại nữa.
Cô đáp: “Không là gì cả.”
Tối đó, La Trí từ nhà tắm đi ra, nhìn thấy cô, bất giác hỏi: “Sao trông em hoảng hốt thế, đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, em hơi mệt, đi ngủ trước đây.” Thủy Quang vào phòng, ngồi xuống mép giường, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ. Người đó, mặc kệ đi, cho dù quá khứ ra sao, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện đều coi như đã chết, hơn nữa, giữa họ vốn chẳng có gì.
Đêm hôm đó, Thủy Quang ngủ chập chờn không yên, cô mơ thấy mình cứ đi mãi trên một con đường mông lung, không nhìn thấy điểm dừng, cũng không thể quay lại.
Hôm sau , Chương Tranh Lam đến công ty, sắc mặt cực kỳ khó coi, lại không ngừng ho khan. Tiểu Hà thấy vậy, lập tức đứng dậy đi pha trà. Hôm qua, khi đưa cô về nhà, Chương Tranh Lam vẫn còn khỏe mạnh, sao mới qua một đêm đã ra nông nỗi này?
Đám nhân viên cũng túm tụm bàn tán: “Kỳ ̀, chưa bao giờ thấy sếp như vậy.”
“Liệu có phải công ty chúng ta gặp phải khủng hoảng gì đó không?”
“Công việc làm còn chẳng hết, có khủng hoảng cũng là vì ôm quá nhiều tiền.”
Một hacker đề nghị: “Hay là tôi tra máy tính cá nhân của sếp xem sao, chưa biết chừng có thể tìm được manh mối gì đó?”
Nguyễn Kỳ mắng một câu: “Thần kinh, cậu mà phá được tường lửa của anh ấy, tiền thưởng năm nay của tôi sẽ hai tay dâng cậu. Đừng để đến lúc không bắt được gà còn mất toi nắm thóc., liên lụy chúng tôi cuối tuần không được nghỉ.”
Lúc này, Tiểu Hà đã ra khỏi phòng giám đốc, khổ sở tuyên bố: “Sếp nói tối nay tăng ca.”
Ngay lập tức, tiếng kêu ai oán không ngừng vang lên, mọi người đồng loạt mắng Nguyễn Kỳ là “miệng quạ đen”.
Chương Tranh Lam ngồi trong phòng làm việc, hút hết điếu thuốc này sang điếu khác, hút càng nhiều thì ho càng dữ dội, nhưng không hút còn khó chịu hơn.

Điện thoại bàn vang lên, anh ấn vào nút phát loa ngoài, thư ký Tiểu Hà nói: “Sếp, anh Châu đến rồi.”
Chương Tranh Lam dập tắt điếu thuốc, xoa mặt, nói: “Mời anh ấy vào đi.” Anh đứng dậy mở hết cửa sổ ra, để gió lùa vào làm tản bớt mùi khói thuốc.
Một người đàn ông đẩy cửa bước vào. “Chương Tổng, có rảnh tiếp đón người bạn cũ này không?”
Chương Tranh Lam nhếch môi cười, mời anh ta ngồi.
Châu Kiến Minh cười, ngồi xuống chiếc ghế da trước bàn làm việc, nhìn thấy đầu mẩu thuốc trong gạt tàn trên bàn, anh ta không kìm được lắc đầu. “Hút thuốc nhiều thế này, cậu không sợ bị ung thư phổi sao?”
Chương Tranh Lam bảo thư ký mang hai cốc cà phê vào rồi mới nói: “Muốn tránh cũng không được, cứ hút thôi. Có chuyện gì mà cậu phải vất vả đến tận đây thế?”
Đối phương cười, đáp: “Bạn gái cũ của cậu về nước rồi, cô ấy bảo tôi đến hẹn cậu đi ăn cơm đó. Tối qua tôi gọi điện cho cậu, cậu “ừ” hai tiếng liền dập máy, tôi sợ cậu không nghe rõ nên mới đích thân đến mời, ngộ nhỡ không hẹn được cậu, người ta lại cười tôi.”
