Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 34: Hai người có tình bên nhau vui vẻ (2)


Đọc truyện Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em – Chương 34: Hai người có tình bên nhau vui vẻ (2)

Chương Tranh Lam mỉm cười, gật đầu với một người phụ nữ đang đi đến. “Em dâu.”

Người phụ nữ đang dắt một cô bé bốn, năm tuổi đó chính là bà xã của Châu Kiến Minh. Chương Tranh Lam đã gặp cô ấy mấy lần trong những lần tụ tập, đối phương cũng mỉm cười gật đầu với anh, sau đó nói với con gái: “Lộ Lộ, chào chú đi.”

Con gái của Châu Kiến Minh có tính cách khá giống bố, lập tức vui vẻ chào: “Con chào chú!”

Chương Tranh Lam dịu dàng duỗi tay xoa đầu cô bé. “Ngoan.”

Châu Kiến Minh hỏi: “Tranh Lam, nếu ăn cơm một mình thì ăn cùng chúng tôi đi! Tôi đã đặt chỗ ở quán lẩu đối diện rồi.” Nói rồi chỉ chỉ về một quán ăn chếch phía đối diện.

Die nda nl equ ydo n

Chương Tranh Lam nói: “Hẹn người ta rồi.”


“Ôi! Ai mà vinh dự lớn thế này? Có thể mời được nhân vật lừng lẫy gần đây cửa lớn không ra cửa nhỏ không vào như cậu?”

Chương Tranh Lam buồn cười, mấy hôm nay từ chối tất cả các lời mời tụ tập, anh đã trở thành công dân gương mẫu rồi sao? Nhưng lúc này anh cũng chẳng có hứng thú bật lại lời châm chọc của Châu Kiến Minh, chỉ nói: “Được rồi, tôi phải đi rồi, mọi người đi ăn đi.” Sau khi vẫy tay với hai mỹ nữ, anh định rời đi.

Hiếm khi được nhìn thấy Chương Tranh Lam vội vã thế này, Châu Kiến Minh hiếu kỳ, kéo anh lại hỏi: “Giở trò quỷ gì vậy? Cậu chạy đi kết hôn à? Nói, hôm nay hẹn với nhân vật lớn nào? Nữ à? Bạn gái mới?”

Châu Kiến Minh vốn chỉ đoán bừa, không ngờ Chương Tranh Lam nhướng mày không phản bác khiến anh ta vô cùng kích động. “Chương Tranh Lam cậu cũng có lúc không thành thật thế này à? Có bạn gái mới mà không giới thiệu cho anh em, cất giấu kỹ như vậy là có ý gì chứ? Đi đi đi, chúng tôi cùng cậu qua đó, mặc kệ là thần thánh phương nào, hôm này tôi nhất định phải làm quen mới được. Chúng ta cùng đi ăn cơm đi!”

Dù Chương Tranh Lam có cách để từ chối nhưng anh lại đáp: “Cũng được”, sau đó đi đến bế cô bé con lên. “Đi thôi, chú cháu mình đi ăn mì nhé!”

“Chú thích ăn mì à? Bố nói mùa đông ăn lẩu mới ngon.” Tuy thích ông chú cao lớn lại rất đẹp trai này nhưng ý kiến thì vẫn phải nói, bố dạy cô bé thế.

Chương Tranh Lam véo véo má cô bé, nói: “Đúng vậy, chú thích ăn mì nhất, còn nữa, lời của bố cháu nói không đúng đâu, ăn nhiều lẩu dễ sinh ký sinh trùng, sẽ đau bụng đấy.”

“Ê!” Người làm bố ở phía sau quát với lên. “Đừng phá hoại hình tượng của tôi trong mắt bảo bối nhà tôi!”

“Tôi đang xây dựng thế giới khách quan và chính xác cho cô bé.”

Châu Kiến Minh định đi đến bế con gái. “Thế giới quan của con gái tôi, tôi sẽ tự xây dựng, cậu muốn xây dựng thì tự sinh một đứa đi!”

