Đọc truyện Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ – Chương 13: Hai nửa tình duyên
Từ hôm tôi khóc thảm thiết trong khu thương mại, Đức Vĩnh dường như thay đổi hẳn thái độ với tôi. Anh không những công khai nói với mọi người xung quanh là tôi chính là vợ chưa cưới, anh còn thể hiện tình cảm của mình càng ngày càng rõ ràng hơn. Người ngoài nhìn vào, hai chúng tôi không khác gì vợ chồng mới cưới. Bất kể nơi đâu, bất kể lúc nào, anh đều ôm và hôn tôi nồng nàn. Anh bảo bọc tôi như bảo bọc một đứa trẻ. Tôi chòng chành như thuyền giữa dòng. Nhớ đến nụ hôn đầu tiên của anh, tôi lại bật cười.
Lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, chính là vào ngày sinh nhật tôi. Lúc tôi khóc như mưa, anh nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng hôn xuống môi tôi. Tôi ngừng khóc. Tôi giật mình, mở to mắt nhìn anh. Anh nhẹ nhàng nói:” Phụng Yến, anh yêu em. Những chuyện trước kia, em quên đi có được hay không?”.
Tôi nghẹn họng, cứng ngắc trả lời: “Nếu như anh là em, vào khoảng thời gian đó, anh sẽ không nói thế này. Nếu anh là em, anh cũng sẽ không quên được”.
Hai chúng tôi, ông nói gà bà nói vịt đến nửa ngày, không ai hiểu người kia đang nói về điều gì.
Tôi nhớ là lúc đó tôi đẩy ra anh, xin lỗi đã làm ướt áo anh. Tôi quay lưng, ngẩng đầu, bước từng bước dứt khoát. Anh không đuổi theo tôi, để tôi tự do thích làm gì thì làm.
Tôi đã từng hỏi anh, tại sao hôm đó không giữ tôi lại. Anh cười hiền hòa trả lời: Với cô gái khác, có thể anh sẽ giữ lại. Nhưng em lại đặc biệt, lúc em buồn, tốt nhất là để em yên tĩnh một mình. Nếu giữ em lại hoặc cố gạn hỏi sẽ chỉ khiến em thêm tức giận. Mà khi em tức giận, em rất tuyệt tình. Em đã quyết định làm gì thì khó mà thay đổi được. Chính vì thế anh mới để em đi.
Tôi ngạc nhiên, tôi không ngờ anh lại hiểu tôi đến như thế.
Mặc dù anh nói yêu tôi ngàn lần nhưng tôi vẫn thủy chung không nói lời yêu với anh.
Một đêm này, tôi ngẫm nghĩ không biết có nên nói hết chuyện quá khứ với anh hay không. Tôi gọi cho Diệu Vũ, chia sẻ với cô ấy.
– Cậu ngủ chưa? Công việc dạo này thế nào?
– Công việc ổn định rồi. Tớ sẽ vào Hồ Chí Minh một vài tháng, tớ định tìm việc trong này. Ở Hà Nội, có vẻ khó tìm việc hơn.
– Cậu vào đây với mình. Lúc nào vào thì thông báo trước, mình sẽ đi đón cậu
– Ừ. Chuyện tình cảm, cậu tính thế nào?
– Tớ không trốn tránh Khánh Phong nữa, vẫn nhận điện thoại và tin nhắn đều. Tuy nhiên tớ lựa chọn tin nhắn mới trả lời. Nói chung tớ vẫn tạo một khoảng cách với Khánh Phong. Còn với Đức Vĩnh, dù anh ấy yêu tớ, nhưng tớ vẫn vướng mắc quá khứ. Nếu tớ trốn tránh, sẽ có một ngày Đức Vĩnh lại biến thành Khánh Phong thứ hai. Tớ đang nghĩ không biết có nên nói toàn bộ với Đức Vĩnh hay không.
