Đọc truyện Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng – Chương 7
Hạ Tử Khâm chưa kịp phản kháng đã bị bao trùm bởi hơi thở ngang ngược của Tịch Mộ Thiên. Đôi mắt cô mở to nhìn anh, sự hoảng loạn lộ rõ qua ánh mắt.
Trông cô thực sự còn rất trẻ, ở khoảng cách gần như vậy, Tịch Mộ Thiên thậm chí còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cô đang khẽ rung rinh, thế nhưng mùi vị vẫn tuyệt như trong kí ức.
Cho đến tận bây giờ Tịch Mộ Thiên không thể không thừa nhận bản thân mình vẫn nhớ đến cô nhóc này, mặc dù còn rất “non” nhưng lại khiến anh không thể buông tay. Tịch Mộ Thiên không hề có ý bức ép cô, hơn nữa anh lại nhận thấy mình đang khiến Hạ Tử Khâm sợ chết khiếp, do đó anh nhanh chóng nới lỏng tay, nhưng vẫn ôm cô trong lòng. Tịch Mộ Thiên chẳng buồn quanh co mà hỏi thẳng vào vấn đề anh muốn biết: “Em và Phi Lân có quan hệ gì?”
“Hở? Cái gì?”
Đầu óc Hạ Tử Khâm vẫn còn quay cuồng, thở không ra hơi, giọng nói cũng hổn hển, không được liền mạch.
“Phi Lân? Vinh Phi Lân? Anh cũng quen anh ta sao?”
Tịch Mộ Thiên chợt phát hiện ra con nhóc này ngay cả lúc tỉnh táo cũng chẳng dễ nói chuyện. Anh liền nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, không cho phép cô né tránh: “Anh hỏi em với cậu ta có quan hệ gì? Quan hệ nam nữ?”
Có lẽ Tịch Mộ Thiên không hề nhận thức được rằng nhũng lời mình nói ra có phảng phất ý vị ghen tuông.
Hạ Tử Khâm lập tức bừng tỉnh, bản thân mình rõ ràng đến đây để bàn chuyện xuất bản, đã bị gã đàn ông này tùy tiện hôn hít, giờ còn bị hắn ta chất vấn những chuyện riêng tư này.
Hạ Tử Khâm muốn vùng ra khỏi vòng tay anh nhưng vừa cựa quậy một chút, Tịch Mộ Thiên đã thì thầm bên tai: “Xem ra em cũng nhớ anh lắm hả?”
Hạ Tử Khâm ngay lập tức cảm nhận một vật gì đó đang cứng lên bên dưới cơ thể mình. Mặt cô đỏ bừng lên: “Anh thả tôi ra đã nào!”
Tịch Mộ Thiên lần này không ép buộc cô nữa, vừa buông tay cô ra, Hạ Tử Khâm đã đứng phắt dậy, chộp lấy cái ba lô quay đầu định bỏ chạy. Ra đến ngoài cửa, cô nghiến răng kéo mãi mà cánh cửa vẫn không mở, ngoảnh đầu lại phát hiện Tịch Mộ Thiên vẫn đang ung dung ngồi trên ghế sô pha. Ánh mắt ấy, Hạ Tử Khâm có nhìn thế nào cũng thấy giống ánh mắt của một con sói đang thích thú nhìn con thỏ non hoảng sợ.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Khâm lấy hết dũng khí nói: “Anh kia, Tổng giám đốc Tịch, tôi nghĩ tôi với anh chẳng có quan hệ gì. Do đó chuyện riêng tư của tôi không thể cho anh biết được! Còn nữa, nếu không phải bàn bạc chuyện xuất bản sách, tôi không cần thiết phải lãng phí thời gian quý báu với anh.”
“Không có quan hệ gì ư? Thế tại sao tôi lại nhớ rất rõ là tôi và cô Hạ đây có quan hệ không hề bình thường nhỉ? Hả?”
Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Chuyện đó, chuyện đó… Chẳng phải đều là quá khứ rồi sao, tôi uống say quá, hơn nữa tiền trao cháo múc rồi…”
Bốn chữ cuối vừa thốt ra miệng, Hạ Tử Khâm liền im bặt, bởi vì mặt Tịch Mộ Thiên đã sầm xuống, ánh mắt toát lên sự sắc lạnh. Hạ Tử Khâm biết nếu mình còn tiếp tục nói, không biết người đàn ông này có thể làm ra những chuyện gì.
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên dần dần dịu đi, mặc dù cô nói không sai, nhưng Tịch Mộ Thiên không muốn cô vạch định chuyện quan hệ của hai người là quan hệ trao đổi rõ ràng như thế. Hơn nữa đột nhiên anh phát hiện ra bản thân mình không hề muốn “tiền trao cháo múc” rạch ròi như vậy với cô.
Tịch Mộ Thiên đứng dậy, đi về phía Hạ Tử Khâm. Hạ Tử Khâm lùi ra sau hai bước, nhưng đằng sau lưng cô là cánh cửa lớn, cô cũng không thể ra ngoài. Tịch Mộ Thiên lại gần dắt cô ra bàn làm việc của mình, bế cô ngồi lên ghế, bật laptop trên bàn làm việc lên. “Em ngồi đây viết truyện của em, anh đi họp đã!”