“Tôi muốn sinh nhưng cũng cần người ta vui lòng mới đuowjc.” Chương Tranh Lam bình thản nói. Trước đây, trong đầu anh hoàn toàn không có khái niệm kết hôn hay sinh con, tuy bây giờ anh đã thường xuyên nghĩ đến chuyện kết hôn nhưng sinh con thì hôm nay mới là lần đầu tiên nghĩ đến, cảm thấy cũng tốt, nếu là con của anh và cô thì chắc chắn nó sẽ rất nhanh nhẹn, đáng yêu… Nghĩ vậy, trong lòng anh liền có một đợt sóng ấm áp trào lên.

Châu Kiến Minh nghe anh nói vậy thì kinh ngạc đến mức suýt vấp ngã. Chương Tranh Lam năm đó được khoa Công nghệ thông tin của trường đại học danh tiếng bậc nhất kia gọi là người tài trí hơn người nhất, cũng là người không an phận nhất, giờ lại muốn sinh con rồi ư?


“Cậu muốn sinh con rồi à?”

Chương Tranh Lam không trả lời câu hỏi của Châu Kiến Minh, chỉ cười đùa với cô bé con: “Lộ Lộ xinh đẹp đến làm hoa đồng cho chú được không?”

Cô bé nghiêng đầu. “Hoa đồng là cái gì?”

“Hoa đồng chính là người rắc hoa đi phía trước cô dâu chú rể đó.”

Châu Kiến Minh dở khóc dở cười. “Đủ rồi, đủ rồi! Tôi nói này Chương Tranh Lam… cậu muốn kết hôn rồi à?”

Đến trước quán ăn, Chương Tranh Lam một tay đẩy cửa đi vào mới nói: “Đúng vậy.” Anh ngẩng đầu liền nhìn thấy người đang ngồi trên chiếc bàn gần cửa sổ, quay lưng về phía anh, anh mỉm cười đi về phía đó.

Châu Kiến Minh đang đờ đẫn thì bị bà xã huých vào cánh tay. “Yêu rồi đương nhiên là sẽ muốn kết hôn, sao anh lại ngạc nhiên như vậy chứ?”

Những lúc thế này, người không hiểu về Chương Tranh Lam lại lập tức hiểu ra được vấn đề, đúng vậy, bất luận là ai, yêu rồi muốn kết hôn là chuyện rất đỗi bình thường mà.


Châu Kiến Minh nhìn theo hướng Chương Tranh Lam đang đi, liền thấy một cô gái tóc ngắn, mặc áo len nhạt màu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, áo khoác vắt trên lưng ghế, cảm giác đầu tiên của Châu Kiến Minh là: tĩnh.

Khi Thủy Quang nhìn thấy Chương Tranh Lam bế một cô bé đi đến, phía sau còn có hai người có vẻ là bố mẹ đứa trẻ thì chắc chắn là bất ngờ rồi. Cô đứng dậy, Chương Tranh Lam đặt đứa bé xuống chỗ ngồi trước mặt cô, rất tự nhiên cười nói với cô: “Có người bạn cùng ăn với chúng ta.”

Chương Tranh Lam nghiêng người chỉ vào hai người đang đi đến, giới thiệu người đàn ông là Châu Kiến Minh, sau đó xoa xoa đầu cô bé con, nói: “Châu Lộ, Lộ Lộ.” Cuối cùng mới giới thiệu với hai vợ chồng Châu Kiến Minh: “Tiêu Thủy Quang, bạn gái tôi.”

Châu Kiến Minh ân cần chìa tay ra. “Chào em! Chào em!” Người khiến Chương Tranh Lam muốn kết hôn thì chỉ có thể là một nhân vật trong truyền thuyết.

Thủy Quang còn chưa có phản ứng thì vợ Châu Kiến Minh đã ngượng ngập đập vào tay ông xã, nói với Thủy Quang: “Chào em, cứ gọi chị là chị Lê.”

Thủy Quang chào: “Chị Lê”, sau đó khẽ liếc nhìn Chương Tranh Lam thì chỉ thấy đối phương chỉ cười, cô chẳng biết làm thế nào, nhưng chính bản thân cô cũng không chú ý đến việc cô lại tiếp nhận từ “bạn gái” của anh một cách tự nhiên như vậy.

Bởi vì đột nhiên thêm người nên Chương Tranh Lam bảo phục vụ đổi sang một phòng riêng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.