Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 17
Tuy rằng Giang Cận vẫn không có biểu hiện gì, nhưng Mộc Tiêu rõ ràng nghe ra được niềm vui sướng trong mấy từ cuối của anh.
Cô cảm thấy mình nên bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề khác. Độ thiện cảm của Giang Cận có phải tăng cao với cô không?
Lần này cô còn không có mở miệng khen Giang tổng nhưng thái độ của anh cũng đã vô cùng dịu dàng.
Cũng có thể là bởi vì nhân viên của anh đụng phải cô?
Đang suy nghĩ lung tung thì bác sĩ đã bắt đầu khám bệnh. Mộc Tiêu chỉ đành nâng lên tinh thần mà trả lời bác sĩ, cũng may cô không bị đâm ngã đến chảy máu nội tạng. Mộc Tiêu được dặn dò vài tiếng nghỉ ngơi cho tốt, rồi ra khỏi phòng khám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn anh nha, Giang tổng.” Cô rũ mắt, đi theo vài bước phía sau Giang Cận.
Giọng nói Giang Cận vẫn lạnh lùng như cũ: “Không có gì.” Anh đi được vài bước liền dừng lại. Mộc Tiêu cũng dừng lại theo thì nghe thấy anh nói: “Tôi mới vừa rồi nói là người nhà, chỉ là để thuận tiện thôi.”
Mộc Tiêu sửng sốt, ngay sau đó gật đầu. Đúng vậy, bọn họ rất khó giải thích với bác sĩ loại quan hệ bèo nước gặp nhau này.
Cô yên lòng, xem ra vừa rồi là chính mình nghĩ nhiều.
Sự thật đã chứng minh câu thành ngữ “vui quá hóa buồn” là rất có đạo lý. Mộc Tiêu trong lòng buông lỏng nên tính cảnh giác cũng giảm theo. Vì thế khi Giang Cận hỏi cô có công việc chưa, cô cũng không tự hỏi ý tứ sâu xa đằng sau, cứ theo bản năng mà lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi,” Mắt trái Mộc Tiêu đột nhiên co giật khi nghe thấy người đàn ông nói ra mấy chữ này, “Cô có tính đến công ty của tôi không?”
Mộc Tiêu: “…”
Tuy rằng đi đến công ty của anh quả thực thuận tiện cho Mộc Tiêu thực hiện nhiệm vụ. Bình thường Mộc Tiêu chắc là cầu mà không được. Nhưng tình cảnh này khiến mọi người không thể không nghĩ nhiều.
Tổng tài bá đạo đều thích phát bóng thẳng như vậy sao?
Đây thật là xu hướng phát triển khiến người ta trở tay không kịp.
Cô ở trong lòng điên cuồng lắc đầu, trên mặt lại biểu hiện ra một tia thụ sủng nhược kinh (1): “A, tôi có thể chứ… Nhưng mà tôi chỉ có tốt nghiệp tiểu học.”
(1) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Loại công ty lớn số một số hai như Truyền thông Thiên Thịnh chắc là sẽ không cần một cái gối thêu hoa có bằng cấp tiểu học rồi.
Mộc Tiêu lặng lẽ nắm chặt tay, nín thở chờ đáp án.
Ai ngờ người đàn ông lại nói: “Không sao cả, cô có thể từ từ học.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư ký đi theo phía sau Mộc Tiêu: “…”
Mẹ ơi, mặt trời bị Hậu Nghệ bắn rớt đã sống lại rồi!
Giang tổng từ khi nào trở nên bao dung rộng lượng như vậy, ngay cả người có bằng cấp tiểu học cũng muốn tuyển!
–
Trong khi chờ tài xế chạy xe tới, Mộc Tiêu nắm bắt thời gian mà lấy thân phận Khương Vi gửi cho Vệ Xán một tin WeChat: [Tôi ở bệnh viện.]
Đầu bên kia, Vệ Xán đang vùi đầu vào một đống tài liệu đến nỗi không thấy mặt trời. Khi nghe thấy tiếng thông báo của WeChat, cô cho rằng lão đại lại đưa ra cái chỉ thị gì mới nên vội vàng chộp lấy điện thoại. Cô mới vừa nhìn thoáng qua liền kinh ngạc kêu lên.
A Thành cầm ly cà phê đi ngang qua, liếc nhìn cô ấy một cách thông cảm: “Chị Xán, chị là bị công việc bức đến điên rồi sao?”
