Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 135: Nhà Giàu Mới Nổi


Bạn đang đọc Em Đừng Có Nhõng Nhẽo – Chương 135: Nhà Giàu Mới Nổi


Ông bà nội cũng không nói gì về chuyện của cô và Hứa Ninh Thanh, lúc Hứa Ninh Thanh đưa Thường Lê về nhà thì bọn họ cũng đã trở về, Hứa Ninh Thanh lên tiếng chào hỏi xong liền rời đi chứ không ở lại lâu.

“Đến ăn chút hoa quả này.

” Bà nội vẫy tay với cô.

Thường Lê thay dép lê đi qua, cùng lúc đó Bạch Ý cũng đi ra từ phòng ngủ cho khách.

Thường Lê dừng bước, nhìn bà một cái, không có phản ứng gì ngồi xuống bên cạnh bà nội.

“Chuyện của cháu và Hứa Ninh Thanh bà đã biết rồi.

” Bà nội cầm một quả anh đào đưa cho cô, ôn hoà nói: “Sao lúc đó không nói cho ông bà biết, cũng không phải người xa lạ gì.


Thường Lê cúi đầu, tim đập thình thịch: “Cháu sợ hai người sẽ cảm thấy khó hiểu.


“Chỉ là không ngờ đến mà thôi.

” Bà nội cười: “Ban đầu bà cũng bị doạ hết hồn, nhưng chuyện tình cảm vốn là như vậy mà, lúc bà và ông nội cháu vừa mới yêu nhau, ông nội cháu không có tiền, ông bà cố ngoại cũng rất ghét ông ấy, sau này không phải cũng vẫn kết hôn rồi cùng nhau kinh doanh thành công hay sao.

Tình cảm là chuyện rất khó nói.


Qua lời của bà nội, Thường Lê cũng dần dần thả lỏng, ăn một quả dâu, cúi đầu “Dạ” một tiếng.

“Chuyện của cháu và Hứa Ninh Thanh ông bà sẽ không can thiệp, nhưng mà cậu ta không tốt với cháu, ông bà sẽ không đồng ý gả cháu cho nó.


Thường Lê ngừng lại, không biết Hứa Ninh Thanh nói với hai người họ những gì, sao lại từ yêu đương chuyển sang cưới gả rồi.

Cô đỏ mặt: “Chuyện kết hôn đâu có sớm như vậy, cháu cũng không nỡ bỏ lại ông bà mà, hai người có muốn gả cháu đi cháu cũng không chịu.


Thường Tri Nghĩa cũng cười lên, trêu cô: “Cháu nhớ kĩ lời nói của mình hôm nay đấy nhá, đến lúc đó ông bà không thả cũng đừng trách.



Bạch Ý bên cạnh ho nhẹ miệng tiếng, cau mày nói: “Ba mẹ, sao Thường Lê có thể yêu đương với cậu Hứa Ninh Thanh kia được? Hai đứa nó kém nhau bao nhiêu tuổi?”
“Đúng là chênh lệch tuổi hơi nhiều một chút, nhưng sau đó mẹ lại nghĩ đến Lê Lê ham vui, sau này có người lớn tuổi hơn chăm sóc cũng tốt, quan trọng phải đối tốt với con bé là được rồi.


Bà nội vỗ vỗ bả vai Thường, nhẹ nói: “Có buồn ngủ không, cháu về phòng trước đi.


“Vâng.

” Thường Lê đáp ứng một tiếng rồi trở về phòng, đến khi đóng của lại vẫn nghe được tiếng Bạch Ý nói: “Dù sao chuyện này còn mẹ ở đây thì nhất định sẽ không đồng ý.

“, Thường Lê bĩu môi một cái, không vui ngã người lên giường, thân thể nảy lên hai cái.

Không bao lâu bà nội mang sữa bò đi vào, đóng cửa lại ngăn cách tiếng cãi vã ở bên ngoài.

“Bà nội, bà vào đây có chuyện gì à?” Thường Lê ngồi dậy giụi mắt.

“Tới tâm sự với cháu một chút.

” Bà nội ngồi dưới đuôi giường: “Đừng để ý mấy lời mẹ cháu nói.


“Vâng.


