Bạn đang đọc Em Đừng Có Nhõng Nhẽo – Chương 47: Bây Giờ Đến Chú Cũng Không Gọi Nữa
Thường Lê năm ba mới quay lại trường học đã gặp tai tiếng.
Cô đối với việc này tập mãi thành quen cũng lười nói lại, chẳng qua những bài đăng về cô vẫn nổi tiếng trên khắp trang trường.
Dù sao cô năm hai một năm tròn đều học nghệ thuật, trường học bây giờ năm nhất năm hai trước đó chưa từng thấy qua cô, hiện tại còn lặng lẽ cho cô đăng quang hoa khôi của trường.
Từ ngữ hình dung tướng mạo đều là xinh đẹp, đáng yêu, khí chất tốt, kết quả hôm nay đột nhiên ở trước mặt mọi người đọc bản kiểm điểm, rất không ngờ tới.
“Chị hoa khôi của chúng ta thực sự quá ngầu, bị bắt nạt liền tự mình kháng chiến, khó trách không cần bạn trai”.
“Ài, chẳng qua nghe nói gần đây nam sinh gửi thư tình cho chị ấy đều bị từ chối”.
Bên cạnh một cái nam sinh nói: “Cũng không phải là từ chối, người ta căn bản không có động tĩnh, cũng không có hồi âm”.
“.
.
.
Người ta khả năng năm ba bề bộn nhiều việc đi, dù sao cũng chuẩn bị thi đại học rồi”.
“Không có nha” một nữ sinh nói: “Mình nghe hội trưởng hội học sinh nói nói, Thường Lê thành tích không tốt, chẳng qua nghe nói vẽ tranh cực kì lợi hại, là sinh viên nghệ thuật”.
“Vậy lời đồn kia là thật sao?”.
“Đồn cái gì?”.
“À là nguyên nhân cái lần đánh nhau này, nghe nói nam sinh kia nói chị hoa khôi sống cùng một người đàn ông lớn tuổi, chị hoa khôi tức chết mới đánh người”.
Lớp bên cạnh một trận tiếng nghị luận, Phàn Hủy cau mày nhìn sang.
“Lớn tuổi? Mấy tuổi? Sẽ không phải bao nuôi đi?”.
“Không phải nha, có người thấy người đàn ông kia đến trường học, cực kì đẹp trai! Đoán chừng cũng khoảng hai mươi tuổi thôi, mà chị hoa khôi vốn là con nhà giàu, lần trước mình nhìn chị ấy đi xe Porsche nha”.
“Oa!! Chị hoa khôi cũng quá ngầu đi! Bạn trai vừa đi học vừa đi làm lại còn đẹp trai như thế thật tuyệt!”
Phàn Hủy: “.
.
.”
Rất nhanh Thường Lê liền kết thúc kiểm điểm, thầy chủ nhiệm lại đứng ra khuyên bảo một chút rồi kết thúc buổi chào cờ.
Tiết thứ ba chính là tiết thể dục, Thường Lê cùng Mạnh Thanh cúc và Phàn Hủy đi mua chai nước rồi quay trở lại sân thể dục.
Phàn Hủy đem chuyện vừa rồi nghe được của lớp năm hai nói cho Thường Lê, vỗ vỗ bả vai cô: “Yên tâm đi, mạch não người bình thường đều cảm thấy cậu đặc biệt ngầu, không ai sẽ giống Thẩm Tê nói như vậy”.
Thường Lê: “Ừm?”.
Cô chớp chớp mấy cái, kịp phản ứng,:”Mình mới lười quản người khác nghĩ thế nào”.
“Vậy cậy làm sao vậy, nhìn cậu hôm nay tinh thần uể oải không vui” Mạnh Thanh cúc hỏi.
Ba người ngồi dưới sân thể dục nhìn lên sân khấu.
Thường Lê trong thay nghịch cỏ dại,vẽ loạn trên nền đất, chậm rãi nói: “Mình hôm qua có chút ngủ không ngon, mình.
.
.”
Cô thở dài: “Mình cùng hắn thổ lộ”
“Cái gì?!” Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy đều kinh ngạc, không nghĩ tới Thường Lê thầm mến người khác sẽ mạnh mẽ như thế.
Thường Lê lại thở dài: “Mình cũng chưa nghĩ thông, đột nhiên liền tỏ tình, đã vậy còn chưa kịp nói ra miệng liền bị hắn đánh gãy”.
Thường Lê đem chuyện ngày hôm qua nói cho các cô biết.
Phàn Hủy ngơ ngẩn hai giây, mới nói: “Lê Lê, thật ra thì, trước đó mình cảm thấy chú cậu có chút không đáng tin cậy, mặc dù mình cũng không hiểu rõ hắn, chỉ nhìn mặt, nhìn chính là loại kia công tử khốn nạn đào hoa nha, nhưng mà nghe cậu nói như vậy ——“.
Thường Lê: “Ừm?”.
“Mình đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng tin cậy” Phàn Hủy nói.
“.
.
.” Thường Lê nhìn xem cô: “Cũng bởi vì hắn từ chối mình?”.
“Cũng không phải, nếu đứng theo góc độ của hắn thì lời hắn nói quả không sai, là vì tốt cho cậu, nếu hắn không ôm tâm ý chơi đùa thì làm gì từ chối cậu, cậu dáng dấp xinh đẹp, lại còn trẻ”.
Ồ” Thường Lê lông mày thanh tú khẽ nhăn lại: “Kia là cậu đem hắn nghĩ quá xấu, hắn vốn cùng đám bạn bè của hắn không giống nhau, mình ở tại nhà hắn mấy tháng nay, cũng không thấy hắn có quan hệ thân thiết với người phụ nữ nào”.
Phàn Hủy: “Vậy cậu phải theo đuổi tới cùng, nói rõ hơn một chút, đừng để hắn luôn nghĩ cậu là một đứa trẻ, hai người kém nhau chín tuổi chứ không phai mười chín tuổi, bây giờ yêu đương tuổi tác cách xa nhau rất nhiều”.
Mạnh Thanh Cúc cũng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, chị dâu kém hơn anh trai mình sáu tuổi”.
Thường Lê nâng cằm lên, ngón tay tinh tế trắng nõn gõ trên gương mặt, có chút do dự.
Dáng vẻ hôm qua Hứa Ninh Thanh lạnh mặt nói chuyện với cô cô không muốn nhìn thấy lần hai, cũng không biết làm như thế nào cùng Hứa Ninh Thanh nói, để hắn có thể cảm nhận cô thật tâm thích hắn.
–
Chuông giờ thể dục reo lên.
Thường Lê đêm qua ngủ không ngon, lúc này đau đầu chóng mặt, không tham gia tập thể dục, đứng trong đội ngũ nữ sinh bà dì ghé thăm.
Giáo viên thể dục cùng lớp phó thể chất đến phòng dụng cụ lấy bóng chuyền.
Thường Lê ngồi một bên, lén lút lấy điện thoại trong túi nhắn tin cho Hứa Ninh Thanh.
Điềm Lê Lê: Cổ tay anh vẫn ổn chứ, có phải hôm nay tiêm thêm liều nữa không?
Hứa Ninh Thanh trả lời rất nhanh, Thường Lê vừa muốn cất điện thoại vào liền thất chuông reo, lại lấy ra xem.
[Bây giờ đến chú cũng không gọi nữa?]
“.
.
.”
Trong lòng cô đang dần chuyển lạnh, trầm mặc nhìn tin nhắn, khóe miệng nhếch lên độ cong nhàn nhạt, rất nhanh khôi phục bình thường.