Đọc truyện Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ – Chương 19: Bắn trúng mục tiêu
Bị tôi túm tóc, anh buộc lòng phải ngừng công cuộc ” tìm kiếm” bằng lưỡi lại, ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt như dại đi, còn giọng nói không thể khàn hơn, từng chữ một đứt quãng nhả ra: Vợ, đó là em thích anh mà.
Nói xong, anh lại tiếp tục cuộc tìm kiếm dang dở. Tôi nửa nằm nửa ngồi, còn anh – đang gục đầu ở ……cái chỗ đó. Cái lưỡi cứ liếm qua liếm lại, rồi lại thụt ra thụt vào, một lần nữa, tôi lại lạc vào mê trận.
Tôi cảm thấy cả cơ thể tôi nhẹ bẫng, hình như tận sâu trong cơ thể, tôi vẫn cảm thấy có một khoảng trống. Tôi muốn khoảng trống đó được lấp đầy, hơi thở đứt quãng, miệng tôi không nghe theo đại não chỉ huy, bỗng nhiên ngâm nga: Hờ….ừ….hờ….hờ
Tôi thấy anh ngẩng đầu nhìn tôi, cười nhẹ. Anh trườn lên người tôi, hôn tôi nồng nàn, tay anh không ngừng xoa nắn bầu ngực, anh thì thầm, thả từng đợt thở dốc vào tai tôi: “Vợ, súng đã sẵn sàng, bia đã có, anh ngắm bắn có được không?”
Tôi nào còn đầu óc ngẫm nghĩ nữa, cũng chẳng cần tìm tòi lời anh, tôi gật loạn. Bàn tay đang xoa nắn ngực tôi dừng lại, dò xuống phía dưới, cầm cái thứ nóng bỏng kia, đặt lên “dải đất bí ẩn”, chuẩn bị ” khoan thăm dò”. Một ngón tay sờ sờ, các ngón tay còn lại cầm đoạn nóng bỏng cứng rắn, nhẹ nhàng đưa từ từ vào. Tôi cảm giác hơi đau, ngọ ngoạy cái mông một chút, anh thì thào: “Vợ, từ từ sẽ quen, anh sẽ nhẹ nhàng. Em thả lỏng người ra”.
Tôi nghe theo lời anh, thả lỏng cơ thể, nằm hẳn xuống giường, theo đà , anh đưa một nửa “súng” vào, cọ qua cọ lại. Tôi cảm giác hơi đau, siết chặt lại. Anh lại dụ dỗ bên tai tôi: “Vợ, em ngậm chặt thế, anh di chuyển thế nào được”.
Tôi xấu hổ, thả lỏng người ra, anh từ từ đưa vào sâu hơn một chút, cọ qua cọ lại, mọi cảm xúc trong tôi tuôn ra ào ào như thác đổ. Chợt anh dừng lại, nhìn tôi. Tôi không hiểu vì sao anh lại nhìn tôi chăm chú như vậy. Anh cười, nụ cười rất nhẹ, anh ghé vào tai tôi, thì thào: “Vợ, sẽ hơi đau một chút, anh đưa “súng” gần tâm hơn”. Tôi mơ màng nhìn anh, lại gật đầu một cách máy móc. Anh nhẹ nhàng đưa vào sâu và ấn xuống. Tôi cảm giác phía dưới đau rát, phản xạ tự nhiên, tôi cào lưng anh rồi nghiến răng cắn lên vai anh một cái. Anh không kêu, chỉ chuyên tâm hôn tôi. Cơn đau kia dịu dần, tôi dần thả lỏng người ra, anh lại tiếp tục công cuộc ” ngắm bắn”. Ban đầu còn chầm chậm, sau nữa, tốc độ tăng dần lên, sự đau buốt kia được dòng nước ấm xoa dịu. Anh chống hai tay lên đệm, bàn tay nâng gáy tôi lên, hôn loạn trên mặt tôi, anh khàn khàn thì thào: “Vợ, anh thật là thích. Anh thích quá. Anh đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi. Vợ, anh thích quá”.
