Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 58: Hứa Ninh Thanh Giải Quyết Vấn Đề


Bạn đang đọc Em Đừng Có Nhõng Nhẽo – Chương 58: Hứa Ninh Thanh Giải Quyết Vấn Đề


Thường Lê đem Bánh Bánh kéo tới, chôn mặt vào lông bụng mềm mại, tay vuốt ve đệm thịt, lầm bầm một trận, trong miệng không biết đang nhỏ giọng chửi ai.
Sau khi cô an tĩnh lại không bao lâu liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là Hứa Ninh Thanh gọi đến.
Thường Lê ngẩn người, nhìn chằm chằm màn hình loé sáng hồi lâu mới cuống cuồng ấn nhận.
“Alo.” Cô ra vẻ trấn định lên tiếng.
“Tỉnh rồi sao?” Âm thanh người đàn ông rất dịu dàng.
“Tỉnh rồi.” Thường Lê cắn môi dưới: “Chú có nhìn thấy tin tức kia không, về cháu và chú ấy?”
“Thấy rồi, chuyện này để tôi giải quyết, sẽ không để nó mở rộng ảnh hưởng, ông bà em một lát nữa tôi sẽ thay em giải thích cho họ.”
Thường Lê ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng: “Vâng.”
Cuộc trò chuyện lâm vào trạng thái yên tĩnh tạm thời, không một ai nói chuyện.
Thường Lê vừa định cúp điện thoại, lại nghe Hứa Ninh Thanh hỏi: “Đầu còn đau không?”
“Tốt lên rất nhiều rồi, đã uống nước mật ong, bây giờ không có cảm giác gì nữa.”
“Về sau đừng uống rượu nhiều như vậy, cũng đừng uống nồng độ cồn cao như vậy, mấy nơi quán bar toàn người không ra gì.”
Thường Lê nằm lỳ trên giường, ngón tay vuốt ve móc khoá thỏ lông xù, thầm oán chú không phải mỗi ngày cũng ngâm mình trong quán bar người xấu đó sao.
Chẳng qua tốt xấu gì cô cũng uống quá chén đánh hắn một bạt tai, Thường Lê đem lời chửi nhét vào trong bụng, nói: “Cháu biết rồi, còn có.

.


.

Tối qua, xin lỗi chú.”
“Việc gì?”
“Thì… cháu nghe nói cháu say rồi đánh chú trước mặt nhiều người.” Cô gái nhỏ khí thế có chút không tự nhiên, âm cuối còn lộ ra chút nhõng nhẽo ương ngạnh: “Cháu thật sự không có ủ mưu hay gì đâu, nếu sáng nay bạn cháu không kể thì cháu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Hứa Ninh Thanh híp híp mắt, đầu lưỡi lướt qua hàm răng nghiến chặt, chậm rãi thở ra một hơi, lúc này mới nói: “Không việc gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên em đánh tôi.”
“.

.

.”
Có Hứa Ninh Thanh cam đoan, Thường Lê yên tâm rất nhiều.
Mặc dù thích hắn, nhưng phát lên tin tức khiến mọi người đều biết như vậy, lại bị đem ra so sánh với Châu Ỷ Khâm, Thường Lê không muốn chút nào.
Lúc ăn cơm trưa ông bà nội cũng nhắc đến việc này, chắc là Hứa Ninh Thanh đã giải thích, cộng thêm Thường Lê cũng không bị lộ mặt, hai người cũng không quan lo lắng gì, chỉ đề cập đến như một trò đùa.
Sau bữa ăn, Thường Lê nhàn nhã trở về phòng ngủ bù, sau khi tỉnh ngủ liền chuẩn bị cho Giải mùa đông hai ngày sau.
Mặc dù gọi là Giải mùa đông, nhưng mang tính chất giống như trại rèn luyện, rất nhiều hạng mục, thời gian cũng dài, cần phải sống ở ký túc xá Đại học Z khoảng một tuần.