Hạ Tử Khâm còn chưa hiểu rõ chuyện gì, Tịch Mộ Thiên đã quay người đi ra ngoài. Cả không gian rộng lớn chỉ còn mình cô, Hạ Tử Khâm ngẩn ra hồi lâu cho đến khi có tiếng gõ cửa cô mới định thần lại. Bước vào phòng là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, trông bộ dạng chắc là thư kí hay gì đó, trên tay bê một cái đĩa rất tinh xảo. Nhìn thấy Hạ Tử Khâm ngồi trên ghế của ông chủ, khuôn mặt cô ta thoáng chút ngạc nhiên, đặt cốc sữa ấm và đĩa bánh Tiramitsu lên trước mặt Hạ Tử Khâm rồi mỉm cười đi ra ngoài.
Hạ Tử Khâm nhìn đĩa bánh Tiramitsu thơm ngào ngạt, nuốt nước bọt đánh ực một cái, đột nhiên nhớ ra sáng nay cô còn quên chưa ăn sáng. Thôi mặc kệ, đồ ăn ngon trước mặt, phải lấp đầy cái bụng đã rồi tính tiếp. Hạ Tử Khâm nhanh như vũ bão đánh sạch bách đĩa bánh trên bàn, uống cạn hết cốc sữa rồi mới hài lòng xoa xoa bụng, ợ một cái rất chi thỏa mãn.
Ăn uống no nê rồi cô chợt thấy mắt mình như không mở ra nổi, bởi vì cô là người có cuộc sống đảo lộn ngày đêm mà, phải dậy sớm như thế này đúng là một cực hình đối với cô, nhất là trong một ngày ấm áp như thế này. Hạ Tử Khâm vươn vai, ngáp dài một cái rồi nằm bò ra bàn, chẳng mấy chốc đã đánh cờ với Chu Công [1] rồi.
[1] Chu Công: Người thời cổ, chuyên giải mộng, ý là đi ngủ.
Lúc Tịch Mộ Thiên bước vào thì thấy cô nhóc đang ngủ ngon lành, nói thực lòng tư thế ngủ chẳng đẹp mắt chút nào, miệng há hốc ngáy khe khẽ, nước miếng nhỏ ra bên mép giống hệt một đứa trẻ con đang ngủ say nhưng lại khiến cho Tịch Mộ Thiên có cảm giác rất đáng yêu.
Có lẽ con người là như vậy, luôn có một người cho dù họ có làm gì, như thế nào cũng khiến bạn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Tịch Mộ Thiên cẩn thận bế cô lên, cô nhóc này ngủ rất say, bị anh bế lên cũng chỉ dụi dụi đầu vào ngực Tịch Mộ Thiên vài cái rồi lại ngáy khò khò.
Tịch Mộ Thiên bế cô vào gian phòng nghỉ của mình ở bên trong, đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lên người cho cô. Hạ Tử Khâm xoay người, ôm lấy cái chăn rồi ngủ say sưa. Mạch Tử từng nói Hạ Tử Khâm là con heo ham ngủ, cô mà ngủ rồi có mang cô đi bán cũng chẳng biết
Tịch Mộ Thiên đưa tay gạt mấy lọn tóc dính trên mặt cô, khuôn mặt thanh tú hiện ra. Anh ngắm nghía hồi lâu rồi quay người đi ra ngoài.
Nói thực lòng, lần này chính Tiểu Dương cũng không hiểu Tịch Mộ Thiên định làm gì, chẳng nhẽ Tổng giám đốc một lần mất vợ này lại bị tình yêu giăng lưới, mà đối tượng lại là Hạ Tử Khâm chẳng mấy nổi bật. Tiểu Dương cảm thấy vừa chân thực vừa không chân thực. Cho dù tối hôm ấy đối với Tổng giám đốc chỉ là một ngoại lệ.
Mặc dù không phải người giữ thân như ngọc nhưng đối với đàn bà, Tịch Mộ Thiên không bao giờ làm bừa chứ đừng nói đến chuyện tình một đêm. Thế mà bây giờ chuyện tình một đêm không chỉ xảy ra mà còn kéo theo rất nhiều chuyện khác, Tiểu Dương thầm suy đoán, chẳng lẽ Hạ Tử Khâm sẽ trở thành “Tịch phu nhân” tiếp theo?
Có thể là bởi vì chiếc giường quá êm ái nên lúc Hạ Tử Khâm tỉnh lại, phát hiện mặt trời đã xuống núi, bóng đèn trên tường phát ra ánh sáng dìu dịu khiến cho không gian xung quanh càng thêm rõ nét. Hạ Tử Khâm dụi mắt, ngồi bật dậy: “Đây là đâu?”
“Đây là nhà anh, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi, anh còn tưởng em sẽ ngủ luôn đến sáng mai chứ?”
