Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 61: Rau Xanh Bị Người Ta Trộm Mất


Bạn đang đọc Em Đừng Có Nhõng Nhẽo – Chương 61: Rau Xanh Bị Người Ta Trộm Mất


Một bên khác, bởi vì ngày đó Hứa Ninh Thanh cùng tập đoàn Thừa Hòa náo loạn gây ra động tĩnh lớn, khiến mấy ngày năm mới này Hứa Ninh Thanh trôi qua vô cùng phiền muộn.

Không chỉ bị đám bạn trêu chọc một trận, đến cả Hứa Thừa Sinh và Trần Điềm cũng giận dữ gọi điện tới mắng mỏ vấn đề sinh hoạt cá nhân của hắn, còn liên lụy Thường Lê người ta ngoan ngoãn hiền lành cũng bị mắng theo.

Hôm nay hắn vừa tan làm liền nhìn thấy Phòng Tê đi ra khỏi quán cà phê mới mở đối diện công ty.

“Ấy, Hứa tổng, trùng hợp vậy.

” Phòng Tề cà lơ phất phơ đi đến bên cạnh hắn.

Hứa Ninh Thanh chọc hắn: “Cậu làm sao mỗi ngày đều rảnh rỗi như vậy.


Phòng Tề cười phá lên: “Huynh đệ, anh có biết lời này phun ra từ miệng anh nghe rất khủng bố không, làm sao, anh định rửa tay gác kiếm, bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi?”
Hứa Ninh Thanh mặc kệ hắn, đi thẳng đến bên cạnh xe, vừa ngồi vào thì bên cạnh Phòng Tề cũng theo sau ngồi xuống.

Hứa Ninh Thanh dừng lại, mặt không biểu tình nhìn hắn: “Cậu vào đây làm gì?”
“Tôi cho anh xem một tin tốt.

” Phòng Tề làm bộ lén lén lút lút, dáng vẻ chào hàng cấm, lấy điện thoại trong túi ra ấn mở video đưa tới.


Hứa Ninh Thanh mấy ngày này thực sự bị mọi người phiền đến đau đầu, vừa định đem người đạp xuống xe, kết quả ánh mắt lướt qua video khó khăn lắm mới dừng được lời nói.

Video không dài, hai phút, là đoạn ngắn phát trực tiếp xế chiều hôm nay của Trần Tiền Nhượng.

Trong video, Trần Tiềm Nhượng nhìn về phía đối diện hỏi: “Mọi người đều nói muốn thấy cậu, lộ mặt đi nào.


Lời này là nói với ai sau đó liền rõ ràng.

Một giây sau trong video liền xuất hiện âm thanh quen thuộc của Thường Lê: “Đến cùng là fan hâm mộ của cậu hay của mình, cậu phát trực tiếp vậy xem mình làm gì chứ?”
Ngay sau đó video lung lắc mấy cái, xuất hiện gương mặt cô gái nhỏ, khoảng cách có chút gần, gần như thấy rõ lông tơ trên da mặt nhỏ bé, Thường Lê đưa di động ra xa một chút, cười trước màn hình vẫy tay hai cái.

Cô xuất hiện khoảng hai mươi giây, điện thoại liền trở về tay Trần Tiềm Nhượng.

Cuối đoạn video là tiếng nói vọng qua của Thường Lê: “Nhanh lên một chút đi, đói chết mình rồi.


Phòng Tề lấy điện thoại lại, hớn hở trêu chọc: “Thế nào, có tức hay không huynh đệ, rau xanh bị người ta trộm mất.

” (Trans: Đồ tể cưa bom :))
Hứa Ninh Thanh hỏi: “Bọn họ đang ở đâu vậy?”
“Đại học Z.

” Phòng Tề sửng sốt một chút, lập tức lại cười lên nỗi đau của người khác, “Không thể nào, anh ngay cả điều này cũng không biết, đứa trẻ nhà anh không nói cho anh biết à?”
Phòng Tề còn đem bốn chữ “đứa trẻ nhà anh” nhấn mạnh, trước đó bọn hắn nhắc đến Thường Lê, Hứa Ninh Thanh liền luôn miệng nói cái gì mà “đứa trẻ nhà tôi”, bây giờ giống như tìm được cơ hội tốt để châm chọc.