Thường Lê gấp quần áo vào một rương hành lý, lại đem dụng cụ vẽ tranh xếp vào hành lý nhỏ khác, tương lai bảy ngày của Bánh Bánh đành phải nhờ ông bà nội trông nom chăm sóc một chút.
Thường Lê sợ bọn họ không phân biệt được, còn dán giấy ghi chú lên đồ hộp cho mèo, thuận tiện hẹn trước cửa hàng thú cưng ngày mai đi tỉa lông.
Qua một phút, chủ cửa hàng thú cưng nhắn tin trả lời.
[Được, bên tôi đã xếp cho Bánh Bánh hàng ưu tiên, nhưng mà Bánh Bánh của chúng ta bây giờ có ba ba rồi sao?]
Thường Lê sững sờ, trả lời lại: Hả?
[Tin tức trên mạng chắc hẳn là cô! Bạn trai thật là đẹp trai nha!]
Thường Lê bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức chạy lên Weibo.
Hotsearch đang có hai chủ đề “Bạo”.
#Thường Lê là ai ?#, # Thường Lê Châu Ỷ Khâm#
Đờ? Mờ?
Một tin là ảnh chụp trong buổi tuyên truyền khách sạn nghỉ dưỡng.
Một tin là hình ảnh Thường Lê ngồi bên cạnh Hứa Ninh Thanh, hai người ngồi cùng một chỗ nói cười vui vẻ, kèm thêm một tấm Châu Ỷ Khâm ngồi cách đó không xa tiếp nhận phỏng vấn, mà ánh mắt hướng về phía Hứa Ninh Thanh đối diện.
[Con mẹ nó tôi là anti mà còn đau lòng cho Châu Ỷ Khâm, đây là kịch bản kinh điển cái gì mà Hoàng thượng người đã quên Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh rồi*!]
*Này là từ thời vua Càn Long và phi tần Hạ Vũ Hà, bạn nào coi “Hoàng Châu Cách Cách” chắc sẽ biết cái kịch bản này :v.
[Chỉ nhìn người mới cười mà không nghe người cũ khóc??]
[Ài, mặc dù dáng dấp cô Thường Lê kia cũng đáng yêu, nhưng tôi vẫn là đau lòng Châu Ỷ Khâm.]

[Tôi vừa nhớ tới ngày đó Khâm Khâm hotsearch lan truyền tái hợp liền muốn khóc, người ta thật sự là cho tới bây giờ chưa hề thừa nhận mình là bạn gái Hứa Ninh Thanh, còn bị một đám người mắng là cọ nhiệt.]
[Trong chuyện này Thường Lê chắc là tiểu tam, tôi có bạn học cùng trường với cô ta, tôi nghe nói rất nhiều nam sinh thích cô ta, lại còn sống rất dơ nữa.

.

.

]
[Người tụ theo bầy chó họp theo đàn, ôm Khâm Khâm chạy trốn, không hẹn gặp lại.]
Lúc chạng vạng tối, ráng chiều bên ngoài một mảng lớn, phủ lên bầu trời đẹp như giấc mộng.
Thường Lê ban đầu nhìn thấy hotsearch từ giật mình chậm rãi biến thành uỷ khuất, giông bão ập đến.
Trên mạng nói rất nhiều lời khó nghe.
Thường Lê nhịn không được cứ xem rồi lại xem, thật sự không hiểu nổi đám người trên mạng này sao có thể dùng những từ ngữ đáng xấu hổ và nặng nề như vậy để miêu tả một người họ chưa bao giờ gặp hay cố gắng tìm hiểu họ.
Hai tấm phản ánh sự đối lập giữa hai bên một cách đặc biệt, nháy mắt khiến Thường Lê buổi sáng không bị ai chú ý giờ trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích.
Ngày đầu tiên của năm mới, đây là thứ hỗn độn gì vậy?
Cô nàng ngồi ngay ngắn trên giường, cúi đầu xuống thấp, mái tóc rối tung che khuất gương mặt không nhìn ra biểu cảm, qua hồi lâu, cô hít mũi một cái, gọi điện thoại cho Hứa Ninh Thanh.