– Nói cũng được mà không nói cũng được. Đàn ông thường ích kỷ. Tớ sợ là bây giờ bạn nói hết với Đức Vĩnh, sau này nếu có thành vợ chồng, lúc nóng giận, anh ta lại lôi chuyện này ra mà xỉ vả bạn. Còn không nói ra, cứ cho là lừa dối đi, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều. Quá khứ của anh ta, chắc gì đã hoàn toàn là tờ giấy trắng. Đàn ông Sài Gòn, vừa khéo nịnh là vừa khéo chiều, bạn cũng nên cẩn thận.
– Ừ
– Bạn hãy nghĩ lại lòng mình đi, xem bạn thực sự yêu là người nào?
– Tớ cũng chẳng biết nữa. Tớ luôn muốn Khánh Phong chọn được môt cô gái phù hợp, anh ấy là người tốt, không nên có người vợ như tớ. Với Đức Vĩnh, nói thật là tớ cũng chưa có xác định gì.
– Tớ nghĩ bạn yêu Khánh Phong chứ không phải Đức Vĩnh.
– Dựa vào đâu bạn khẳng định thế?
– Cứ nghĩ lại các sự kiện đi, rồi bạn sẽ nhận thấy mọi thứ. Bạn thử so sánh Đức Vĩnh với Khánh Phong mà xem.
– Tớ đi ngủ đây. Muộn rồi.
Tôi cúp máy, nghĩ về lời Diệu Vũ vừa nói, chìm đắm vào suy tư.
Ngày hôm sau, tôi ốm.
Đức Vĩnh biết tôi ốm nên vừa tan sở, anh liền mọc rễ ở phòng tôi. Tôi không phải tiểu thư lá ngọc cành vàng mà nằm yên trên giường, chờ người khác cơm bưng nước rót. Tôi vốn tự mình làm mọi thứ quen rồi nên Đức Vĩnh gọi là sang chăm sóc tôi chứ thực tế anh chỉ có mỗi nhiệm vụ ép tôi ăn, nhắc tôi uống. Mọi việc, tôi vẫn tự làm hết. Đức Vĩnh từng nói với tôi: Đàn ông tạo ra nhiều dấu chấm hỏi nhưng phụ nữ thì luôn là ẩn số. Em luôn là ẩn số đối với anh. Anh tưởng như đã hiểu em nhưng cuối cùng hình như anh mới chỉ hiểu được một chút về em.
Hình như khi ốm thì con người ta thường buông lỏng tâm tư, tự nhiên thuận miệng, tôi kể tuổi thơ của tôi, kể về từng giai đoạn phát triển của tôi. Tôi kể mọi thứ, kể cả những lo lắng của tôi, những ám ảnh của tôi, về tình yêu của tôi với Khánh Phong. Tôi không hề giấu diếm anh một chút nào. Sau Xu, Đức Vĩnh là người đàn ông thứ hai tôi trải lòng.
Đức Vĩnh cảm động lắm, anh cảm ơn tôi đã tin tưởng anh nên mới chia sẻ những tâm tư giấu kín trong lòng như vậy. Anh rất vui mừng khi tôi nói luôn giấu diếm Khánh Phong mọi thứ. Anh vui vì anh là người đầu tiên biết được những bí mật của tôi. Thực ra anh không biết, tôi đã đi gặp bác sỹ điều trị tâm lý. Nếu ở Hà Nội việc đi gặp bác sỹ tâm lý được coi là kỳ quái thì ở thành phố Hồ Chí Minh, việc gặp bác sỹ tâm lý là chuyện bình thường. Trên cả nước, thành phố Hồ Chí Minh là một trong những thành phố giao thương buôn bán phát triển mạnh mẽ và hấp thu nền văn hóa hiện đại của phương Tây, cũng bởi vì thế nên tính cách con người ở đây có phần phóng khoáng hơn người dân Hà Nội. Nếu Hà Nội thiên về truyền thống thì Sài Gòn lại hướng tới hiện đại. Có lẽ vậy nên Đức Vĩnh cực kỳ sảng khoái tiếp nhận quá khứ đen tối của tôi.