Mấy ngày trước cũng vậy, tài liệu đều làm tốt, khi nhìn đến WeChat thì cô ấy liền ngẩng đầu cười to ba tiếng, trong miệng còn nói cái gì mà “Không thể ngờ được lão đại lại thích được người ta khen ngợi!”
Trời đất chứng giám, lão đại ngày thường ghét nhất là nịnh nọt.
Vệ Xán lại không có thời gian để ý cậu ta, năm ngón tay cô nhanh chóng gõ vài cái lên trên màn hình: [Nhanh như vậy???]
Cục trưởng của bọn họ quả nhiên là cầm thú nha. Mặt ngoài thoạt nhìn nho nhã cấm dục, lúc này cùng lắm chỉ mới một ngày lại làm người ta vào bệnh viện!
Thật kích thích!
Cô chắc là nên tổ chức cho toàn thể nhân viên của Cục Điều Tra gửi một tin nhắn chúc mừng đến lão đại!
Mộc Tiêu ở đầu bên kia nhận được tin nhắn mà không hiểu ý gì. Cô đem nội dung đã soạn tốt gửi qua: [Tôi không cẩn thận bị ngã, Giang tổng đưa tôi tới bệnh viện. Giang tổng còn muốn tôi đi đến công ty anh ta làm việc.]
Không phải cảnh tượng mất hồn như trong tưởng tượng, Vệ Xán nháy mắt liền mất hứng, trả lời lại: [Đi tụng kinh đi.]
Mộc Tiêu: […]
Cô tận tình nhắc nhở: [Tôi cảm thấy, Giang tổng dường như đối với tôi…]
Có chút hứng thú.
Mọi người đều là phụ nữ, cho nên gửi dấu ba chấm đã đủ rõ ràng rồi.
Một lát sau, Vệ Xán nhắn lại: [Chuyện tốt nha, này không phải thử ra được anh ta thích hình mẫu trong sáng thuần khiết như cô sao?]
[Nhưng mà tôi có cảm giác tội lỗi khi lừa gạt tình cảm người khác…] Mộc Tiêu trả lời.
Không phải cô tự luyến.
Lỡ như Giang tổng thật sự thích “Khương Vi” – cái người không tồn tại này – thì phải làm sao bây giờ?
Xé rách lớp hoạ bì, nói với Giang Cận rằng mình toàn lừa gạt anh ta, vui mừng không, bất ngờ không?
Đổi lại là cô thì cô cũng muốn đánh người.
–
Vệ Xán sửng sốt. Cô thật đúng là không có suy xét qua vấn đề này.
Tiểu tỷ tỷ hoạ bì rất có tam quan nha.
Vì thế Vệ Xán nghiêm túc ngồi thẳng, cẩn thận mà nhắn WeChat xin ý tứ từ lão đại.
Giang Cận bên kia nhanh chóng trả lời lại: [Bảo cô ấy đừng quá tự luyến].
Vệ Xán: […]
[Lão đại, anh tán gái như vậy thì sẽ bị đánh có biết không?]
Giang Cận: [Anh nói Khương Vi, có vấn đề gì sao?]
Vệ Xán: […]
Vậy không phải cùng một người sao?
Thật không thể hiểu nổi người trưởng thành mấy người chơi đùa kiểu gì.
Nhưng mà lão đại đã lên tiếng, vậy cô chỉ cần làm theo.
Vệ Xán đem những lời này sửa lại, rồi gửi cho Khương Vi.
–
[Cô chắc chắn anh ấy để ý cô?]
[Kỳ thật cái người Giang tổng này nha, mặt ngoài thoạt nhìn lạnh lùng. Nhưng nếu có người cần giúp đỡ thì anh ta cũng sẽ thực dịu dàng.] Vệ Xán lại gửi thêm một tin, [Nếu như anh ta đối với ai cũng dễ dàng động tâm như thế, vậy tôi còn tốn số tiền lớn mời Trình tiểu thư nghĩ cái phương án làm gì nữa?]
Hóa ra là như vậy sao?
Mộc Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Cho nên hôm nay Giang Cận ân cần đưa cô đến bệnh viện như vậy, lại còn chạy trước chạy sau mà đăng ký rồi theo cô khi khám bệnh, là muốn cô đi đến công ty anh làm việc?
