Bạn đang đọc Em Đừng Có Nhõng Nhẽo – Chương 3: Mơ Loạn
Người đàn ông khẽ cười tiếng chế nhạo rồi bỏ đi.
Thường Lê thở phào một hơi, nhịp tim tăng nhanh, uống một ngụm nước đá, ngậm một khối đá lạnh nhai lạo xạo lạnh buốt, một hồi lâu nhịp tim mới khôi phục bình thường.
Mười tám năm, lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này.
Bạn bè bên cạnh cô nói rất nhiều chuyện yêu đương, nhất là năm lớp mười một ở Ma Đô vào trường nghệ thuật học vẽ tranh một năm, quản thúc không nghiêm, yêu sớm là chuyện thường tình, nhìn mãi cũng quen mắt.
Không thấy gì kì quái.
Thường Lê dáng dấp xinh đẹp, người thích cô không ít, tỏ tình theo đuổi cũng không ít, nhưng cô từ trước tới nay không hứng thú tới việc yêu đương, cũng chưa từng xuất hiện các loại tâm tình hỗn loạn.
Nhưng bây giờ gặp người đàn ông kia ba lần, “con nai nhỏ” trong lòng cô liền bị đụng hỗn hoạn ba lần.
Cái cảm giác này cũng khá tuyệt.
Từ quán bar đi ra cũng không quá muộn, lúc đi ra bên cạnh vẫn con một bàn, nhốn nháo cười nói la hét ầm ĩ, ngẫu nhiên còn có thể nghe được mấy câu đùa tục.
Người đàn ông kia ngồi ở một bên, dáng vẻ lười biếng, thần sắc thờ ơ.
Không tham gia những câu chuyện đó, nhưng trông lại rất hoà nhập với bầu không khí.
Mọi người cùng lên xe đi về nhà, Thường Lê đến cửa hàng tiện lợi mua một que kem Keaiduo*, rồi đi bộ qua cửa hàng thú cưng gần đó.
*Keaiduo: hãng kem nổi tiếng ở Trung Quốc.
Buổi trưa hôm nay, trước khi đi tham gia lễ trao giải, cô đã đem Bánh Bánh đến cửa hàng thú cưng tắm rửa.
“Tới rồi, Bánh Bánh có lẽ rất nhớ cô, đã kêu rất lâu rồi!” Nhân viên chăm sóc thú cưng vừa cười vừa nói, đem con mèo mập bỏ vào balo mèo.
Thường Lê phải dùng lực hai tay mới có thể cầm lên được.
Cô nghiêng đầu, trêu đùa: “Bánh Bánh.
Em có nhớ chị hay không?”.
Bánh Bánh là một con mèo Garfield*, cái mặt tròn tròn, ngũ quan tụm lại một chỗ, con mắt híp lại, dáng vẻ căm ghét cay đắng, cô nàng nheo mắt lại nhìn Thường Lê một chút rồi cực kì khó chịu “meo” lên một tiếng.
*Garfield: ở đây có thể hiểu là một con mèo vừa béo vừa lười, hoặc giống mèo Ba Tư lông ngắn đều được.
Quay đầu đi không thèm để ý nữa.
Bánh Bánh có tính cách lạnh lùng cao quý, nhưng dáng vẻ lại quá xấu, không cách nào làm được công chúa, miễn cưỡng có thể coi là một tiểu thư.
Thường Lê ôm balo mèo về khách sạn, vì để bù đắp chuyện hôm nay đem nó ném cho tiệm thú cưng còn đặc biệt mở thức ăn hộp ra chiêu đãi.
Ngày thứ hai, Thường Lê bị một giấc mộng làm tỉnh.
Vừa mới nhúc nhích, trên ngực liền nghe một tiếng “meo!” cực kì bén nhọn đầy phẫn nộ, liếc thấy con mèo mập đang nằm lên ngực cô, không thể hô hấp, khó trách sẽ mơ lung tung.
Lại nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, trên mặt Thường Lê như hừng hực bốc cháy, đưa tay ôm mặt, hàng lông mi dài khẽ rung động dưới mu bàn tay cô.
Trong mơ, cô đứng bên trong phòng vẽ tranh tràn ngập ánh nắng nhìn thấy người đàn ông, anh ta lười nhác đứng ở trước mặt nàng, ngón tay búng nhẹ tàn thuốc, ánh mắt trêu tức lại nghiền ngẫm.
