Đọc truyện Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em – Chương 4: Ai ở trong hồi ức của ai
Chương Tranh Lam không có nhiều ưu điểm nhưng khuyết điểm thì không đếm xuể, chẳng hạn như lạnh nhạt, vô tình. Anh có thể ngồi gác chân nghe nhạc trong khi cấp dưới đang vật vã suốt ba ngày ba đêm để kịp hoàn thành kế hoạch, ấy thế mà anh còn có thể vô tư buông một câu: “Các bà cô của tôi, tăng tốc lên nào!”
Cả đám người bị câu nói của ông sếp đáng kính làm cho buồn nôn cả ngày nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay tiếp tục công việc. Ai nấy đều phóng cho anh một ánh mắt mang hình viên đạn.
Dưới cái nhìn đầy hận thù của cấp dưới, Chương Tranh Lam hắng giọng, đứng dậy nói: “Các cậu làm đi, tôi ra ngoài tản bộ chút.” Thực ra là lên cơn thèm hút thuốc.
Đêm tháng Mười se lạnh, dưới ánh đèn đường màu trắng mông lung vẫn có thể nhìn ra lớp sương mỏng manh bồng bềnh trong không khí. Chương Tranh Lam đút tay vào túi quần, thong thả đi đến một cửa hàng tiện lợi nằm gần công ty.
Trong tiệm, ngoài hai nhân viên đang nói chuyện giết thời gian thì không có ai khác. Chương Tranh Lam đến quầy lấy một bao thuốc và mấy lon cà phê, lúc quay lại, anh trông thấy có người đẩy cửa bước vào. Chương Tranh Lam vô thức ngẩng đầu nhìn, cô gái mặc áo khoác, tóc buông xoã, vẻ mặt như buồn ngủ, rất thiếu sức sống. Cô đi lướt qua anh, lấy hai chai nước lọc và một gói bánh quy to.
Chương Tranh Lam đứng lại để cô đi lên trước rồi mới xếp hàng phía sau cô. Trong cửa hàng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xoẹt xoẹt vang lên khi nhân viên quét mã vạch. Chương Tranh Lam bất giác ngửi thấy hương thơm mát dịu tỏa ra trên người cô, mùi hương của một loại trái cây, thanh thoát và dịu dàng. Cô tựa người vào quầy, đầu cúi xuống như thể ngủ gật, trả tiền xong, cô xách túi đồ ra về. Chương Tranh Lam nhìn cánh cửa đóng lại rồi mới quay đầu đợi nhân viên thanh toán cho mình. Ra khỏi cửa, anh châm một điếu thuốc và hút. Khói thuốc làm mờ bóng người đang đi dưới ánh đèn phía xa.
Cũng phải hơn hai năm rồi kể từ lúc anh gặp cô ở trường đại học. Trong suốt thời gian ấy, hai người vẫn sống cùng một thành phố nhưng chưa từng gặp nhau.
Chương Tranh Lam hút xong điếu thuốc, chậm rãi đi về hướng ngược lại, cuối cùng mất hút trong màn đêm.
Tiêu Thủy Quang đã phải tăng ca liên tục hai ngày. Đúng lúc cô chuẩn bị lên giường đánh một giấc thật ngon thì La Trí xuất hiện. Nửa đêm canh ba, anh quẳng đống hành lý vào phòng khách nhà cô và nói: “Tiêu Thủy Quang, anh thất tình rồi.”
La Trí đi một vòng trong căn hộ của cô, lục lọi khắp nơi rồi hỏi: “Sao nhà em chẳng có cái gì ăn được thế, một giọt nước cũng không?”
Thủy Quang mới ở công ty về, vừa tắm rửa xong, lười vào bếp đun nấu nên mặc thêm áo khoác ra ngoài mua. Cửa hang nhỏ dưới tầng trệt đã đóng cửa, cô đành đi xa thêm một đoạn, đến cửa hàng tiện lợi cách nhà hai con phố. Mua đồ về, cô lại phải nghe La Trí trút sầu, cuối cùng gục đầu xuống sô pha ngủ gật, khiến “anh trai” La Trí cảm thấy bị tổn thương vô cùng.
