Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 3
Xe taxi tới gần căn hộ, anh Bưu vẫn ngồi yên, Trương Nặc liền lấy ví của mình ra trả tiền.
Hơn mười một giờ tối, khu mua sắm ở trung tâm thành phố vẫn sáng đèn rực rỡ. Nhưng ở vô số tòa nhà cao tầng bên cạnh là những con đường mòn nhỏ như mạng nhện, ẩn hiện trong bóng tối của thành phố phồn hoa về đêm.
Từ điểm xuống xe đến nhà Trương Nặc liền phải đi qua những con đường nhỏ này.
Anh Bưu đã tới vài lần, vừa xuống xe liền kéo Trương Nặc đi một cách nóng nảy.
Đang đi vội đến ngã rẽ, Trương Nặc bỗng nhiên dùng sức vùng vẫy mạnh rồi dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Bưu không kiên nhẫn mà cau mày: “Làm sao vậy?”
Trương Nặc co rụt lại: “Em… Kỳ thật, đã chuyển nhà đi.”
“ĐM, mẹ nó…” Anh Bưu vừa nghe xong liền hiểu. Hoá ra ả kỹ nữ này ban đầu là quyết tâm muốn chia tay với hắn. Chỉ trong mấy ngày mà đã dọn nhà, hắn tức giận đến nói năng thô bạo, “Dọn đi đâu?!”
“Liền… đi qua con đường này liền đến.” Trương Nặc hơi chỉ tay.
Ngã rẽ giao lộ thấp thoáng nhánh cây, đèn đường bị hỏng. Bên trong tối đen như mực.
Anh Bưu hùng hùng hổ hổ mà túm nàng đi vào trong. Đường nhỏ tối đen chật hẹp. Hai hàng cây bên đường bị gió đêm thổi đến giương nanh múa vuốt. Camera không biết có tác dụng hay không mà thường thường lại lóe sáng một chút ánh đèn. Mọi thứ kết hợp lại tựa như một cảnh phim ma.
Chỉ là anh Bưu quá phẫn nộ, cũng quá nóng vội, không chút nào phát hiện đến.
–
“Lão Lý, ông mau đến xem, đôi nam nữ này có phải có chút vấn đề hay không? Con đường kia đi vào sâu hơn nữa là một công trường bỏ hoang.”
Trong căn phòng trực bảo vệ của chung cư cao ốc bên cạnh tiểu khu, lão Lý lắc lắc chén trà, nghe thấy đồng nghiệp nói vậy, liền nói: “Ông thì biết cái gì, nam nữ trẻ tuổi bây giờ đều rất cởi mở nha.”
Hai ông chú đã ngoài tuổi 50 nở nụ cười đắc ý, lão Lý pha thêm chút nước ấm rồi kéo ghế bên cạnh lão Trương ngồi xuống.
Máy camera vừa lúc đối diện với ngã rẽ, đôi nam nữ kia đi hướng vào bên trong liền nhìn không thấy.
Lão Lý thoáng tiếc nuối: “Đáng tiếc máy camera bên trong bị hỏng rồi, bằng không có thể xem rõ ràng. Để tôi nói cho ông biết, mùa hè năm ngoái camera vẫn còn dùng tốt, còn có một đôi… Ông biết đấy.”
“Kia dù sao cũng là mùa hè,” lão Trương mặt ngoài tấm tắc lắc đầu, nhìn về phía máy camera, làm bộ làm tịch mà quan tâm nói, “Mùa đông khắc nghiệt thế kia mà hai người này cũng không sợ lạnh.”
Lão Lý cười cười: “Người ta nóng nha.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà không khí ở ngã ba đường hoàn toàn khác xa với tưởng tượng hạ lưu của người bảo vệ.
Hai người đi chưa được mấy bước, Trương Nặc liền dừng lại. Sự kiên nhẫn của anh Bưu đã cạn kiệt gần như không còn: “Kỹ nữ, mày lại muốn làm cái gì?”
“Rốt cuộc cũng không còn ai”. Trương Nặc nói.
“Mày nói cái gì?”
“Tôi nói tôi thấy phiền nhất là người dây dưa không rõ.” Trương Nặc đột nhiên lạnh mặt, ngón tay vừa động, liền thoát ra khỏi tay anh Bưu.
Anh Bưu không quan tâm nghĩ đến việc Trương Nặc yếu đuối mà sao lại có sức lực mạnh như vậy, vừa nghe thấy thế liền lửa nóng bốc lên: “Ai bảo mày nói chuyện với tao bằng cái giọng điệu này? Mẹ nó, mày nói ai dây dưa không thôi? Tao xem mày là lại thiếu đánh đúng không?”
Nói xong, hắn hung hăng túm cổ áo Trương Nặc, uy hiếp mà đem nàng xách lên nửa bước.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của hắn, Trương Nặc sẽ sợ hãi đến mức ngoan ngoãn xin tha. Con nhỏ kỹ nữ này chính là như vậy, một hai phải kéo mặt mũi hắn xuống thì mới bằng lòng chịu thua.
Trương Nặc quả nhiên không phản kháng, tùy ý để hắn đem nàng kéo lại gần.
Sau đó, anh Bưu thấy Trương Nặc cười.
Nàng hơi nghiêng đầu, mi mắt cong cong, giống như đang chuẩn bị nghênh đón người yêu hôn môi. Anh Bưu cảm thấy nàng đêm nay thái độ rất là kỳ quái. Nhưng mà bộ dạng này của Trương Nặc quả thực rất hấp dẫn hắn. Vì thế hắn một phen ôm bả vai nàng, liền muốn hôn môi nàng.