Thật là một vị tổng tài bá đạo cầu hiền như khát (2), trọng đãi bậc hiền tài.
(2) cầu hiền như khát: so sánh việc chiêu mộ những người hiền tài như khát nước.
Chỉ là…
Dường như Khương Vi chưa bộc lộ ra tài năng hơn người nào?
Giang tổng nhìn trúng cô ấy ở điểm nào?
Mộc Tiêu lâm vào trầm tư.
[Vi Vi nha, sau khi cô đi Thiên Thịnh, vừa vặn có thể tìm hiểu thêm về sở thích của anh ta. Ví dụ như thích màu gì, thích ăn món gì, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, mỗi ngày đều nói với tôi.] Vệ Xán nói, [Sau này sẽ có ích với tôi.]
Mộc Tiêu cảm thấy Vệ Xán không phải muốn đưa mỹ nữ hại nước hại dân cho Giang tổng, mà là muốn cho anh một người vợ biết nóng biết lạnh.
Cùng lắm là không cho người ta vội tiến tới con đường hôn nhân. Chỉ là xuất phát từ nhiều lý do khác nhau, nhưng đối với “Trình Bạch Chi” lại thuyết phục không xong.
Lúc trước cô cũng gặp qua cố chủ (3) như vậy.
(3) cố chủ: ở đây chỉ những người lúc trước thuê Mộc Tiêu xử lý chuyện riêng của họ.
Cô nhanh chóng trả lời: [Được rồi.]
Một lát sau, Vệ Xán ở đầu bên kia lại gửi tin nhắn tới: [Ái chà, nếu không thì như này! Tôi sẽ trả thêm gấp đôi số tiền cho cô. Cô phục vụ đến cùng, hầu hạ Giang tổng tốt cho tôi. Sau đó tìm một cơ hội nhắc đến công ty tôi với anh ấy?]
Mộc Tiêu: […]
Tưởng cái gì cơ!
Còn “phục vụ đến cùng”… là đến như nào?
Đúng lúc này, xe hơi màu đen của Giang tổng từ từ chạy đến rồi dừng ở trước mắt. Thư ký vội vàng mở cửa xe thay Mộc Tiêu. Mộc Tiêu chui vào trong xe, dịch người về phía bên phải. Sau đó Giang Cận cũng lên xe theo.
Anh liền ngồi ở bên cạnh cô, gần trong gang tấc.
Nhiệt độ bên trong xe chả hiểu sao lại thấp đi.
May mà lúc này có một vật nhỏ mềm ấm nhảy lên đầu gối của Mộc Tiêu. Con chó con có hình dạng giống như cục bông nhỏ này chắc là mới vừa rồi bị nhốt ở trong xe nên khó chịu lắm rồi, thấy người liền vui mừng mà nhảy chồm tới.
Chỉ là, so với chủ nhân nhà nó thì nó dường như càng dính lấy Mộc Tiêu hơn.
Mộc Tiêu rất thích chó, thấy Giang tổng không ngại. Cô liền duỗi tay sờ đầu nó.
Cục bông nhỏ này hơi nheo mắt, trông vô cùng hưởng thụ.
Mộc Tiêu không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của tài xế cùng thư ký ở trong xe. Cô vuốt cổ tay áo mình, nhỏ giọng nói: “Giang tổng, tôi sẽ trả cho anh phí khám bệnh.”
Mới vừa vào bệnh viện, cô đã bị thư ký mạnh mẽ đỡ tới trên hành lang dài nghỉ ngơi, chi phí đăng ký khám đều là Giang Cận tự trả.
Không thể không nói, anh rất tinh tế cũng thực thoả đáng, cùng với gương mặt suốt ngày lạnh lùng đã hình thành nên sự tương phản rõ rệt. Sau chuyện này, chắc độ thiện cảm của đại đa số các cô gái nhỏ sẽ tăng cao.
Giang Cận nhẹ giọng nói: “Không cần, tôi sẽ trừ vào tiền lương của cậu ta.”
“Cậu ta” chắc là chỉ người nhân viên hồ sơ lỗ mãng hấp tấp kia. Điều này cũng là hợp lý, Mộc Tiêu liền lên tiếng đáp lại.
Một lát sau, cô lại nhỏ giọng dò hỏi: “Vậy… lúc trước anh nói đến Truyền thông Thiên Thịnh làm việc, có còn tính không?”