Thủy Quang làm việc cho một công ty kỹ thuật, khi có dự án sẽ rất bận, ví dụ như hai hôm trước, nếu không thì rất rãnh, ví dụ như bây giờ.
Cô nhoài người trên bàn làm việc, bỏ một viên kẹo vào miệng rồi gọi điện thoại cho La Trí. Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói pha lẫn tạp âm: “Cưng à, anh đang ngồi uống rượu với bạn, anh gọi lại cho em sau nhé!” Nói xong, anh liền dập máy.
Thủy Quang nghĩ, được lắm, mới đến đây được bốn lần mà đã có bạn rượu rồi cơ đấy. Cô cất điện thoại đi, không cần bận tâm đến chuyện La Trí liệu có bị buồn chán hay chết đói ở thành phố này hay không nữa Tan ca, Thủy Quang lên xe buýt, định đến siêu thị mua thêm đồ ăn, cô đeo tai nghe, hồn phách để trên mây nên xuống sớm một điểm, đành ảo não đi bộ nốt quãng đường còn lại. Bỗng từ phía đối diện có người va phải cô, túi hoa quả rơi xuống đất. Người nọ không ngừng nói xin lỗi, trông anh ta có vẻ vội vàng, do dự xem có nên nhặt giúp cô hay không, nhưng cuối cùng anh ta nhìn đồng hồ rồi quay đi.
Thủy Quang cũng không bận tâm, cô ngồi xuống nhặt táo và quýt bỏ vào túi. Chợt một bàn tay nào đó giúp cô nhặt quả táo cuối cùng lăn xa nhất. Cô ngẩng lên, người đàn ông đứng trước mặt cô có thân hình cao lớn, thần sắc lạnh lùng, miệng đang ngậm một điếu thuốc. Thủy Quang nhận lấy quả táo, nói cảm ơn. Đối phương khẽ “ừm” một tiếng. Cô cảm thấy người này trông hơi quen nhưng chưa kịp nhớ ra là ai thì đã nghe thấy có ai đó gọi một tiếng “Tranh Lam”. Cô đứng dậy, xách đồ rời đi.
Nguyễn Kỳ cười híp mắt, bá vai Chương Tranh Lam trêu chọc: “Sếp nhặt được vàng không lấy à?
Chương Tranh Lam nhếch môi, gỡ tay anh ta xuống. “Đừng động tay động chân.”
Người đàn ông trung niên đi bên cạnh Nguyễn Kỳ cười cười. “Tranh Lam, công chuyện tôi đã bàn với A Kỳ xong rồi, các anh làm việc là tôi yên tâm!” Ông ta nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Đi thôi, cùng nhau ăn bữa cơm, gọi anh em trong công ty đi luôn, coi như là chúc mừng trước.”
Chương Tranh Lam cười, đáp: “Thôi ạ, cứ để công việc xong xuôi rồi chúng ta mở tiệc chúc mừng.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy bèn vui vẻ đồng ý: “Vậy cũng được.”
Buổi tối, Chương Tranh Lam bị đám nhân viên trong công ty lôi đi ăn cơm rồi đến quán bar uống rượu. Trong lúc mọi người đang cười nói đầy phấn khích thì anh lại có vẻ không hào hứng lắm. Đến khi bọn họ đều say mềm, anh phải vác từng người một ra ngoài, nhét vào taxi. Cuối cùng chỉ còn lại mình anh đứng bên vệ đường, anh dựa vào lan can phía sau, châm thuốc hút.