“Hôm nay ông cháu và Ninh Thanh nói rất nhiều thứ, cậu ta có nói với cháu không?”
Thường Lê hơi sửng sốt, có chút lo lắng: “Nói cái gì ạ?”
“Thế nào, sợ bị ông nội làm khó à?” Bà nội cười lên: “Chuyện của cháu và cậu ta, bà thì không việc gì, không phản đối, chỉ là có chút lo lắng, nhưng sau đó nghe ba mẹ Hứa Ninh Thanh thích con thì cũng yên tâm hơn.


“Vâng.

” Thường Lê hỏi: “Vậy ông nội thì sao?”
“Lúc bắt đầu ông nội cháu rất phản đối, sợ sau này cậu ta gây nên cái scandal gì lại khổ cháu, nhưng hôm nay ông nội đã xác minh với Hứa Ninh Thanh rồi, ông không can thiệp nhưng cũng không tán thành, phải tiếp tục xem biểu hiện của cậu ta nữa.


” Bà nội cười khoát tay, nhịn không được nói: “Ông cháu đời này làm lãnh đạo thành quen rồi, rõ ràng người ta cũng là tổng, cũng ngang hàng ngang vế, vậy mà vẫn còn muốn coi biểu hiện.


Thường Lê cũng cười, đột nhiên cảm thấy cánh mũi chua sót.

“Ông nội cháu ấy à, vẫn luôn lo lắng cho cháu, sau này ông bà đi rồi ai sẽ lo lắng cho cháu đây.


“Bà nói cái gì vậy.

” Thường Lê không vui: “Hai người phải sống thật khoẻ mạnh, phải thấy được con của cháu, còn cả con của con cháu nữa.


“Con của cháu thì còn có thể, nhưng con của con cháu thì chẳng phải sống thành yêu quái à?”
Thường Lê hừ một tiếng: “Cháu mặc kệ.


“Được.

” Bà nội cười: “Ông bà sẽ cố gắng, nhé?”
Thường Lê hít mũi một cái, giang cánh tay ôm qua đầu bà nội, giống một con mèo con chôn trong ngực bà, cọ qua cọ lại.

“Có chuyện gì vậy.

” Bà nội vỗ vỗ cánh tay cô.

Thanh âm Thường Lê nũng nịu, cúi đầu: “Không có gì ạ.


Cuối cùng ông nội và Bạch Ý nói những gì Thường Lê cũng không rõ, nhưng dù sao Thường gia cũng là Thường Tri Nghĩa làm chủ, Bạch Ý không có việc làm, thu nhập bình thường cũng là hoa hồng của cổ phần Thường thị chia ra, lại thêm Thường Lê là do ông bà nuôi lớn, dù không hài lòng với chuyện này nhưng Bạch Ý cũng không có quyền lên tiếng.

Chuyện bà đồng ý hay không chỉ là để đạt được chúc phúc cá nhân mà thôi, chỉ có thế thôi.


Sáng hôm sau Thường Lê vừa ra khỏi nhà đã chạy đến Gia Linh, thuận tiện mang đến mấy nhiệm vụ lúc trước đã hoàn thành xong.

Cô đã hẹn trước với đàn chị, gặp ở quán cà phê đối diện công ty.

“Thường Lê, em uống cái gì?” Đàn hỏi.

“Americano đi, cảm ơn chị.


Cầm hai cốc Americano rồi tìm chỗ ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề luôn, đàn chị cầm tài liệu từ trong túi ra: “Đây là quá trình thi đấu phía đầu tư gửi cho chúng ta.


“Địa điểm thi đấu cũng thay đổi, đến Hàng Châu quay, bởi vì sửa chữa bản thông báo khá đột ngột, thời gian phòng thu cho đăng kí khá gấp sp với kết quả báo danh hiện tại, cho nên sau đó sẽ làm tương đối nhanh một chút, nếu em đồng ý thì cuối tuần sẽ đi Hàng Châu luôn, chuyện ăn uống nghỉ ngơi thì bên tổ tiết mục đã sắp xếp rồi, tiêu chuẩn năm sao.


Thường Lê “Vâng” một tiếng, lật xem từng tờ một.

Bởi vì thay đổi từ một cuộc thi thông thường sang chương trình thực tế, tên chương trình cũng đổi thành , lấy “Ngôi sao hoạ sĩ thiên tài” làm chủ đạo, trang cuối cùng là tên những người xác nhận tham gia.

Thường Lê ngừng lại, tên của Lâm Thành và Trần Tiềm Nhượng đã có ở đây rồi, còn có vài cái tên quen thuộc nữa.