Chương Tranh Lam ngừng một chút mới hỏi: “Ai?”
Châu Kiến Minh sững sờ. “Chương Tranh Lam, cậu nói thế mà không sợ bị sét đánh à? Người ta nhớ nhưng cậu hơn hai năm rồi, vừa về nước việc đầu tiên là hỏi tôi tình hình của cậu, nghe nói cậu chưa có bạn gái lập tức nhờ tôi hẹn cậu ăn cơm, ý tứ cô ấy thế nào chẳng cần nói cũng biết.”
Chương Tranh Lam cảm thấy đầu óc mình thật sự… hỗn loạn rồi, anh day trán. “Đừng nói bừa, Giang Dụ Như về rồi? Tại sao cô ấy không gọi điện cho tôi.”
“Người ta là con gái ngại ngùng không dám nói thẳng. Nói thật, năm đó hai người đang yên đang đẹp, tại sao lại đột nhiên chia tay vậy? Dụ Như nói là cô ấy có lỗi trước, nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy không phải, lúc Giang Dụ Như đi đã khóc như mưa, còn cậu chỉ hút thuốc, quay đầu nói một câu “thượng lộ bình an”, ai cũng cảm thấy là cậu phụ cô ấy.”
Tiểu Hà mang cà phê vào, Chương Tranh Lam nhấp một ngụm, lúc trước uống trà cảm thấy thật nhạt nhẽo. Anh nói: “Dụ Như quay về rồ, vậy thì cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi mời.”
Châu Kiến Minh cười, nói: “Được thôi. Tôi chỉ đợi câu này của cậu.” Nói xong, anh ta cũng uống một ngụm, khen cà phê ở chỗ Chương Tổng đúng là rất ngon.
Sau khi Châu Kiến Minh đi, Chương Tranh Lam lấy thuốc cảm cúm trong ngăn kéo ra uống, không nghĩ linh tinh nữa mà bắt đầu làm việc.

Giống như Châu Kiến Minh, Giang Dụ Như cũng là bạn học cùng lớp thạc sĩ của Chương Tranh Lam. Nhưng sau khi tốt nghiệp, hai người mới qua lại với nhau. Qua vài lần tụ tập bạn bè, họ đều thấy nói chuyện rất ăn ý, hơn nữa luận về gia cảnh hay sở thích đều rất hợp nhau nên việc trở thành người yêu là chuyện đương nhiên. Có một dạo hai người cũng từng nghĩ đến chuyện kết hôn, dù sao thì tuổi tác không còn trẻ mà hai bên gia đình cũng thúc giục. Nhưng cuối cùng, chuyện tình của họ lại kết thúc bằng việc Giang Dụ Như ra nước ngoài.
Lúc đó, Chương Tranh Lam chỉ nói một câu: “Thượng lộ bình an.”
Giang Dụ Như nói: “Chương Tranh Lam, lúc đầu em hoài nghi anh đến với em bởi vì em phù hợp với yêu cầu của cha mẹ anh, bây giờ coi như em đã rõ rồi, hóa ra thật sự là như vậy.”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Anh không nỡ cũng chẳng có cách nào khác, em muốn đi tìm mối tình đầu của em, anh làm sao có thể cản trở một chuyện tình đẹp như thế được.”
Giang Dụ Như dở khóc dở cười, nói: “Thật sự không biết sau này ai có thể nắm giữ được trái tim lãng tử của anh đây.”
Chương Tranh Lam thấy chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, buổi chiều, sau khi dặn dò đám nhân viên, anh đến bệnh viện truyền nước, sau đó đến nhà hàng ăn tối với hai người bạn như đã hẹn. Anh vừa xuống xe liền bị một người ôm lấy từ phía sau. “Anh yêu, em rất nhớ anh, ngày nhớ, đêm nhớ, nhớ đến sắp phát điên rồi.”anh
Chương Tranh Lam nhướng mày, quay người nhìn thấy Giang Dụ Như đang tươi cười rạng rỡ, liền nói: “Dụ Như, hình như em béo ra rồi?”