Anh còn nhớ hai năm trước, cô gái đó cùng bạn bè đến quán bar và uống say. Hôm ấy, anh vừa phụ trách xong dự án ở trường đại học liền đến đó thư giãn. Đang uống rượu và tán gẫu với mấy người trong quán thì anh trông thấy cô. Bạn bè của cô đang nhảy nhót trên sàn, một mình cô dựa vào quầy bar uống rượu, chẳng mấy chốc đã gục xuống. Một gã đàn ông ở đâu đi tới ôm ngang hông cô. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng. Chương Tranh Lam chắc mẩm cốc rượu của cô đã bị người ta bỏ thuốc. Một cô gái xinh đẹp đơn độc ngồi ở nơi hỗn tạp này, có người nảy sinh ý định hãm hại chẳng phải chuyện gì lạ.
Chương Tranh Lam lạnh lùng nhìn, nhân viên pha chế cười, hỏi: “Có phải tìm được đối tượng mới rồi không?”
Anh cười, không nói gì rồi đi đến chỗ cô, gỡ bàn tay của gã đàn ông cao gầy kia ra, hờ hững nói: “Nhường cô ấy cho tôi đi.”
Gã đàn ông trông thấy anh, lập tức lùi lại mọt bước: “Anh Lam?”, sau đó gã bỏ đi với nụ cười gian xảo.
Chương Tranh Lam đưa điếu thuốc lên miệng, ôm lấy cô, dìu cô ra ngoài. Cô mơ mơ màng màng nói khó chịu, dựa vào lòng anh. Ra đến hành lang, Chương Tranh Lam đỡ cô đứng thẳng dậy, khẽ nói: “Đừng cử động bừa bãi.”
Cô gái ngước lên đờ đẫn nhìn anh, trong đôi mắt ấy dường như ẩn chứa rất nhiều thứ, lại như chẳng có gì. Cô nói: “Vì sao không quên được?”
“Cô muốn quên điều gì?”
Cô không trả lời, cả người mềm nhũn ngã vào lòng anh. Chương Tranh Lam quyết định đưa cô đi bệnh viện, loại thuốc đó cũng rất nguy hại, nhưng khi anh vừa đỡ lấy cô, bàn tay cô liền ôm chặt lấy eo anh khiến toàn thân anh đông cứng.
“Cô muốn tôi làm quân tử thì đừng có khêu gợi tôi nữa.”
Cô run rẩy trong lòng anh, không nói gì. Bàn tay cô lạnh băng nhưng những nơi nó lướt qua lại nóng rực như lửa.
Chương Tranh Lam kéo tay cô ra, bây giờ cô đã không còn chút ý thức nào, còn anh thì không muốn thừa nước đục thả câu. Thế nhưng, khi cô quay người lại, ép đôi môi mềm mại của mình lên môi anh, anh đột nhiên phát hiện khả năng kiềm chế của mình hóa ra không tốt như anh nghĩ.
Miệng cô ngập tràn vị rượu, loại rượu mạnh hơn loại anh uống rất nhiều. Chương Tranh Lam dìu cô đến một góc khuất sau chậu cảnh lớn, thực sự đáp lại cô. Anh nhận ra mình rất thích mùi vị này, cay nồng xen lẫn ngọt ngào.
Móng tay cô bấm vào lưng anh khiến anh bất giác kêu lên một tiếng, rồi báo thù bằng cách cắn bờ môi cô. Cô mở mắt, mơ màng nhìn anh. Chương Tranh Lam có cảm giác thời khắc đó trong người mình như có trống thúc, anh cúi đầu phủ lên bờ môi cô, môi lưỡi quấn quýt.
Trong quán bar ồn ào tiếng nhạc và men rượu cay nồng, chỗ nào cũng có thể bắt gặp cảnh tượng những đôi nam nữ ôm ấp trao nhau những nụ hôn đắm đuối, tất cả những điều này khiến Chương Tranh Lam thả lòng ở mức độ nhất định, hơn thế, anh biết rõ bản thân đã thật sự rung động với cô.
Vào giây phút thiêu đốt cuối cùng, anh đẩy cô ra, trầm giọng nói: “Em không biết tôi là ai, em sẽ hối hận đấy.”
Một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt, cô nói: “Lam, anh hãy ôm em đi, em khó chịu… thật sự rất khó chịu…”
Sau này, Chương Tranh Lam biết bản thân đã đã đắm chìm rất thảm hại.