Thường Lê kinh ngạc nhìn anh, rồi lại thấy anh ta đi về hướng cô, đưa tay nâng xương cằm cô, cười hững hờ một tiếng rồi cúi người hôn xuống.
Vậy mà!
Lại mơ thấy cái này!
Cô! Vì cái gì!! Vì cái gì muốn mơ thành như vậy a!!!.
Cô! Trong đầu!! Đến cùng toàn là một đống phế thải màu vàng a!!!.
Thường Lê núp ở trong chăn, xấu hổ rầu rĩ lẩm bẩm một tiếng, nắm lấy góc chăn lăn một vòng.
Bánh Bánh từ trên người cô trượt xuống, vừa định cho cái người hốt phân này một đường cào sao băng, liền bị cô nàng bắt lại, Thường Lê nắm hai miếng đệm thịt của nó dán lên mặt mình, liền nghe thấy cục bông dưới thân khẽ kêu meo meo hai tiếng.
Lúc này mới không tình nguyện từ trên giường ngồi dậy.
Mái tóc cô dài bởi vì mới ngủ dậy mà toán loạn, đường nét trên ngực mơ hồ giao động theo nhịp thở gấp gáp, vì ngủ không ngon mà vành mắt đỏ hoe.
Nhìn qua như một mụ điên.
Cô ngồi ngây ngốc như vậy hai phút, lúc này mới bực bội nắm tóc, xuống giường trực tiếp rót nửa chai nước khoáng.
Thường Lê sau khi tắm rửa sạch sẽ, mở máy tính, tìm thấy một bản báo cáo thực hành xã hội trên internet, tuỳ tiện lướt qua vài lần, một bên chép, một bên nghe nhạc.
Chép xong không bao lâu, Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy liền đến, ba nữ sinh cùng một chồnggiấy kiếm tra trên bàn.
“Hủy Hủy, có đáp án toán học không?” Thường Lê ngậm một hộp sữa đậu nành hỏi.
Phàn Hủy rút từ chồng bài thi một tệp ném xuống: “Có, hôm qua mới tìm thầy chủ nhiệm hỏi.
“Các cậu có đáp án môn Lịch Sử à?” Mạnh Thanh Cúc hỏi.
Phàn Hủy lắc đầu: “Đã hỏi lớp trưởng, nhưng vẫn chưa thấy trả lời, chờ một chút đi”.
Thường Lê lấy bài thi từ dưới đáy tệp kiểm tra, miệng ngậm sữa đậu nành giọng nói mơ hồ không rõ: “Mình vừa làm xong một bài, cậu chép trước đi”.
Mạnh Thanh Cúc: “Tự mình làm? Bạn Lê thật thần tốc!”.
Thường Lê nhún nhún vai, ném qua một ánh mắt “đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút xem ta là ai”.
Mạnh Thanh Cúc còn chưa kịp nói cái gì, bàn tay một lần nữa tuỳ tiện vỗ lên mặt Thường Lê.
Thiếu nữ ngẩng đầu chớp chớp mắt: “Hả?”
Mạnh Thanh Cúc ngữ khí nghiêm túc: “Cậu thật sự là không sợ bị đánh sao?”.
[Tổng hợp tư liệu, các triều đại Hạ, Thương và Chu đã thực hiện chế độ phụ hệ để cai quản và quản lý bộ tộc dựa trên quan hệ huyết thống.
Bạn nghĩ sao?].
Trong nét chữ của cô nàng, bốn chữ lớn được viết vào khoảng trống phía dưới: Chẳng ra sao cả.
Mạnh Thanh Cúc phục.
Bài tập hè năm ba thực sự rất nhiều, cơm trưa cơm tối đều là gọi cơm khách sạn, khách sạn năm sao ăn uống năm sao, toàn là mỹ vị.
Sau khi Mạnh Thanh cúc cùng Phàn Hủy vừa đi không lâu, khách sạn liền xảy ra chuyện —— nghe nói là cảm ứng thẻ phòng của thang máy bị lỗi, để một người ngoài đi lên được, có ý đồ cướp bóc cưỡng hiếp, lúc này phía dưới khách sạn đang lấp loé đèn cảnh sát.