Em đều có gương mặt anh thích

Chương 44


Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 44

Thời gian đã tới gần giữa trưa, hai người ở trong quán trà gọi đồ ăn. Lúc ăn cơm, Trần Uyển Uyển còn không quên truy hỏi người kia là ai.
Trực giác của cô ấy rất chính xác, đoán một cái liền đoán ra ngay được là Giang Cận.
Mộc Tiêu không muốn bị lộ bây giờ, lại nói… vừa rồi thừa nhận, chỉ là do cô bị ma xui quỷ khiến. Hiện tại cô còn chưa có xác lập quan hệ với Giang Cận. Vì vậy, cô liền chỉ tùy tiện qua loa nói chuyện rồi nói sang chuyện khác.
Sau khi ra về, Mộc Tiêu lại đi đến phòng trưng bày nghệ thuật.
Kỳ thật cũng là tâm huyết dâng trào. Thời điểm cô đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy có một cuộc triển lãm, liền thuận đường đi vào dạo một vòng. Từ phòng trưng bày nghệ thuật đi ra, Mộc Tiêu vẫn chưa muốn về nhà. Cô mua một ly trà sữa vừa uống, vừa chậm rãi đi trên đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếp theo cô nên làm gì đây.
Nhìn lại xung quanh đều là cảnh tượng mọi người vội vã. Giang Cận vừa rồi nói anh đang mở cuộc họp, không biết là công ty hay là trong cục. Buổi chiều Trần Uyển Uyển cũng có công việc.
Dường như chỉ có cô là một kẻ thất nghiệp lang thang.
Cũng đã đến lúc cô nên đi tìm công việc.
Giang Cận ở đó không muốn đi nữa, đi cũng không thích hợp. Hay là, cô tiếp tục trở về mở cửa hàng?
Nghĩ như vậy, cô lại click mở Weibo.
Hot search đã đi xuống, nhưng từ khóa tìm kiếm vẫn có thể tìm thấy ở Weibo có liên quan, mức độ phổ biến cũng không thấp.
Mộc Tiêu nhìn nhìn, dần dần cảm thấy e lệ.

Những cư dân mạng này đem cô thổi phồng lên.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào mấy dòng bình luận kêu gọi cô lập tức lộ diện, không biết sao cô lại xuất thần.
Triệu Bội Bội cũng nói qua những lời như này. 
Lúc ấy cô ấy còn nói Mộc Tiêu là “thể chất hot search”. Hiện tại xem ra thật đúng là như vậy.
Kỳ thật Mộc Tiêu rất thích diễn kịch.
Mỗi lần tiếp đơn sắm vai một thân phận khác nhau đều sẽ làm cho cô có loại cảm giác hưởng thụ trong đó. Lần này bỗng nhiên nổi tiếng một phen ở trên Weibo, kỳ thật cô càng tò mò cùng thấp thỏm đối với cuộc sống không rõ.
Chỉ là…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày đó thoát khỏi Triệu, hắn đã cảnh cáo cô chỉ được hành tẩu ở chốn u ám, tối tăm. Nếu để cho hắn biết, mấy năm nay cô không những sống tốt ở trong xã hội mà còn ngông nghênh trở thành người của công chúng…
Hắn ta chắc là sẽ phát điên đi.

Mùa đông trời tối sớm, chỉ mới 5 giờ mà bóng tối đã bao phủ, đèn đường dần dần bật sáng. Mộc Tiêu ngồi ở trên xe taxi, gõ điện thoại một chút, ánh mắt ngẫu nhiên dừng ở bên ngoài cửa sổ xe.
Phía trước kẹt xe, đèn đuôi xe ô tô đỏ thành một vùng, không biết còn phải chờ bao lâu. Không khí trong xe không lưu thông, oi bức nóng nực, Mộc Tiêu kéo mở một khe hở nhỏ của cửa kính xe ra để thoáng khí.
Sau đó cô bắt đầu tự hỏi về vấn đề vừa nghĩ đến.

Cục Điều Tra có rất nhiều chi nhánh ở khắp cả nước và thậm chí ở cả nước ngoài, nhân viên lại càng rắc rối hơn. Mộc Tiêu không biết rõ Triệu đang ở địa vị nào, mấy năm gần đây đang làm cái gì. Cô không có trực tiếp hỏi, chỉ một bên từ chỗ Vệ Xán biết được trụ sở Cục Điều Tra ở An Thành trước mắt chỉ có ba người.
Giang Cận, Vệ Xán, còn có một người đàn ông khác tên là Hoa Cừu.
Nói như vậy, Triệu chắc là sẽ không ở đây.
Nhưng nếu Triệu là một trong những người nòng cốt của Cục Điều Tra, vậy thì rất có thể cô sẽ chạm mặt hắn ta trong tương lai.
Khi đó, cô nên giải thích như thế nào với Giang Cận đây?
Rốt cuộc thì trốn tránh không phải là biện pháp.
Điều hòa trong xe được mở vừa phải, hệ thống thổi ra không khí khô hanh oi bức. Mộc Tiêu chịu đựng hết một đoạn này rồi nói: “Anh dừng lại ở gần đây là được, còn có một đoạn đường tôi sẽ tự đi về.”
Tài xế lái xe trên đoạn đường này vốn cũng khó chịu, vừa lúc phía trước có cái ngã ba nên liền để Mộc Tiêu xuống xe.
Gió thật lạnh, Mộc Tiêu rụt cổ, lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thời gian.
Cô liếc mắt một cái liền thấy ngay được tin nhắn mới của Giang Cận:【Mới vừa tan họp】
Phía dưới còn có một cuộc gọi nhỡ. Cô thoát ra để xem thì thấy Trần Uyển Uyển đã gửi cho cô một tin nhắn vào mười phút trước:【Tiêu Tiêu! Cậu còn nói không có gian tình với Giang tổng!】
【Vừa rồi tớ gặp Giang tổng. Anh ấy thế mà hỏi tớ sao lại ở chỗ này. Tớ còn chưa có trả lời thì anh ấy liền nói “Mộc Tiêu đâu”】
【Mà sao anh ấy biết cậu tên là Mộc Tiêu nha? Cậu lột da ở ngay trước mặt anh ấy hay là dứt khoát chân thân ra trận?】