Giang Dụ Như hơi sững người, khẽ đấm vào người anh, nói: “Anh nói chuyện kiểu gì vậy?”
Châu Kiến Minh ở phía sau cười khanh khách. “Chương Tổng, cậu không biết ba thứ không thể nói với phụ nữ sao? Tuổi tác, cân nặng và học thức.”
Giang Dụ Như nói: “Tại sao lại có cả học thức nữa? Học thức của bản cô nương không kém hơn hai người nhé.”
“Được được, cô là người phụ nữ tài sắc vẹn toàn!” Ba người vừa nói chuyện vừa đi vào nhà hàng. Bữa tối hôm đó, ngoài Chương Tranh Lam, Châu Kiến Minh và Giang Dụ Như ra, còn có mấy người bạn học cũ nữa, cho nên ăn uống rất thoải mái.
Giữa chừng, có người đến mời rượu Chương Tranh Lam: “Tranh Lam, sao lại uống trà thế? Nào, chúng ta cạn một cốc!”
Chương Tranh Lam xua tay, nói: “Tôi không uống nổi, không thấy giọng tôi đã khản đặc rồi sao?”
Châu Kiến Minh cười, nói: “Biết rồi, Tranh Lam, cậu làm việc vất vả nên sinh bệnh hay là tổn thương vì tình thế?”

Chương Tranh Lam lười nhác nói: “Mới cảm cúm mà cậu đã suy diễn nhiều như vậy.”
Châu Kiến Minh cười khì khùng. “Đúng, đúng, người khác có thể chứ Chương Tranh Lam cậu sao có khả năng bị như vậy!”
Có người phụ họa: “Đúng vậy, Tranh Lam dù sao cũng là con át chủ bài của trường chúng ta, tài hoa xuất chúng, độ phong lưu hào phóng thì càng khỏi phải nói!”
Giang Dụ Như lắc đầu. “Các cậu a dua bợ đỡ thế có buồn nôn không?”
Một anh chàng lập tức đáp: “Không buồn nôn. Tranh Lam, công ty cậu có thiếu người không, tôi vừa thôi việc, hay là cậu nhận tôi đi?”
Chương Tranh Lam nhún vai, đáp: “Được thôi.”
Trong khi mọi người cười nói rôm rả, Chương Tranh Lam chỉ cúi đầu nhìn di động. Giang Dụ Như ghé lại nói: “Em thấy anh cầm di động xem mấy lần rồi? Đang theo đuổi ai à?”
Chương Tranh Lam cười, cất di động vào trong túi áo, đáp: “Xem giờ thôi mà.”
Giang Dụ Như nhìn chằm chằm anh hồi lâu mới nói: “Tranh Lam, em cảm thấy anh thay đổi rồi.”
Chương Tranh Lam dựa vào ghế, hỏi: “Thế à? Thay đổi chỗ nào? Nói anh nghe thử xem.”
Giang Dụ Như lắc đầu: “Không nói rõ được, chỉ cảm thấy… có chút thay đổi.”
Có người nhìn thấy họ nói chuyện bèn trêu chọc: “Hai người nói gì thế? Có phải định nối lại tình xưa không?”
Giang Dụ Như đáp: “Tính tình Chương Tranh Lam thế nào tôi biết, chúng tôi tự biết khả năng của mình.”
Châu Kiến Minh cũng hùa vào: “Tranh Lam thay bạn gái nhanh như thay áo, mọi người đều biết mà.”
Chương Tranh Lam chỉ miễn cưỡng cười nói: “Được rồi, đừng bêu riếu thanh danh của tôi.”
Hơn tám giờ tiệc mới tan, Chương Tranh Lam rời khỏi nhà hàng, bọn Châu Kiến Minh còn muốn đi hát karaoke. Anh thoái thác: “Hôm nay tôi phải chịu thôi, đau đầu lắm, các cậu đi đi, quay về gửi hóa đơn cho tôi thanh toán là được rồi.”