Thế nhưng anh vẫn nói với tôi rằng anh chưa thực sự hiểu hết tâm tư của tôi. Gió thay đổi mỗi chiều nhưng phụ nữ thì thay đổi từng phút – anh vẫn trêu tôi thế.
Anh luôn đối xử ôn hòa với tôi, với những người xung quanh tôi. Tôi coi là bạn, anh cũng coi là bạn. Tôi coi là thù, anh nhẹ nhàng hóa giải thù. Tôi học được từ anh rất nhiều điều bổ ích. Nhưng tận sâu trong thâm tâm tôi, vẫn có một khoảng trống vô hình. Tôi không làm cách nào lấp đầy khoảng trống đó.
Đức Vĩnh nhẹ nhàng kéo tôi ngồi lên đùi, ôm tôi vào lòng, hôn lên đầu tôi. Bàn tay mang hơi ấm xoa xoa lưng tôi, dần dần siết chặt. Tôi từ từ cảm thụ hơi ấm của anh, cảm thụ mùi hương cơ thể của anh, nhưng không hiểu sao, tôi lại không bị mùi cơ thể của anh hấp dẫn.
Điện thoại của tôi đổ chuông, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, là Khánh Phong gọi đến. Tôi do dự. Đức Vĩnh nhìn tôi, cầm điện thoại của tôi lên, anh nhấn nút trả lời:
– Alo, xin hỏi ai đang gọi vào số máy này?
– Xin hỏi ai đang cầm máy của Phụng Yến vậy?
– Xin hỏi anh là ai?
– Vậy còn anh, anh là ai?
– Tôi là chồng chưa cưới của Phụng Yến.
Tôi giật mình, cầm điện thoại lên, nói gấp gáp ” Alo”. Tôi nghe tiếng hít thở, tiếng thở dài, rồi một giọng nam buồn bã cất lên: “Phụng Yến, sao em lại làm thế với anh? Tại sao?”
Một giọt nước trong vắt rơi xuống điện thoại, làm nhòe đi dãy số kia. Tôi bặm môi, lạnh lùng trả lời: “Em xin lỗi. Em không phù hợp với anh. Ngay từ đầu, em đã biết em không xứng đáng với anh”.
– Em thôi đi – Khánh Phong gào lên trong điện thoại – Em vẫn luôn tự cho mình cái quyền điều khiển người khác. Em là cái gì mà dám ra lệnh cho anh. Trả lời đi. Anh nói cho em biết, đời này em đừng hòng lấy ai khác làm chồng. Anh đã viết báo cáo xin kết hôn rồi. Sau khi thẩm tra chính trị 6 tháng, hai chúng ta sẽ lập tức kết hôn.
Tôi cúp máy. Bò ra giường, tôi nhắm mắt thẫn thờ. Tại sao anh vẫn cứ cố chấp như vậy cơ chứ? Tôi không hiểu vì cái gì mà anh cứ cố chấp yêu tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao cứ phải là tôi mà không phải là ai khác. Tôi rối rắm vô cùng. Đức Vĩnh bên cạnh, xoa lưng an ủi tôi.
Đêm đó, tôi sốt đến 40 độ, Hạnh Quỳnh đưa tôi đi cấp cứu.
Chuyện tình cảm của tôi như một cuộn len bị rối, không biết đâu là đầu, đâu là cuối. Tôi nằm viện 2 ngày, cả 2 ngày Đức Vĩnh đều vào viện chăm sóc tôi. Đầu giờ sáng anh mang đồ ăn cho tôi, tan sở anh lại vào bệnh viện với tôi. Tôi cảm thấy ngột ngạt. Tôi không hiểu tình cảm của tôi dành cho Đức Vĩnh là dạng tình cảm gì. Lúc cần thì gọi anh tới, lúc chán thì đuổi anh đi. Tôi chán ghét bản thân tôi, tự nhiên, tôi sinh ra cáu gắt.