Tôi hưởng thụ từng đợt cảm xúc tầng tầng lớp lớp đánh tới. Có quá nhiều cảm xúc xuất hiện, tôi không biết tư vị này lại ” thích” đến thế. Thỉnh thoảng tôi rên nhẹ một tiếng. Anh còn đang mờ mịt trong đám sương mù xúc cảm nên không hiểu tôi rên lên vì thích hay vì đau. Tốc độ đưa ra đưa vào tăng lên, bỗng nhiên anh run lên bần bật, tôi cảm thấy một dòng nước ấm bắn thẳng vào tận sâu trong cơ thể, lấp đầy khoảng trống xa xôi đó. Tôi bấu víu vào vai anh, quặp chặt chân lên hông anh, thở dốc.
Anh nằm lên người tôi, thì thào: “Vợ, anh đã bắn trúng mục tiêu rồi”.
Mồ hôi túa ra, hai chúng tôi nằm cạnh nhau, cùng chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng rất nhanh. Tôi cảm giác như có ai đó đang sờ lên ngực tôi, theo phản xạ, tôi đẩy bàn tay kia ra. Có tiếng nói thì thào rất nhẹ bên tai tôi: “Vợ, là anh, là Khánh Phong của em mà”.
Tôi như bị niệm chú, mặc cho bàn tay kia muốn làm gì thì làm. Còn tôi, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tôi cảm giác như vừa chợp mắt ngủ thôi thì đã nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức từ điện thoại kêu inh ỏi. Tôi quờ quạng tìm, tự nhiên tôi không nghe thấy tiếng báo thức nữa, tôi ngáp 1 cái, nằm sấp, định bụng ngủ tiếp. Tôi cảm giác hơi chật chội, định nhúc nhích, lại nghe tiếng anh thì thào: “Cho anh ôm một lúc nữa”.
Lúc này tôi mới cảm nhận được: một bàn tay bao bọc một bên ngực tôi, giữa hai đùi tôi, có bàn tay nữa đang ôm trọn phần dưới – mà tôi – bất tri bất giác, kẹp chặt lại. Tôi tỉnh cả ngủ, cựa quậy, quay sang nhìn anh.
Tôi thấy anh không có dấu hiệu ngái ngủ, mà tôi thì ngáp ngắn ngáp dài. Tôi chưa kịp hỏi anh, thì đã thấy anh nằm lên trên người tôi, nhanh chóng đặt lên một tôi một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng. Tôi cảm giác có cái gì đó chọc chọc vào bụng, theo bản năng, tôi quờ quạng xuống dưới, chạm đúng một vật vừa cứng vừa nóng, tôi rụt tay lại. Anh cầm lấy tay tôi, đưa xuống dưới, bắt tôi cầm lấy vật nóng bỏng kia, hướng dẫn tôi xoa xoa vuốt vuốt. Anh rời môi tôi, thì thào: “Vợ, làm quen với súng đi”.
Tôi xấu hổ, không biết giấu mặt vào đâu, hết quay đầu sang trái lại quay sang phải, anh thừa dịp tôi làm loạn mà hôn lên ngực tôi, vật nóng bỏng kia chĩa chĩa chọc chọc vào mông tôi. Trong lúc tôi đang mê man, “súng” kia nhắm thẳng vào hồng tâm, ấn tới.
Trong tôi cảm giác được lấp đầy, đồng thời cũng mang theo chút đau rát nhè nhẹ. Theo thói quen, tôi bặm môi. Anh nhìn tôi, ngón tay nhẹ nhàng tách môi tôi ra khỏi hàm răng, dịu dàng nói: “Phụng Yến, nếu em đau, em hãy nói em đau, nếu em thích em hãy nói là em thích. Em hãy chia sẻ với anh, như thế, anh sẽ càng có cơ hội hiểu em, hiểu cơ thể em. Yến, chia sẻ với anh mọi thứ, được không?”.
