Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 15
Cuối cùng, Mộc Tiêu – cô gái nhỏ say mê Giang tổng – đã “đạt được như ý nguyện” mà ngồi trên xe của anh, cùng nhau trở về thành phố.
Dọc theo đường đi, tuy rằng người đàn ông bên cạnh vẫn không nhiều lời, nhưng Mộc Tiêu rõ ràng cảm giác được tâm trạng của anh đang rất tốt.
Chẳng lẽ băng sơn tổng tài ngoài mặt thoạt nhìn lãnh đạm vô cùng, kỳ thật bên trong lại là kẻ ngạo kiều (1), rất muốn được người khác khen ngợi?
(1) ngạo kiều: chỉ người ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “ngoài lạnh trong nóng”.
Nếu không thì không có lý do nào khác để giải thích nha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc suốt một quãng đường đồng hành vừa rồi, toàn bộ hành trình mặt anh đều không có biểu tình. Cho đến khi cô nói dối là “cô gái nhỏ say mê” anh, thì anh mới liên tục lộ ra ý cười.
Tuy rằng chỉ có một tia ý cười, nhưng đối với một tảng băng mà nói thì đây là một cảnh tượng hiếm thấy.
Mộc Tiêu động não một chút, càng nghĩ càng thấy có lý. Cô liền lấy điện thoại ra, chuyển đổi tài khoản, dùng số WeChat của Trình Bạch Chi lặng lẽ gửi cho Vệ Xán phỏng đoán của mình.
Đúng lúc này, cô nghe thấy Giang Cận hỏi: “Cô quen Trình Bạch Chi?”
Mộc Tiêu hơi giật mình, còn nghĩ rằng anh thấy được điện thoại mình. Sau đó cô nhanh chóng nhớ ra, “Trình Bạch Chi” làm rơi bóp tiền, bên trong ví có hai cái chứng minh thư, ngày đó Giang Cận có hỏi qua.
Tinh phân nhiều quá, cô gần như rối tung cả rồi.
Mộc Tiêu nói: “Có quen nha, nhưng làm sao mà anh biết được?”
“Anh nhặt được ví tiền của cô ấy. Bên trong ví có chứng minh thư của em.”
“Ồ ——” Mộc Tiêu giả bộ mình lần đầu biết đến chuyện này, tiện đà chân thành cảm thán, “Giang tổng, trí nhớ của anh thật tốt.”
Giang Cận lại cười.
Đuôi mắt anh hơi cong lên một chút, khiến người ta cảm nhận được tâm trạng đang tốt của anh.
Vài lần gặp mặt ít ỏi, nhưng chỉ có đêm nay là anh mới cười, hơn nữa còn cười không chỉ một lần.
Mộc Tiêu càng ngày càng cảm thấy phỏng đoán của mình đã được xác nhận.
Giang tổng, thích được người ta khen ngợi.
Đúng lúc này, trên WeChat nhận được một tin nhắn, là Vệ Xán: [Đây là lần đầu tôi nghe nói… Tôi sẽ nhớ kỹ, cảm ơn Trình tiểu thư.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
–
Sau khi chuyện ngồi ngủ quên rồi vượt quá trạm tàu qua đi, Mộc Tiêu lại thay đổi mấy cái gương mặt để theo dõi Giang Cận mấy ngày nay.
Cô phát hiện cuộc sống sinh hoạt của Giang Cận không có màu sắc gì mấy, làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật. Cuộc sống của anh so với đại đa số những người trong giới thương nhân thì thật là khác biệt.
6 giờ sáng sớm, anh rời giường chạy bộ. Buổi tối chưa đến 10 giờ, đèn nhà anh liền tắt. Những lúc rảnh rỗi giữa giờ tan làm và về nhà, anh rất ít đi xã giao. Sau khi anh ăn tối tại một nhà hàng chay đắt tiền trong thành phố, thì sẽ đi dạo quanh bờ sông. Nếu trời mưa thì anh liền đi phòng tập thể thao.
Đúng rồi, nhà anh còn nuôi một con chó không biết là giống gì, thoạt nhìn nó trông giống như một cục bông nhỏ. Thời điểm Giang tổng đi dạo bộ thì sẽ thuận tiện dắt nó theo.
Đây thật đúng là cuộc sống dưỡng sinh của người trung niên.
Mộc Tiêu, người thường xuyên nửa đêm nhảy disco, liền cảm thấy tự thẹn không bằng.
Chỉ là sau nhiều ngày như vậy, Mộc Tiêu cũng không bắt gặp được bóng dáng của người phụ nữ nào ở bên cạnh Giang tổng. Xem ra những lời đồn đại của người bên ngoài quả nhiên là sự thật, Giang tổng thật sự không gần nữ sắc.
Những tin tức thu được từ xa không sai biệt lắm là như vậy. Mộc Tiêu ghi lại từng cái một vào bản ghi nhớ trên điện thoại, để chuẩn bị cho một kế hoạch lý tưởng:
1. Địa điểm thường đến: Công viên Giang Tân, nhà hàng chay, phòng tập thể thao.
2. Làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ngủ sớm dậy sớm. Thích động vật nhỏ.
3. Thích được người khác khen ngợi, nhưng không thể khen quá giả tạo.
4. Hình mẫu yêu thích: chờ điền sau.
Ánh mắt Mộc Tiêu dừng ở trên điều thứ tư.
Đối tượng là Giang tổng trời sinh có tính lãnh đạm, cái này không thể chỉ dựa vào việc đứng nhìn từ xa mà đưa ra kết luận, vẫn là nên đến tiếp cận để xem xét kỹ hơn.
Hình mẫu yêu thích đơn giản chính là ngoại hình cùng tính cách.
Trước tiên liền bắt đầu từ ngoại hình đi.
Đối với loại chuyện đổi khuôn mặt, Mộc Tiêu rốt cuộc lại quá thuần thục. Thật không chút khoa trương nào mà nói, nếu thậm chí người Giang Cận thích chính là người ngoài hành tinh, thì cô cũng có cách để thử anh.
–
Buổi chiều trong cửa hàng không có khách, Mộc Tiêu lấy điện thoại ra, bắt đầu lên mạng tìm kiếm một cuốn tiểu thuyết có tên “Băng sơn tổng tài nhẹ nhàng câu dẫn”.
Đây là bộ tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà Trần Uyển Uyển yêu thích, nhiệt tình đề cử. Cô ấy nói băng sơn tổng tài bên trong cuốn tiểu thuyết kia vô cùng giống với Giang tổng của bọn họ.
Mộc Tiêu đọc qua vài dòng chữ thì mặt liền đen lại, rồi mở ra WeChat: [Giang tổng của các cậu ngày thường thích đem phụ nữ ấn ở trên tường để hôn sao?]
Trần Uyển Uyển nhanh chóng trả lời lại: [Cái đó thì không có, tớ chưa từng thấy anh ấy dẫn phụ nữ đến công ty. Nhưng mà chúng tớ đều hay nói chuyện phiếm lúc riêng tư.]
Mộc Tiêu: [Nói chuyện phiếm gì?]
Trần Uyển Uyển: [Cậu không cảm thấy anh ấy rất giống cái loại cầm thú cấm dục sao? Chính là bên ngoài thoạt nhìn quy củ lãnh đạm, kỳ thật ở phương diện kia lại ngấm ngầm muốn dựng lên, muốn lấy mạng người…]
Mộc Tiêu đọc lại nửa câu sau thì mới xem hiểu ý tứ: […]
Cô bỗng nhiên có chút đồng cảm với Giang Cận.
Đầu óc của nhân viên trong công ty đều chứa đầy phế liệu màu vàng (2).
(2) phế liệu màu vàng: chỉ phim đen, 18+.
Với cái loại vấn đề mấu chốt này, cô tự dưng lại đi thỉnh giáo Trần Uyển Uyển. Mộc Tiêu cảm thấy đầu óc mình có khả năng cũng chứa cái gì không bình thường.
Cô rời khỏi màn hình có mấy dòng chữ “tiểu yêu tinh quấy rầy hắn” và “hắn cười tà mị” trong cuốn tiểu thuyết, hít thật sâu một hơi, rồi lấy giấy bút ra.
Gu thẩm mĩ của đàn ông trên đời không giống nhau, nhưng nhìn chung mà nói, thì luôn có một cái khuynh hướng là hình tượng trong sáng thuần khiết hoặc quyến rũ.
Mộc Tiêu viết xuống hai cái từ này.
Sau đó cô bắt đầu nhớ lại.
Trình Bạch Chi cùng Giang tổng chỉ gặp nhau có hai lần. Qua hai chuyện đi bar và nhặt ví tiền, nhiều lắm cũng chỉ cho thấy Giang tổng là người rất nhiệt tình. Cùng với cảm tình không có quan hệ cho nên liền bỏ qua.
Tiệc đính hôn ngày đó, cô lấy bộ dạng của Tiểu Y xuất hiện ở trước mặt Giang Cận, rồi anh đã giúp cô. Diện mạo của Tiểu Y hiển nhiên thuộc về hình tượng trong sáng thuần khiết, thoạt nhìn vô cùng nhu nhược đáng thương.
Kết hợp với cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà Trần Uyển Uyển đề cử đọc, nam chính bên trong tiểu thuyết cơ bản cũng thích cái loại hình tượng này.
Mộc Tiêu khoanh tròn chữ “thuần khiết”.
Cô tạm thời thử một lần.
Cô mở bộ sưu tập tài liệu của riêng mình. Bên trong có mấy trăm bức hình diện mạo khác nhau của nam và nữ. Tất cả đều được vẽ sau khi cô đến An Thành.