Mộc Tiêu lại một lần nữa nhìn thấy uy lực của linh hồn con vẹt. Cô gõ trả lời:【Có chút phức tạp, nói với cậu sau nha】
Cô còn chưa có bấm gửi đi thì Giang Cận liền gọi đến.
Mộc Tiêu không phải cố ý làm lơ, không trả lời anh trước. Chỉ là cô tình cờ nhìn thấy tin nhắn của Trần Uyển Uyển nên liền thuận tay nhắn tin một lúc. Nhưng lúc này, cô lại có loại cảm giác chột dạ, cố ý chậm trễ rồi bị bắt quả tang.
Cô vừa tiếp nhận cuộc gọi, vừa bước vào tòa nhà.
Tòa nhà chung cư cũ được lắp đặt cái thang máy bị hỏng. Vách trong của thang máy thậm chí còn được làm bằng tấm ván gỗ ghép nối thành. Khi cửa thang máy mở ra thì âm thanh rất lớn, người trong tòa nhà bình thường đều không dám đi. Mộc Tiêu không để ý chuyện này. Đặc biệt hôm nay cô đang mệt mỏi nên nhìn thấy thang máy hỏng giống như một vị cứu tinh.
Nhưng mà tín hiệu của thang máy ít nhiều sẽ yếu bớt đi phần nào nên cô rẽ vào một góc và chậm rãi đi lên cầu thang.
“Về đến nhà?” Đầu bên kia Giang Cận lại đoán được chính xác.
Mộc Tiêu gật đầu, rồi nghĩ đến gật đầu thì anh không nhìn thấy được nên liền đáp: “Ừ.” Cô tiện đà nói: “Đi phòng trưng bày nghệ thuật, rồi chậm rãi đi dạo trở về.”
Cho nên đến giờ này cô mới về đến nhà.
Giang Cận nhẹ nhàng đáp lại: “Sao không gọi anh đưa em đi?”
Anh cho rằng Trần Uyển Uyển cùng Mộc Tiêu sẽ không giải tán nhanh như vậy, nên liền trở về công ty xử lý chút việc. Sớm biết vậy thì anh nên trực tiếp chờ ở dưới quán trà.
Mộc Tiêu nói: “Anh nói đang mở cuộc họp nha.”
Cô đúng là nói sự thật, nhưng không biết sao chính cô nghe thì lại thấy có hương vị làm nũng cùng oán trách xen vào.
Mộc Tiêu bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm lại xem bản thân gần đây rốt cuộc đã ăn cái thực phẩm biến chất gì.  
Cô trước kia chưa bao giờ nói chuyện như vậy.
“Ừ, là lỗi của anh.” Giang Cận không chút do dự đội cái nồi này, tiện đà nói, “Vậy Mộc tiểu thư hiện tại có thể cho anh cơ hội xin lỗi được không?”

Mộc Tiêu cười nói: “Anh muốn xin lỗi như thế nào?”
Đầu bên kia vang lên tiếng đóng cửa xe nhẹ nhàng, chắc là anh mới vừa ngồi vào ghế lái. Trong giọng nói của anh hàm chứa ý cười: “Ở nhà chờ.”
Vừa lúc, Mộc Tiêu cũng đi tới cửa nhà. Cô đem điện thoại kẹp ở bên tai, hít một hơi thật sâu, mặt mày toàn là ý cười không che giấu được.
Trần Uyển Uyển nói không sai, mùa xuân còn chưa có tới nhưng mà cô đã muốn vui mừng nở hoa rồi.
“Em về đến nhà rồi.”
Cô kìm nén giọng điệu của mình, nhưng vẫn cứ nghe ra được rất nhẹ nhàng.
Mộc Tiêu đem chìa khóa cắm vào cửa rồi vặn mở, đẩy cửa vào nhà. Nhưng cô lại ngửi thấy được ở trong không khí có hơi thở không thuộc về căn nhà này.
Cửa sổ tùy tiện mở ra, rèm cửa ở trong phòng khách bị gió thổi tung lên, giống như tà váy của nữ quỷ.
Mộc Tiêu hơi mở to mắt. Ngay khi ánh mắt cô chạm đến người đàn ông ngồi trên sô pha kia, thì máu toàn thân cô dường như liền vọt lên tới đỉnh đầu, tay chân cô đã lạnh ngắt.
Chỉ là một cái bóng dáng nhưng lại làm người ta không thể quên được.
Hắn trở nên gầy hơn, khuôn mặt càng thêm góc cạnh, mặc một cái áo khoác gió màu đen, mái tóc đã lâu không cắt có thể chạm tới vai, trông hắn có chút giống với thanh niên hệ suy đồi trong xã hội. Hắn nhận thấy cô tiến vào thì hơi thẳng người và nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.
“Mộc Tiêu, cô đã về rồi.”
Giọng nói thô ráp khàn khàn, giống như ác quỷ bò ra khỏi địa ngục.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả đã dọn sẵn sầu riêng, chỉ cần các ngươi nói một câu thì ta liền quỳ xuống…
Vấn đề không lớn, chương sau an toàn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.