Anh đưa cô đến góc khuất sâu hơn, không ai có thể nhìn thấy. Anh hôn cô, hỏi cô có dễ chịu không. Cô khẽ cười. Chương Tranh Lam không hề biết, khi đó, trong mắt mình cũng lấp lánh nụ cười. Anh dịu dàng nâng người cô lên, những ngón tay khéo léo hâm nóng cơ thể cô, cho đến khi giác quan của cả hai đều bị đốt cháy, anh chầm chậm xâm nhập vào. Cô kêu lên đầy đau đớn, Chương Tranh Lam ngỡ ngàng dừng lại. Trán anh ướt đẫm mồ hôi, anh không ngờ đây là lần đầu tiên của cô. Anh cắn chặt răng định lùi ra, nhưng cô lại giữ lấy cánh tay anh: “Đừng…”
Thời khắc này, cho dù trong mắt cô nhìn thấy ai, Chương Tranh Lam đều không thể dừng lại được nữa. Hai cơ thể nóng bỏng quấn lấy nhau, anh cảm nhận rõ sự căng thẳng và đau đớn của cô.
Anh thì thầm bên tai cô: “Nếu đau thì cắn tôi.”
Chương Tranh Lam choàng tỉnh, lồng ngực phập phồng theo những tiếng thở hổn hển. Anh ngồi dậy, phát hiện giữa đùi ẩm ướt, khẽ chửi thề một tiếng, vò tung mái tóc mềm mại của mình rồi lại đổ vật xuống giường. Anh nhìn lên trần nhà hồi lâu, thốt lên tiếng chửi thề một lần nữa, cuối cùng anh rời giường, vớ lấy di động gọi cho Nguyễn Kỳ.
Bị đánh thức lúc nửa đêm, Nguyễn Kỳ tức phát điên nhưng chẳng biết làm thế nào vì đối phương là sếp tổng. Anh ta kiềm chế cơn giận, nhỏ nhẹ hỏi: “Sếp… đêm hôm khuya khoắt… có chuyện cơ mật gì thế?”
“Gửi ít phim cho tôi!” Giọng nói trầm thấp không có bất cứ cảm xúc nào.
Nguyễn Kỳ chưa kịp nghĩ đã buộc miệng: “Phim? Phim gì cơ?”
“Phim cấp ba, phim tươi mát!” Đối phương trả lời.
Nguyễn Kỳ trợn tròn mắt:”Sếp… nửa đêm nửa hôm, anh gọi điện cho em chỉ vì cái này?”
Chương Tranh Lam không có tâm trạng thừa lời với anh ta. “Mở máy tính chuyển qua đây, tôi muốn ngay bây giờ.”
Nguyễn Kỳ còn định nói thêm: “Anh đói khát đến mức ấy cơ à?”, nhưng đương nhiên không dám thốt ra.
Chương Tranh Lam ngồi trên ban công, ngắm đường chân trời phía xa từ từ đỏ lên, bên cạnh chân ghế đầy đầu mẩu thuốc lá.
Hai năm trước, đúng vậy, hai năm trước trong quán bar, lần đầu tiên anh mất kiểm soát, cho phép bản thân hưởng một lần hoan lạc nơi góc khuất cách cửa sau không đến chục mét.
Khi anh rời khỏi cơ thể cô, cô nửa mê nửa ngủ, gục vào lòng anh. Thân thể hai người ẩm ướt và nóng ran, nhưng anh lại chẳng hề thấy khó chịu chút nào, thậm chí sau này, rất nhiều đêm chỉ cần nhớ lại hơi ấm khi đó là anh đã có thể tự thỏa mãn ham muốn của mình trong chốc lát.
Anh cởi áo len của mình, lau sạch đùi cô. Cô vẫn cứ dính lấy anh, miệng lẩm bẩm như đang nói mê. Anh đỡ cô cao lên một chút, không để cô ngã xuống, cô ôm lấy eo anh, bàn tay lướt qua lưng khiến trái tim anh lỡ nhịp.