Hạ Tử Khâm lúc này mới nhìn thấy Tịch Mộ Thiên đang ngồi trên ghế tựa trước cửa sổ, đầu óc cô quay mòng mòng, nghĩ mãi mà không hiểu nổi tại sao rõ ràng mình đi bàn chuyện xuất bản tiểu thuyết, thế mà giờ lại đang ở trong hoàn cảnh này. Hạ Tử Khâm chỉ muốn vò nát đầu mình ra mất.
Hơn nữa cho dù có ngốc đến mấy thì lúc này cô đã hiểu mục tiêu của gã đàn ông kia không hề đơn thuần. Nhưng cô có cái gì đáng để một ông chủ lớn như anh ta nhắm đến? Tiền ư? Thật nực cười. Hay là sắc? Càng nực cười hơn. Hạ Tử Khâm nghĩ ngợi rất lâu mà không hiểu nổi, cô quyết định không tự giày vò đầu óc mình nữa mà hỏi thẳng:
“Này anh Tổng giám đốc kia, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Mộ Thiên, cứ gọi anh là Mộ Thiên!”
Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng, cô vẫn không thể gọi ra miệng hai từ “Mộ Thiên” ấy, thế nên cô dứt khoát gọi anh ta là Tịch Mộ Thiên:
“Hèm, Tịch Mộ Thiên, tôi có thể hỏi anh rốt cuộc muốn thế nào không?”
Ánh mắt của Tịch Mộ Thiên lấp lánh trong đêm. Anh trả lời mà như không trả lời:
“Anh là Tịch Mộ Thiên, ba mươi sáu tuổi, vợ đã qua đời từ lâu, cũng tương đối có tiền. Hạ Tử Khâm, anh muốn lấy em!”
“Hả…?”
Hạ Tử Khâm cảm thấy cho dù trái đất này có bị hủy diệt cũng không chấn động bằng câu nói này của Tịch Mộ Thiên. Hơn nữa có phải người đàn ông này quá khiêm tốn không, nếu như anh ta chỉ được coi là tương đối có tiền, vậy thì cô là cái gì? Ngay cả một kẻ ăn mày cũng chẳng bằng, hơn nữa anh ta lại còn nói muốn lấy cô.
Tịch Mộ Thiên đã hiểu rất rõ về Hạ Tử Khâm, hơn nữa câu này nói ra không hề giống như đang cầu hôn với cô. Trong từ điển của anh, anh đã nhắm vào cái gì thì cái đó phải là của mình. Đây chẳng qua chỉ là thông báo để cho Hạ Tử Khâm biết mà thôi, anh cũng chẳng để cho Hạ Tử Khâm có cơ hội phản đối.
“Lấy anh đi, em có thể tiếp tục viết tiểu thuyết, anh đảm bảo không can thiệp. Điều quan trọng nhất là anh có thể giải quyết được chuyện cô nhi viện Thánh Tâm cho em.”
Hạ Tử Khâm ngẩn người, gần như lập tức hỏi vặn lại: “Anh làm sao biết được?”
Vừa buột miệng nói Hạ Tử Khâm liền sực nhớ Mạch Tử đã mấy lần nói với mình rằng mảnh đất ở chỗ cô nhi viện Thánh Tâm là do tập đoàn Tịch Thị thu mua và đang chuẩn bị xây dựng bệnh viện.
Thực ra chính bản thân Tịch Mộ Thiên cũng cảm thấy buồn cười, đường đường là Tịch Mộ Thiên mà lại đi dùng thủ đoạn này để dụ dỗ một cô gái lấy mình. Chỉ có điều Tịch Mộ Thiên cảm thấy đối với “Con mèo say khướt này”, đây là cách hiệu quả nhất, hơn nữa anh cũng chẳng muốn lãng phí thời gian.
Nghĩ đến đây, Tịch Mộ Thiên liền đứng đậy, thân hình càng thêm cao lớn dưới ánh đèn. Anh chầm chậm bước lại gần Hạ Tử Khâm, dùng giọng điệu vô cùng hấp dẫn để dụ dỗ cô: “Chỉ cần em lấy anh, anh đảm bảo khi anh còn sống trên đời, anh sẽ quyên góp cho cô nhi viện Thánh Tâm vô điều kiện, các bệnh viện thuộc tập đoàn Tịch Thị sẽ hỗ trợ dịch vụ khám chữa bệnh miễn phí cho đám trẻ mồ côi ấy.”
Hạ Tử Khâm ngẩn ra nhìn Tịch Mộ Thiên: “Tại sao? Tôi không nghĩ tôi lấy anh lại có giá trị đến thế?”
Tịch Mộ Thiên khẽ cười: “Có đấy, chỉ là em không biết mà thôi…”
Giọng nói thấp trầm lại rất tình tứ khiến cho mặt Hạ Tử Khâm nóng bừng. Hơn nữa anh đã ngồi trước giường cô, khoảng cách gần như thế, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Hạ Tử Khâm ý thức được tình hình vội giật lùi ra sau, cô cảm thấy có những chuyện cứ nói ra trước mặt thì tốt hơn: “Nhưng mà… Nhưng mà tôi không yêu anh.”