Lúc Hứa Ninh Thanh nhận điện thoại cũng vừa mới rõ ràng tình huống trước mắt.
Cái hotsearch này lên nhanh hơn bình thường, theo lý thuyết, chuyện này dính đến hắn cùng Thường Lê đều không phải người trong giới giải trí, mà Châu Ỷ Khâm cũng không phải đỉnh lưu*, đến xế chiều tự nhiên sẽ hạ nhiệt.
*Đỉnh lưu: người nổi tiếng mà ai ai cũng biết, có sức ảnh hưởng mạnh mẽ.

Kết quả bên này Hứa Ninh Thanh vừa cho người gỡ hotsearch xuống, chưa được bao lâu liền hiện lên hai cái chỉ trích Thường Lê.
Bên trong là ảnh chụp buổi tuyên truyền, vậy nên hắn cấp tốc điều tra những phóng viên đã mời hôm đó.
Cuối cùng tra được có quan hệ với công ty đằng sau Châu Ỷ Khâm.
“Hứa tổng, bây giờ có cần liên lạc với công ty Châu tiểu thư để đàm phán không?” Thư ký đi một bên hỏi.
Hứa Ninh Thanh giơ tay ngăn lại, đi qua một bên nhận điện thoại.
“Alo, Lê Lê?” Hắn dựa tường, đưa tay xoa bóp đuôi lông mày.
“Chú có nhìn thấy tin tức không?”
“Có, tôi đã tra rõ ràng, lập tức gỡ xuống, cũng sẽ làm sáng tỏ rõ ràng, em yên tâm.” Hứa Ninh Thanh thanh âm trầm xuống: “Thật xin lỗi, Lê Lê.”
Thường Lê đầu kia yên tĩnh một hồi lâu, mới mơ hồ truyền tới âm thanh nhỏ vụn đứt quãng.
Hứa Ninh Thanh nhíu mày: “Thường Lê?”
“Toàn bộ mấy người bọn họ đều mắng cháu.” Cô gái nhỏ kiên cường cuối cùng không chống đỡ nổi, những cái kia ủy khuất, luống cuống mờ mịt, cảm xúc hoảng hốt mãnh liệt giống như vỡ đê: “Dựa vào cái gì đều mắng cháu, chú không phải bảo sẽ xử lý tốt sao, dựa vào cái gì, việc của chú với Châu Ỷ Khâm mà cháu lại là người bị mắng!”
“Tôi biết, xin lỗi em, Lê Lê.” Hứa Ninh Thanh hạ giọng, giọng nói ấm áp: “Em bây giờ đang ở đâu, tôi đi tìm em có được không?”
Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh một lần nữa đẩy cửa đi vào.
Cặp mắt đào kia sắc bén lạnh thấu xương, đem ánh dương tản mạn thường ngày đánh tan, thần sắc lãnh đạm kìm nén: “Hủy bỏ tất cả hợp tác với Châu Ỷ Khâm.”
Thư ký sững sờ: “Không cùng công ty cô ấy đàm phán trước sao?”
Hứa Ninh Thanh liếc mắt xuống nhìn về phía cậu ta, thư ký lập tức im miệng.
Hứa Ninh Thanh nói: “Tôi mặc kệ các hạng mục đang tiến hành tới giai đoạn nào, chỉ cần liên quan đến Châu Ỷ Khâm toàn bộ đều huỷ bỏ, thân phận người phát ngôn cũng chọn lại, bìa tạp chí thu hồi, về sau toàn bộ hạng mục của Thừa Hoà không được hợp tác với bất kì nghệ sĩ nào đến từ công ty Châu Ỷ Khâm.”
Thanh âm hắn khó có khi nghiêm túc: “Cho cậu mười phút, đem hotsearch gỡ xuống, xoá cách mục liên quan, mau chóng thay đổi dư luận.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.