“Tôi đưa em ra xe.” Anh dịu dàng nói.
Cô rất nghe lời, để mặc anh bế mình lên.
Hôm đó, Chương Tranh Lam đưa cô về nhà mình, với tình hình đó, cô không thể quay về trường học. Anh bế cô vào phòng ngủ chính ở tầng hai, lấy khăn bông ấm lau người giúp cô. Anh phát hiện mình làm tất cả những việc này vô cùng tự nhiên, thậm chí thời khắc đó trong đầu anh không hề xuất hiện bất kỳ ý nghĩ trần tục nào, mọi cử chỉ đều rất dịu dàng. Anh đi tắm sau khi đã lau người cho cô xong, rồi nằm lên giường, ôm lấy cô từ phía sau. Mùi hương trên người cô lại thoảng qua, vẫn là mùi của một loại hoa quả, thanh khiết và ngọt ngào.
Hôm sau, khi Chương Tranh Lam tỉnh dậy, người bên cạnh đã đi. Anh khoác áo ngủ chầm chậm xuống dưới nhà, căn phòng trống trải chỉ có một mình anh.
Sau này, anh đã đến trường học tìm cô mấy lần, nghe nói cô đã có bạn trai. Anh ngồi ngay cạnh bàn của cô và các bạn học, không hề động đũa vào bát mì mà anh gọi. Anh châm một điếu thuốc và hút.
Tình yêu học đường trong sáng ư? Còn anh thì là gì chứ? Đối tượng tình một đêm mà thôi!
Trước giờ, Chương Tranh Lam luôn là người đi làm muộn nhất, vì thế hôm nay chưa đến tám rưỡi, khi Đại Quốc bước vào cửa công ty, nhìn thấy sếp tổng đáng kính ngồi chễm chệ bên trong, anh ta còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
“Sếp, đồng hồ của anh chạy nhanh à?”
Chương Tranh Lam đang ngồi ở bàn của Đại Quốc chơi game, lười nhác nói: “Tôi giúp cậu lên mấy cấp rồi nhé.”
Đại Quốc cúi đầu nhìn màn hình máy tính, vui mừng như phát cuồng. “Sếp, anh đúng là siêu nhân, anh đánh thâu đêm sao?! Cảm động quá đi mất!”
Chương Tranh Lam uể oải đứng dậy. “Hai tiếng thôi.”
Đại Quốc càng thêm bội phục.
Vào phòng làm việc của mình, Chương Tranh Lam ngồi xuống ghế da, hai chân gác lên trên mặt bàn, nhìn ngó xung quanh tìm thuốc lá. Trên bàn làm việc không có, anh sờ soạng trên người nhưng chỉ có một bao rỗng. Anh cụt hứng vò vỏ bao thuốc lại thành một cục, ném vào thùng rác bên cạnh.
Anh biết hiện tại mình rất không bình thường. Vốn tưởng rằng đêm đó chỉ là thoáng qua, nhưng hóa ra anh lại khắc cốt ghi tâm. Anh nhớ rất nhiều chi tiết của hai năm trước, nhớ mùi hương trên người cô, nhớ rõ mỗi một câu mà cô nói, nhớ rõ nhịp tim thổn thức của cả hai. Anh vẫn cho rằng nỗi nhớ ấy không nghiêm trọng đến thế, nhưng cảm xúc hiện tại là gì chứ? Gặp lại và nhận ra mình chưa từng quên người con gái ấy? Chương Tranh Lam cười nhạo bản thân. Anh đâu nặng tình đến mức ấy.
Thủy Quang đang ngồi trong tiệm mì đợi La Trí. Trưa nay La Trí gọi điện thoại đến và nói: “Anh ngủ dậy rồi! Cưng mời anh ăn cơm nhé?”
Đêm qua khi cô đã ngủ được một giấc, La Trí mới quay về. Nhìn đồng hồ thấy mười hai giờ mười phút, cô không khỏi bội phục khả năng hòa nhập của La Trí, người đã sống bốn năm ở đây như cô cũng chưa đến mức ấy.