Đúng lúc này, hắn thấy nụ cười trên mặt Trương Nặc càng ngày càng sâu. Khóe miệng nàng càng ngày càng kéo dài. Trên mặt nàng lộ ra một vết nứt thật sâu. Dọc theo vết nứt, làn da trắng nõn non nớt một đường tuột ra ngoài, càng lúc càng lớn, cuối cùng toàn bộ chiếc cằm tựa như không còn xương. Nửa miếng da mặt rũ xuống, ngay cả ngũ quan cũng rối tinh rối mù.
Anh Bưu sợ tới mức một phen ném nàng ra: “Mày, mày……”
“Thật phiền toái nha. Anh cũng vậy, đám đàn ông trước kia cũng vậy, đều bám dai như con rệp.” “Trương Nặc” nói rồi xoa xoa da mặt mình, “Khối túi da này thật sự xinh đẹp như vậy, cho các anh ngày đêm thương nhớ, thậm chí dây dưa không thôi sao?”
“Không… tôi không, tôi không có…”
Anh Bưu sợ tới mức không nói được lời nào, chỉ vào Trương Nặc, cả người không ngừng run rẩy, “Cô… cô cô rốt cuộc là thứ gì?”
“Tôi là người phụ nữ mà anh không tiếc đe dọa, uy hiếp cũng muốn cột vào bên người nha.” Trương Nặc tiến một bước về phía hắn. Nàng từ trên cao nhìn xuống hắn, “Nếu anh thích tôi như vậy. Tôi liền cho anh cơ hội để lựa chọn. Cưới tôi, hoặc là liền đi tìm chết.”
Thật là một trò đùa!
“Cô không cần lại đây!”
Anh Bưu kinh hãi mà nhìn người phụ nữ trước mặt. Nàng đang từng bước đi về phía hắn. Làn da người với khuôn mặt rũ xuống rung rinh trong gió, chiếc mũi cong và đôi mắt nghiêng. Làm gì còn có nửa phần bộ dạng của người đẹp!
Nàng chậm rãi đến gần. Anh Bưu thấy rõ ràng dưới lớp da người run rẩy là một mảng đen kịt. “Trương Nặc” như là ngại lớp da người kia ở trên người không thoải mái, tùy tiện kéo nó một cái thì khuôn mặt đã bị xé nát. Một cái đầu tròn nhô ra dò xét tới, với làn da màu xanh đen và mái tóc giống như tảo.
Dưới lớp da người, chỉ có đôi môi vẫn còn đỏ tươi, nghiêng nghiêng mà chéo lên đến phía bên tai.
Diện mạo này tuyệt đối không thuộc về con người!
Anh Bưu sợ tới mức mặt không còn chút máu. Hắn vừa lui vừa rống giận hét lên: “Cô… cô sao lại thế này! Cô là thứ gì!”
“Trương Nặc” chậm rãi vươn tay về phía hắn. Tay nàng vẫn trắng nõn đẹp đẽ như vậy.
Nàng vẫn dùng thanh âm dễ nghe mà nói: “Cưới tôi?”
Anh Bưu liều mạng lắc đầu. Hắn xoay người muốn chạy nhưng bước chân lại nhấc không được.
Hắn giống như con thú bông vui nhộn, liều mạng giãy giụa chạy trốn, mà trong tay người phụ nữ đứng phía sau dường như có sợi dây kéo giữ lại. Dưới sự giãy giụa, ngay cả áo khoác của hắn cũng bị rơi xuống. Gió lạnh khiến hàm răng hắn run lên lập cập.
Khuôn mặt của “Trương Nặc” tiến đến gần trước mắt hắn.
Đôi mắt nàng ước chừng vừa to vừa thon dài như cái bóng đèn, con ngươi dựng lên.
Anh Bưu nhìn thấy bóng của chính mình ở trong mắt nàng mà sợ hãi đến mức không thể phát ra âm thanh.
Hắn chợt nhớ tới bộ “Liêu trai chí dị” trước kia từng xem. Trong đó có một yêu nữ tên là Họa Bì, ngày thường khoác bộ da người rất đẹp, chuyên môn dụ dỗ người đến nơi tối để uống máu và ăn thịt.
Ngón tay “Trương Nặc” vẫn trắng tinh như ngọc. Nhưng khi quẹt qua má hắn thì chúng lại rất cứng, tựa như sắt thép.
“Vậy đi tìm chết?”
“Không!!”
Trong cơn hoảng loạn tột độ, hắn quỳ xuống đất xin tha, “Cứu mạng… Cô buông tha cho tôi. Tôi, tôi cho cô rất nhiều tiền… được không?”
“Trương Nặc” lại tựa như nghe không hiểu tiếng người. Nàng nghiêng đầu, phát ra tiếng cười tự mãn. Mười đầu ngón tay bỗng nhiên biến thành móng vuốt, giơ lên trước mặt hắn. Anh Bưu cho rằng mình sắp chết, lập tức hồn phi phách tán, hét to một tiếng, thế nhưng cứ như vậy mà ngất đi. Rồi sau đó, trong không khí tràn ngập mùi khai của nước tiểu.
Lại là sợ tới mức mất khống chế.
Nàng vốn đang muốn đem hắn lột sạch rồi treo dưới cột cờ cho mọi người chiêm ngưỡng. Nhưng nhìn thấy bộ dạng của hắn bây giờ, nàng cũng lười kéo đi.
Bẩn tay.
Vì thế nàng từ trên cao mà nhìn xuống hắn trong chốc lát. Nàng duỗi tay gỡ xuống mặt nạ quái vật trên mặt. Sau đó nàng duỗi thẳng thắt lưng, cẩn thận kéo lớp da người, khôi phục lại bộ dạng xinh đẹp, rồi chậm rãi đi ra khỏi con đường nhỏ tối đen.