Hứa Ninh Thanh mấy ngày nay dường như rất ít khi nói chuyện với Thường Lê, huống chi bây giờ Thường Lê tránh hắn như tránh ôn dịch.

Người đàn ông không kiên nhẫn “chậc” một tiếng: “Làm sao cậu biết?”
“Cô em trước đó tôi mang đến đêm giao thừa chính là học cái gì mà phác họa, nghe cô ấy nói, video này tôi cũng từ cô ấy biết, nghe nói là tham gia cái gì Giải mùa đông ấy, mới ra chính sách gì đó, ai biết được.


Hứa Ninh Thanh rút ra một điếu thuốc, không nói chuyện.


Thường Lê cùng Trần Tiềm Nhượng đi canteen ăn tối xong lại đi dạo quanh trường một lát, lúc về ký túc xá đã khá muộn.

Lúc cô trở về Hà Thiển Thiển đang ngồi trên bàn vẽ gì đó, đèn học nhỏ chiếu sáng, Thường Lê lên tiếng chào hỏi, không có đi qua nhìn xem cô đang vẽ cái gì, cầm quần áo đi vào phòng tắm.


Thường Lê từ trước đến nay tắm rửa chậm chạp, lề mà lề mề hồi lâu mới ra ngoài, đã là một tiếng sau.

Hà Thiển Thiển vừa buông xuống bút chì, ngáp một cái: “Mình ngủ trước đây, hôm nay đến Bắc Kinh đi chuyến bay đêm, buồn ngủ chết mất.


“Ừm.

” Thường Lê thuận tay tắt đèn.

Cô mở đèn pin điện thoại, soi đường bò lên giường, không suy nghĩ nhiều, liền tìm Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy nói chuyện phiếm.

Gian phòng đen nháy giờ đây chỉ loé lên một chùm sáng nho nhỏ.

Chợt, màn hình nhảy một cái, có người gọi tới.

Thường Lê sững sờ nhìn ghi chú “Chú” chớp nháy hai lần, mới nhớ tới Hà Thiển Thiển đã đi ngủ, vội vàng tắt âm thanh ngồi dậy đi xuống giường.

“Cậu có điện thoại à?” Hà Thiển Thiển hỏi.

“Ừm, đánh thức cậu rồi, xin lỗi nha.

” Thường Lê ấn trên màn hình, đem ánh sáng hạ xuống mức thấp nhất có thể.

Hà Thiển Thiển: “Không phải đâu, mình có chút lạ giường, ngủ không được, cậu nghe máy đi.


Thường Lê cầm điện thoại mang dép lê nhung mềm mại, mặc thêm áo khoác: “Không có việc gì, mình ra ban công nói chuyện.



“Vậy cậu cẩn thận không lạnh lắm đấy.


Thường Lê “Ừm” một tiếng, kéo cửa ban công đi ra ngoài.

“Alo.

” Thường Lê nhận.

Gió đêm rất yên tĩnh, cùng với đó âm thanh người đàn ông cũng trầm xuống, nghe có chút dịu dàng: “Vẫn chưa ngủ à?”
“Vẫn chưa.

” Thường Lê dựa vào lan can ban công, “Chú muộn như vậy tìm cháu có chuyện sao?”
Thường Lê nhìn xuyên qua lớp cửa kính, đèn đường vàng mờ chiếu rọi, con thỏ lông xù đang ngồi ngay ngắn trên bàn học cạnh cửa sổ, bị ánh sáng chiếu lên những màu sắc lốm đốm.

Cô dời ánh mắt, không nhìn nữa, ghé người vào lan can.

Thanh âm người đàn ông thuận theo gió đêm truyền tới: “Không có việc gì thì không thể gọi điện cho em à?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.