Thủ Quang gọi mì trước vì biết chắc La Trí đi từ nhà đến đây ít nhất phải mất hai mươi phút, thêm vào đó là chải đầu ngắm vuốt, trong vòng nửa tiếng không thể có mặt. Trong lúc đợi mì, cô cầm điện thoại đọc tin tức, bỗng có bóng người xuất hiện trước mặt. Vừa ngẩng đầu lên, cô bị người nọ hắt cho một cốc nước. Đối phương còn muốn vung tay lên tát nhưng Thủy Quang đã nhanh nhạy tóm được cổ tay cô ta.
“Cô Tôn, xin tự trọng.” Cô lạnh lùng nói.
Cô gái ăn vận sành điệu kia cười khẩy. “Đồ đê tiện như mày khi cướp bạn trai người khác sao không nghĩ đến tự trọng?” Nói xong, cô ta hung dữ hất tay Thủy Quang ra.
Thủy Quang rút giấy ăn trên bàn, từ tốn lau mặt, bình tĩnh nói: “Tôi không cướp bạn trai cô, cô tin hay không thì tuỳ.”
“Mày coi tao là con ngốc sao? Tao có chứng cứ!” Đối phương ném một tập ảnh xuống bàn.
Thủy Quang liếc qua. Tấm đầu tiên là cô và một người đàn ông sánh vai đi vào quán rượu, cô bất giác cau mày lại. Bây giờ hễ nhìn thấy hắn là cô lại thấy đau đầu. Lần đó đến nhà hàng bàn công việc, người đàn ông này có ý đồ bất chính với cô, cô bèn vặn trật khớp tay hắn. Sau hôm đó, hắn tức tối ra ngoài rêu rao, huỷ hoại thanh danh của cô. Bạn gái hắn không chỉ một lần đến công ty cô gây chuyện, cũng may bảo vệ trong công ty làm tròn chức trách, đối phương chưa chửi được hai câu thì đã bị tiễn ra ngoài, không gây bất tiện quá lớn với cô. Nhưng Thủy Quang biết, trong công ty ít nhiều đã có người xì xào sau lưng mình.
Thủy Quang cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nói: “Tôi không làm gì cả, càng không có hứng thú với việc tranh giành đàn ông của người khác. Vậy nên mong cô một vừa hai phải.”
Khách trong quán đang chăm chú xem màn đánh ghen này. Thủy Quang thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, nhưng đối phương rõ ràng không có ý định dừng lại.
“Con điếm còn muốn lập bia trinh tiết!” Tôn Chi Bình cười khẩy.
Biết không thể nói lý lẽ với loại người này, Thủy Quang quyết định bỏ đi. Nhưng cô vừa đứng dậy liền bị Tôn Chi Bình tóm lấy tay, cô khéo léo giằng thoát. Tôn Chi Bình giận dữ gọi người đàn ông đi cùng trợ giúp. Gã vừa tiến lên, Thủy Quang lập tức khóa chặt cánh tay, đè gã úp sấp xuống bàn. Tốc độ của cô rất nhanh, thậm chí nhiều người có mặt còn không kịp quan sát hết các động tác của cô.
Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ, hacker Trương ngồi cách đó mấy bàn đã trông thấy tất cả một cách rõ ràng.
Ngay từ đầu, hacker Trương đã cảm thấy cô gái này nhìn rất quen, bây giờ rốt cuộc cũng nhớ ra đây chính là cô hoa khôi mà mấy năm trước anh ta thấy trên diễn đàn của trường đại học. Một nữ sinh văn thông võ giỏi,, giải thưởng nhiều không đếm xuể. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp và phong thái hào hiệp khiến ngay cả một người đàn ông như anh ta cũng phải ngưỡng mộ. Hôm nay được thực mục sở thị thân thủ phi phàm của cô, anh ta càng thêm sùng bái.
Hacker Trương nhanh tay giơ điện thoại lên chụp lại, rồi bỗng “á” một tiếng. Đúng rồi, quảng cáo của game mới!