“Đây đều là xác nhận hết rồi đúng không chị?” Thường Lê hỏi.

Đàn chị nghiêng người qua nhìn, vén tóc lên bên tai: “Ừm, đều là xác nhận vào hôm qua, bởi vì quá trình thi đấu phân chia theo thể loại vẽ, đến lúc đó sẽ có phân đội, những “Ngôi sao hoạ sĩ” này sẽ làm đội trưởng, nếu như em xác nhận, trong cuộc thi em sẽ là đội trưởng tổ sơn dầu.


Thường Lê cũng không để ý việc mình có phải đội trưởng hay không, hơi gật đầu: “Phải quay mất bao lâu ạ?”
“Giai đoạn đầu là các thí sinh cùng phân loại thi đấu nội bộ, loại dần, vòng loại cuối cùng là thông qua hệ thống cố vấn, thí sinh và cố vấn được lựa chọn lẫn nhau.

” Đàn chị lật tờ giấy lại: “Đây là các cố vấn kiêm ban giám khảo, chung kết sẽ là tất cả hoạ sĩ cùng nhau thi đấu, chọn ra quán quân của mỗi thể loại và quán quân tổng thể.


Thường Lê nâng má: “Trông phức tạp phết.


“Không sao đâu, đến lúc đó sẽ có đạo diễn xác nhận lại quy trình với mọi người, đi một lần là hiểu.


Tổ tiết mục lần này bỏ ra rất nhiều công sức, tính chuyên nghiệp và giải trí đều có cả, tuyển thủ và cố vấn đều là người rất có năng lực và tiếng nói, trong danh sách tuyển thủ còn có cả Lâm Thành và Trần Tiềm Nhượng, còn có một số hoạ sĩ có tác phẩm nổi tiếng nữa, mà cố vấn cũng toàn là hoạ sĩ nổi tiếng, giống như thầy Phó Thương Khanh vậy.

Cho thấy tổ tiết mục rất nghiêm túc làm một chương trình về hội hoạ.


Thường Lê không do dự nhiều, gật đầu: “Em sẽ tham gia.


Đàn chị cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra: “Tốt quá rồi, em đồng ý tham gia làm chị nhẹ nhõm hẳn, em yên tâm, có yêu cầu gì với tiết thì cứ nói ra, chị sẽ thay em giải quyết.


Thường Lê cười nói tiếng cám ơn.

Buổi chiều đàn chị còn phải đi làm, sau đó hai người nói đơn giải về hợp đồng quay phim một hồi rồi chị ấy quay về công ty.

Bên cạnh là một trung tâm thương lại, Thường Lê đi vào dạo một lát, phải quay chương trình, chắc là nên mua thêm vài bộ quần áo.

Tới khi mang túi lớn túi nhỏ ra khỏi trung tâm thương mại thì trời đã tối đen, Thường Lê gọi taxi về nhà, sau khi ngồi lên xe thì gửi tin nhắn cho Hứa Ninh Thanh.

Điềm Lê Lê: Em quyết định tham gia chương trình.

[Mắt lấp lánh.

jpg]
Hứa Ninh Thanh: Khi nào thì quay?
Điềm Lê Lê: Cuối tuần này, đi Hàng Châu.

Cô vừa nói vừa chụp một tấm ảnh mấy túi đồ kế bên gửi qua: Mua nhiều như này nè, mệt choáng váng luôn.

Hứa Ninh Thanh gửi một tin nhắn thoại, mang theo ý cười: “Sao không nói với anh, anh đến xách cho em.

Thường Lê ngồi phía sau xe taxi cầm điện thoại vừa cười vừa đánh chữ, câu “Anh phải làm việc mà” còn chưa kịp gửi đi, Hứa Ninh Thanh đã chuyển khoản đến.

[Wechat chuyển khoản] 200000.

00
Thường Lê: “! ?”
Cô gửi một chuỗi dấu chấm hỏi qua.

Hứa Ninh Thanh: Muốn cho em tiêu tiền.

Điềm Lê Lê: Anh nhà giàu mới nổi à, em thấy bạn trai người ta chuyển khoản đều là cái gì mà 520, 1314, anh 200000 thì có ý nghĩa gì.

Hứa Ninh Thanh: Ý nghĩa số tiền chuyển khoản tối đa trong một ngày.

“! “.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.