Hơi nóng từ cơ thể hòa cùng tôi, hơi thở anh âm ấm phả lên cổ tôi, len lỏi vào tai tôi. Tôi như con ngựa bất kham mà từ từ bị anh thuần phục. Rất lâu sau tôi mới phát hiện ra điều này, anh luôn dùng cách thức gần gũi nhất, nhẹ nhàng và dịu dàng nói vào tai tôi, khiến tôi luôn in sâu hình ảnh của anh, giọng nói của anh, mùi cơ thể anh. Anh đã dùng cách thức ” Phụ nữ yêu bằng tai, đàn ông yêu bằng mắt” để phá tan lớp băng bên ngoài của tôi, xuyên qua phòng tuyến kiên cố, đánh thẳng vào trái tim. Sau này, tôi hiểu vì sao tôi không thể quên được anh.
Anh thì thầm nói xong, tôi nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng: “Em hơi đau”.
Tôi cảm giác mặt tôi nóng phừng phừng, chắc chắn là đỏ lắm, tôi cảm giác hai tai tôi cũng nóng ran, có khi lan ra cả người.
Anh nâng gáy tôi, nhẹ nhàng in lên môi tôi nụ hôn tỉ mỉ, hơi dùng sức, nhấc nửa dưới người lên, rồi từ từ ấn xuống. Động tác của anh chậm rãi, từ tốn, tôi dần dần thích ứng, trong cơ thể tôi, một dòng nước ấm chảy ra. Anh tỉ mỉ hôn lên cơ thể tôi, từng chút từng chút một, động tác dưới hai chân tôi, cũng từ từ chầm chậm, một tay anh chống lên đệm, một tay anh nâng chân phải của tôi lên, gác lên tay anh, hai chúng tôi từ từ hòa vào nhau như thế.
Anh đưa vào sâu hơn, cơ thể tôi lại càng đòi hỏi hơn. Tôi thì thào: “Anh, em muốn sâu hơn một chút”.
Anh cười nhẹ ” Rõ, thưa sếp”. Nói xong anh dùng lực hơn, cơ thể tôi càng kêu gào sôi sục. Anh dùng lực, tiết tấu nhanh dần lên, cho tới khi tôi cảm giác anh chạm vào vị trí nào đó khiến cơ thể tôi bay bổng, nhẹ nhõm, tôi thở dốc : “Anh, em thích chỗ đó”.
Nét vui sướng hiển hiện trên khuôn mặt anh, anh cũng thì thào, đứt quãng từng chữ một: “Anh…đã tìm thấy…..ngọc trai”.
Động tác của anh nhanh hơn, sâu hơn, tôi mê man hưởng thụ một hương vị hoàn toàn mới, một hương vị tôi chưa từng nếm bao giờ. Bỗng anh gầm nhẹ: “Yến, anh yêu em, anh rất yêu em”. Cùng với lời nói của anh, tôi cảm giác trong tôi có một dòng chất lỏng ấm áp đưa vào. Tôi tham lam hút lấy từng chút, từng chút một vào cơ thể. Anh gục đầu lên vai tôi, hôn lên cổ tôi, rồi nhẹ nhàng lăn sang bên cạnh, ôm tôi vào lòng, cười nhẹ : “Vợ, anh lại bắn trúng mục tiêu rồi”.
Tôi đỏ mặt, xấu hổ.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra điều gì đó, quờ quạng tìm điện thoại, nhìn đồng hồ hiển thị 10 giờ, tôi bật dậy, la lên hoảng hốt : “Ối trời ôi, em muộn làm rồi”.
Anh vươn tay, ghì tôi nằm xuống : “Vợ, em quên hôm nay là chủ nhật à?”
Tôi giấu mặt vào ngực anh, nằm im hưởng thụ mùi cơ thể của người đàn ông tôi yêu – thỏa mãn.
3 năm xa cách, sau một đêm hòa nhập cơ thể, cả tôi và Khánh Phong đều học được một kinh nghiệm: chia sẻ với nhau mọi thứ, tôn trọng nhau và đặc biệt là phải tin tưởng lẫn nhau. Khi có khúc mắc, thì thẳng thắn đối mặt, cùng nhau giải quyết.
Buổi sáng hôm đó, tôi có hỏi anh vì sao cứ cố chấp yêu tôi. Anh cười không nói. Một ngày nào đó, tôi sẽ bắt anh phải nói với tôi.