Lúc định thần lại, trông thấy Thủy Quang đang đi ra phía cửa, hacker Trương vội vàng đuổi theo. Đến quầy thanh toán, anh ta vừa giơ tay lên định vỗ vào vai Thủy Quang thì cô đã cảm nhận được và quay đầu lại. Hacker Trương vô thức lùi một bước. Vẻ mặt cô tuy rất bình thản nhưng thoáng hiện lên một luồng khí lạnh lẽo kỳ lạ.
“Chào cô, tôi…”, hacker Trương lấy danh thiếp ra. ” Tôi không có ý gì, chỉ là cảm thấy võ nghệ của cô rất tuyệt nên muốn mời cô cùng hợp tác, liên quan đến game…”
Thủy Quang không nhận tấm danh thiếp, nói ngắn gọn: “Tôi không có hứng thú.”
Hacker Trương xưa nay không phải người dễ dàng bỏ cuộc, đương nhiên lần này cũng vậy. “Tôi thật sự có thành ý muốn nói chuyện với cô.” Anh ta cố nhét danh thiếp vào tay Thủy Quang. “Xin hãy liên lạc với tôi.” Sau đó, anh ta đặt tiền xuống quầy thanh toán trước một bước. “Bàn số mười, không cần trả lại.” Dứt lời, anh ta đẩy cửa rời đi.
Thủy Quang lắc đầu nhìn tấm danh thiếp, tiện tay đặt nó lên mặt quầy. Cô quay lại nhìn hai vị khách không mời mà đến kia. Họ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ra khỏi quán, cô trông thấy La Trí vừa từ taxi xuống. Hai người đến công viên gần đó ăn hamburger.
La Trí than thở. “Em gái yêu quý, anh nghìn dặm xa xôi đến đây, em lại mời anh ăn hamburger?”
Thủy Quang hút nước cam ép, nhìn đám trẻ con nô đùa trên bãi cỏ phía trước.
“La Trí, anh có từng mơ thấy anh ấy không?”
Thoạt đầu, La Trí ngơ ngác không biết cô nói đến ai, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, anh ta cười, bình thản đáp: “Anh nói không, em có tin không?”
Thủy Quang mỉm cười. “Em cũng vậy. Em không hề mơ thấy anh ấy dù chỉ một lần. Chỗ này…” Cô đặt tay lên ngực trái. “Mỗi ngày đều đau thắt… mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến một cái tên đó. Vì sao trong mơ em lại không thấy anh ấy? La Trí, anh nói đi… có phải anh ấy không muốn đến gặp em không?”
La Trí xoa đầu cô. “Ngốc, Cảnh Lam cậu ấy làm sao có thể không muốn gặp em chứ, người cậu ấy muốn gặp nhất chính là em.”
Thủy Quang sắp không kìm được nước mắt, cô che mắt lại, thì thào: “Anh, em cảm thấy em sống rất tệ, anh nhìn thấy bộ dạng em thế này… nhất định anh rất thất vọng… Nhưng mà, em cũng không biết phải làm thế nào… trước đây em đi phía sau hai anh, nhìn bóng lưng của anh ấy, có mục tiêu để theo đuổi, có mơ ước để nỗ lực. Bao nhiêu năm rồi em vẫn luôn mơ ước, thậm chí em còn nghĩ, cho dù không được sánh vai bên cạnh anh ấy, nhưng chỉ cần nhìn anh ấy thôi, em cũng thấy mãn nguyện… Nhưng rồi… em đã không còn mục tiêu nào nữa, em không biết mình nên làm thế nào…”
La Trí kéo cô vào lòng.
Thủy Quang thật sự cảm thấy đau đớn. Vì người ấy mà tuổi thanh xuân của cô trở nên tươi đẹp, vì người ấy mà cô đã nỗ lực hết mình. Nhưng giờ người ấy không còn nữa, cô biết phải làm sao?
“Anh trai… em phải làm sao đây?”