Cô chọn ra một vài khuôn mặt đại biểu thuần khiết, rồi đem ngũ quan của các nàng kết hợp lại ở trong đầu, điều chỉnh dung mạo về trạng thái thoạt nhìn thoải mái, sau đó lấy ra tấm hoạ bì được bảo dưỡng tốt.
Thời điểm vẽ tranh, Mộc Tiêu thích nghe ca hát. Bình thường cô sẽ tùy tiện nhấp vào một danh sách bài hát, rồi bật hát theo trình tự.
Bài hát đầu tiên là một bài tiếng Anh, giai điệu nhẹ nhàng hoạt bát. Mộc Tiêu tuy rằng nghe không hiểu đang hát cái gì, nhưng nó cũng không cản trở được tâm trạng đang tốt của cô.
Cô mở tấm hoạ bì ra, ngòi bút chấm một chút mực nước, bắt đầu phác hoạ gương mặt một người phụ nữ.
Lông mày mảnh, nhưng không thể có vẻ quá mỏng. Đôi mắt thì chọn mắt hạnh, đuôi mắt hơi kéo dài một chút, như vậy sẽ thu hút hơn.
Bài hát trên điện thoại không biết từ khi nào đã chuyển thành tiếng Trung. Mộc Tiêu ngâm nga theo giai điệu: “…mùi hương dụ hoặc này, anh thích bộ dạng nào, em cũng đều có…”
Thật đúng là cô đều có cả.
–
Hai giờ sau, Mộc Tiêu đứng ở trước gương, đánh giá bộ dạng mới của mình.
Mày liễu, mắt sáng như sao, khóe miệng mỉm cười. Lúc nào trông cũng dịu dàng nhưng cũng không quá nhu nhược. Cô rất vừa lòng với dáng vẻ này.
Ngoại hình đã có, vấn đề kế tiếp chính là nên tiếp cận vị Giang tổng kia như thế nào.
Cô suy nghĩ một hồi rồi gửi tin nhắn cho Trần Uyển Uyển: [Lần trước cậu nói muốn dẫn tớ đi tiệm làm móng, hôm nay cậu có rảnh không?]
Trần Uyển Uyển có lẽ đã thành thói quen sờ cá (3) khi đi làm, vài giây sau đã trả lời: [Có!]
(3) sờ cá: chỉ lười biếng, lén làm việc riêng trong giờ làm.
Mộc Tiêu: [Mấy giờ tan làm? Tớ tới đón cậu đi. Tớ sẽ đổi cái tên lẫn gương mặt.]
Cô tự chụp một tấm ảnh rồi gửi qua: [Gọi tớ là Khương Vi.]
Trần Uyển Uyển trả lời lại: [Mẹ ơi! Mảnh mai như vậy, cậu vẫn là Mộc Tiêu dùng một chân dẫm nát cổ tay của một người đàn ông trưởng thành ư?]
Mộc Tiêu: […]
Cô cũng không thích cái bộ dạng hiện tại này!
Nhưng mà cô vẫn thực chuyên nghiệp mà nhắn lại: [… Cậu thật đáng ghét QAQ. Hình tượng hiện tại của tớ là thiếu nữ dịu dàng nhà bên nha.]
Trần Uyển Uyển: […]
Toang rồi, bệnh tinh phân của Mộc Tiêu đã chuyển biến xấu rồi!
Sau khi gửi tin nhắn cho Trần Uyển Uyển, Mộc Tiêu lại click mở khung thoại của Vệ Xán. Cô lấy thân phận Trình Bạch Chi đem danh thiếp WeChat của “Khương Vi” gửi qua cho cô ấy, rồi vẫn nói chuyện bình thường: [Tôi sắp xếp người này đi tiếp cận Giang tổng. Sau này cô hãy cùng cô ấy liên lạc.]
Cô gửi đi chưa đến vài giây thì một chiếc điện thoại khác của cô nhanh chóng nhận được thông báo xác nhận bạn bè.
Đợi vài phút, Mộc Tiêu mới nhấn đồng ý kết bạn, rồi gõ ghi chú là “Vệ Xán” và gửi qua một hình gương mặt tươi cười: [Chào cô nha, tôi tên là Khương Vi ^-^]
Loại chuyện tinh phân này, không có ai so với cô có thể thuần thục hơn.
Cùng lúc đó, trong văn phòng Cục Điều Tra An Thành cách xa hơn nửa thành phố, Vệ Xán vọt vào văn phòng, đem điện thoại đưa cho người nào đó, cười đến hoa chi loạn chiến (4): “Hahahahahahaha lão đại, đối tượng của anh thật sự quá đáng yêu. Làm tâm em cũng muốn mềm luôn rồi, làm sao bây giờ!”
(4) hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người, cười phá lên.
Người đàn ông mặc áo khoác, anh tuấn mà lạnh lùng. Anh rũ đôi mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên gương mặt tươi cười bán manh kia, khóe môi nhẹ cong.
“Không tới lượt cô.”