Thấy anh không có hứng thú, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt nên họ không ép, chỉ cảm ơn anh đã chiêu đãi rồi vẫy tay tạm biệt. Trước khi đi, Giang Dụ Như nói: “Tranh Lam, hẹn gặp lại.”

Chương Tranh Lam vỗ vào tay cô: “Được.”
Sau đó, anh lên xe, ngồi một lúc lâu rồi mới nổ máy.
Tiêu Thủy Quang tắm giặt xong, La Trí vẫn chưa về. Cô vào bếp cất đồ ăn vào tủ lạnh, sau đó mặc áo khoác đi vứt rác. Vừa mở cửa ra, cô liền trông thấy trên hành lang mờ tối có một người đang ngồi dựa vào tường. Thủy Quang giật thót mình, lùi lại một bước, ánh sáng lờ mờ cũng giúp cô nhìn rõ người đó là ai.
Người đó từ từ đứng dậy, tiến một bước đến gần cô. Trên trán anh có mấy lọn tóc rủ xuống, lông mày chau lại, trông có vẻ mệt mỏi.
Nhất thời Thủy Quang không biết phải làm thế nào, cứ đứng ngây người ra. Chương Tranh Lam nhẹ nhàng nắm lấy tay áo cô, chầm chậm ngả đầu lên vai cô, nói: “Tiêu Thủy Quang, lời em nói không tính.”
La Trí về, nhìn thấy bóng người trên cầu thang, bất giác sững sờ, hỏi: “Ông chủ Chương?”
Chương Tranh Lam gật đầu, lướt qua anh đi thẳng xuống lầu.
La Trí lại quay đầu nhìn, thầm hỏi sao Chương Tranh Lam lại ở đây? Vừa vào nhà, La Trí liền kể với Thủy Quang: “Vừa rồi, anh nhìn thấy giám đốc công ty của anh Quốc ở đây.”
Tiêu Thủy Quang đang rót nước chợt khựng lại, cô chỉ ậm ừ một tiếng rồi nói: “Bữa tối em chuẩn bị cho anh rồi, để trong tủ lạnh ấy, nếu anh chưa ăn thì lấy ra hâm nóng lại là được.”
La Trí đến bên Thủy Quang, rót nước uống một ngụm to rồi nói: “Anh ăn rồi. Mệt chết đi được! Công việc vừa bắt đầu nên chuyện gì cũng phải gắng sức làm, chả khác gì đánh trận.” Nói đến đây, La Trí cười, nói: “Em có muốn đến chỗ anh giúp đỡ không? Em xem, anh thiếu người mà em cũng cần tìm công việc, chi bằng làm cùng anh cho vui.”
Thủy Quang lắc đầu: “Em có học thiết kế đâu, công việc chỗ anh em không làm được.”
“Thời buổi này có mấy người làm việc đúng với chuyên ngành của mình chứ, hơn nữa, chuyên ngành của em là công nghệ thông tin, thiết kế chủ yếu cũng là bắt đầu từ phần mềm, anh tuyệt đối tin tưởng với sự thông minh của em, em sec nhanh chóng thích nghi được thôi.”
Thủy Quang vẫn không bị lung lay: “Thôi ạ, em tự mình tìm thôi.”
La Trí buồn bã, chẳng lẽ người làm anh trai như mình lại không có uy tín, không có khả năng kêu gọi đến thế sao? Cuối cùng, anh đành thở dài, nói: “Vậy được, nếu như có khó khăn, bất cứ lúc nào anh cũng hoan nghênh em.”
Sau đó, La Trí đi tắm. Thủy Quang ngồi trước bàn ăn, nhìn đầu ngón tay mình, cô không biết rốt cuộc người đó muốn thế nào?
Anh đã có danh có lợi, lại còn thành đạt rất sớm, đâu thiếu thứ gì, hà tất phải dây dưa mãi với cô? Đối với cô, anh cũng chỉ là một cuộc nhân duyên trong chốc lát, trời sáng rồi thì đường ai nấy đi, nhưng chuyện đã đến nước này… Thủy Quang biết, có thể không dễ dàng cắt đứt được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.