Bạn đang đọc Em Đừng Có Nhõng Nhẽo – Chương 16: Ăn Sáng
Sáng hôm sau Thường Lê vừa tỉnh liền nhớ lại sự việc hôm qua.
Trong lúc mơ hồ lá gan cũng to ra, nhưng không phải do say rượu, nên cô nhớ rất rõ ràng.
Thường Lê há to miệng, trầm thấp “A” một tiếng.
Hứa Ninh Thanh thế mà cõng cô.
Cô gái nhỏ nằm trên giường, xoay người ôm lấy Bánh Bánh đang nằm ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
Hôm nay là thứ bảy, Thường Lê đơn giản rửa mặt xong, lấy trong tủ quần áo một túi xách mini hiệu Chanel, mang dép lê chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi đến cửa nhà thì đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại vứt dép lê chạy đến trước phòng ngủ của Hứa Ninh Thanh, gõ cửa hai cái: “Chú ơi, chú đã dậy chưa?”.
Không ai trả lời.
Cô gái nhỏ dán người vào cửa, áp sát lỗ tai nghe động tĩnh, nhưng bên trong hoàn toàn im lặng
Đã đi rồi sao, vẫn còn sớm mà.
Cô lại gõ thêm hai lần nữa: “Chú ơi?”.
Thừ khi cô tới đây sống, đây là lần đầu tiên gõ cửa phòng Hứa Ninh Thanh.
Lúc trước bởi vì tin nhắn âm thanh của Phàn Huỷ, sau đó Thường Lê dùng trăm phương ngàn kế đem sự tồn tại của mình giảm đến mức thấp nhất có thể, nhưng từ sau khi Hứa Ninh Thanh cùng cô đi từ trường học về dường như giữa bọn họ đã thân thiết hơn một chút.
Thường Lê phát hiện, Hứa Ninh Thanh không lạnh lùng xa cách giống như cô từng nghĩ.
Thường Lê đợi trước cửa phòng ngủ một lát, thấp giọng lầm bầm một câu: “Thật sự đi rồi a”.
Ban đầu còn muốn hỏi anh ăn sáng không.
Cô vừa định đi, cửa cuối cùng cũng mở ra, người đàn ông xuất hiện trước mặt, tóc có chút loạn, mặt biểu tình không kiên nhẫn, nhìn giống như một giây sau có thể phi tới đập cô một trận.
Thường Lê nuốt nước bọt, chần chờ nói: “.
.
.
Chú, buổi sáng muốn ăn cái gì?”.
Hứa Ninh Thanh có bệnh gắt ngủ, nếu lúc này trước mặt là người khác thì hắn đã nổi giận rồi.
Người đàn ông đáy mắt tối lại, dồn nén lửa giận, liếc mắt xuống nhìn cô khó khắn lắm mới đè được lngọn núi sắp sửa phun trào, hắn nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng, thần sắc cuối cùng hoà hoãn một chút.
Hắn tuỳ ý đưa tay vuốt tóc ra đăng sau, người lười biếng dựa vào tường.
Từ khi rời giường tới bây giờ mới phát hiện, hôm nay cô nhóc không mặc đồng phục mà đang mặc một chiếc váy trắng Marni, cái túi đeo chéo qua thân màu hồng, lộ ra đôi chân thẳng tắp tinh tế, đôi tất trắng bao lấy mắt cá chân.
Tướng mạo cô nàng này thực sự sạch sẽ thuần khiết, làn da trắng nõn, mày liễn cong cong, chắc là có liên quan tới học nghệ thuật, ngày thường đã quen ăn mặc ngây ngô trẻ con, bây giờ cũng không quá khác biệt, chỉ là lộ ra một chút quyến rũ khác thường.
Hứa Ninh Thanh lại thở dài, âm thanh khàn khàn: “Mua cái gì cũng được”.
Ách.
Có lòng tốt hỏi chú muốn ăn gì, bây giờ chú lại nói như vậy.
Thường Lê một bên thầm than, một bên nhu thuận đáp ứng, mang túi xách hí ha hí hửng đi ra ngoài.
–
Chung cư đối diện có cửa hàng tiện lợi 7-Eleven, Thường Lê mua một phần cơm nắm cá hồi sốt mayonnaise và một phần cơm nắm cá hồi nướng rong biển, lại đi một vòng mua hai cốc cà phê.
Thu ngân viên đem bốn món tích xong hỏi: “Tiền mặt hay là quét mã?”
“Quét mã”.
Thường Lê vừa uống cà phê vừa lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài mở giao diện, quét mã, lại nhận được thông báo thẻ hết hạn không thể thanh toán.
Nàng nhẹ cau mày: “Đợi một chút a”.
Lại lấy thẻ ngân hàng ra thanh toán.
Chị thu ngân lần nữa nhẹ nhàng nói: “Vẫn chưa được nha”.
Cuối cùng cũng may trong túi còn sót lại vài tờ tiền lẻ, Thường Lê trả xong tiền thì ngồi ở bàn dài phía trước, bóc cơm nắm ra ăn
Cô nàng dáng dấp xinh đẹp cuốn hút, trong cửa hàng có mấy nữ sinh vụng trộm nhìn cô.
“Ô ô ô cô gái kia dáng dấp thật xinh đẹp nha! Mình thân là con gái mà nhìn không thể rời mắt!”
“Chắc chắn là ở chung cư Minh Tây, cậu nhìn túi xác của cô ấy, một cái cả mấy vạn, trông có vẻ còn là học sinh cấp ba, ở cái tuổi này, tuyệt đối là trong nhà có tiền.
“Thật hâm mộ a, người ta xinh đẹp lại giàu có, trong khi mình chỉ là nữ học sinh cao trung bình thường”.
“.
.
.”
Tiếng nghị luận xung quanh truyền vào lỗ tai của Thường Lê không xót một chữ.
Đổi lại bình thường có thể cô đã cùng bọn họ chào hỏi, nhưng bây giờ cô đối với từ giàu có trong miệng họ có chút chột dạ.
Chính xác là trong nhà cô có tiền, nhưng toàn bộ thẻ của cô đã bị khoá, cô còn đang nghĩ tới việc bán túi xách sống qua ngày đây.
Dùng cọng tóc nghĩ cũng biết ai làm ra chuyện này.
Hôm qua nàng cùng mẹ kết thúc không vui vẻ, Bạch Ý liền khoá thẻ để cô chủ động tìm ông nội, nâng cao sự tồn tại của cô cháu gái này.
Thường Lê cảm thấy thật buồn cười.
Cô là điển hình của việc ăn mềm không ăn cứng, đã vậy còn vì chuyện này mà ngừng thẻ của cô, thế thì còn lâu mới được như ý bà ta.