Bạn đang đọc Em Dâu Hụt FULL – Chương 9
Trần Đình Quân gần đây có nhiều chuyện dồn nén khiến hắn sắp phát điên.
Một mặt bị ông Trần khiển trách, một mặt bị Trần Khánh Vân xem thường, đi làm lại chán ngắt.
Hắn đã quen tự tung tự tác làm sao chịu được bản thân bị kìm kẹp trong văn phòng với đống giấy tờ và số liệu rối tinh rối mù.
Trần Đình Quân đi làm một tháng tựa như cực hình, hắn chuyên môn không tốt, lại ỷ thế không chịu làm việc, không muốn rèn luyện.
Mọi người trên dưới công ty đều ngán ngẫm lại xem mặt mũi của ông Trần mà không dám nghiêm túc khiển trách.
Trần Đình Quân điển hình là một tên phá gia chi tử, ngoài người ba nhiều tiền ra hắn còn là cái thùng rỗng kêu to.
Đó là mọi người sau lưng nghị luận về hắn.
Biết được chuyện này, Trần Đình Quân vừa thẹn vừa giận, chưa kịp phát tiết đã bị ông Trần kêu lên văn phòng mắng một trận, nếu hắn không chịu phấn đấu đừng mong đến chuyện trở thành người thừa kế Trần gia.
Trần Đình Quân rời khỏi văn phòng mang theo tâm trạng không vui, sau đó, ghé một quán bar giải tỏa.
Hắn uống rượu từ chiều cho đến tối mang tấm thân say khướt trở về Trần gia.
Rượu và ma túy không làm hắn quên đi phẫn nộ trái lại khiến phẫn nộ trong lòng căng phồng như quả bong bóng.
Trần Đình Quân đang muốn phát tiết, hắn loạng choạng lên lầu bỗng chạm mặt Kiều Trang.
Nhìn thấy hắn, Kiều Trang lập tức xoay người đi.
Trần Đình Quân híp mắt, bước hai bước ngăn lại.
“Thấy tôi liền bỏ đi là sao? Không xem tôi trong mắt à?”
“…” Kiều Trang không đáp, nhíu mày vì mùi rượu nồng nặc trên người Trần Đình Quân.
Nàng luôn cố tránh mặt hắn, chuyện đêm đó đến nay vẫn còn ám ảnh nàng.
Trần Đình Quân chăm chăm nhìn gương mặt Kiều Trang, chép miệng, buông lời bỡn cợt: “Cô có bầu mà gương mặt vẫn xinh đẹp như vậy.
Không biết phụ nữ có bầu sẽ có mùi vị gì?”
Kiều Trang vô cùng ghê tởm, trong lòng xông tới một trận bất an.
Nàng vùng vẫy thoát khỏi cổ tay đang bị hắn giữ chặt.
“Bỏ ra!” Kiều Trang gấp gáp, ánh mắt không giấu được chán ghét.
Trần Đình Quân không chấp nhận đến Kiều Trang cũng xem thường hắn.
Hắn là thiếu gia nhà họ Trần, là người thừa kế Việt Á.
Bỗng, khuôn mặt cười nhạo của tất cả mọi người không ngừng xuất hiện trong đầu, phẫn nộ kìm nén được dịp bùng nổ.
Hắn không thể phát tiết lên ông Trần, lên Trần Khánh Vân cho nên đối với Kiều Trang liền muốn làm điều đó.
Vì nàng không đủ sức để phản kháng, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trần Đình Quân mơ hồ nhìn thấy hình ảnh Trần Khánh Vân bên trong Kiều Trang, mơ hồ nhìn thấy sự cười nhạo của chị ta, lửa giận công tâm, liền siết chặt cổ tay nhỏ bé của nàng, đôi mắt tựa như quỷ dữ, gầm lên.
“Mẹ nó! Cô ra lệnh cho ai? Cô chỉ là đứa đẻ thuê cho nhà họ Trần.
Cô tưởng có Trần Khánh Vân chống lưng thì dám xem thường tôi? Được, tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc xem thường tôi là như thế nào.”
Vừa nói Trần Đình Quân vừa lôi Kiều Trang vào phòng.
Kiều Trang cảm nhận nguy hiểm đang cận kề, cố giãy giụa, cố hét lên để cầu sự giúp đỡ nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến lạnh tanh.
Nàng nhìn căn phòng cách vài bước chân, không thể tưởng tượng nổi Trần Đình Quân sẽ làm gì nàng trong căn phòng đó.
Hắn dường như đã mất hết lý trí.
Kiều Trang không nghĩ được gì liền cắn xuống bàn tay đang siết chặt cổ tay nàng, Trần Đình Quân chịu đau thấu xương, nhất thời buông bay.
Kiều Trang lập tức bỏ chạy, nàng chạy đến cầu thang liền bị hắn nắm tóc lôi lại, da đầu tê rần vì đau, chưa kịp thẩm thấu cơn đau này thì một cơn đau khác lại ập đến.
Hắn đẩy nàng vào bức tường lạnh ngắt, sống lưng trực tiếp đập vào lớp bê tông kia, đau đến chảy nước mắt.
Trần Đình Quân nhìn đôi mắt ngấn nước tràn đầy sợ hãi của Kiều Trang trong lòng càng hả hê.
Hắn dùng bàn tay to lớn bóp chặt khớp hàm mềm yếu của nàng, trong mắt đầy sự phấn khích.
“Chạy nữa đi!”
“…”
“Sao không chạy nữa đi? Haha…”
“…”
“Con đĩ cái! Mày tưởng mày là ai hả?” Vừa nói bàn tay hắn càng dùng sức, xương hàm của nàng như muốn nứt ra, đau đớn tận xương ập đến.
Kiều Trang nước mắt lặng thing rơi đầy hai má, đôi mắt sợ hãi lóe qua một tia phẫn hận, quơ tay lấy cái bình hoa bên cạnh, không một chút đắn đo đập vào đầu hắn.
Ngay lập tức máu đỏ từ mái tóc đen chảy xuống, Trần Đình Quân điếng người buông nàng ra, hắn đưa tay quệt lấy máu đỏ, trong mắt càng điên tiết, hàm răng nghiến chặt.
Kiều Trang khẩn trương, bàn tay nắm chặt chiếc áo bầu, bỗng la lên: “Ông Trần!”
Trần Đình Quân nghe đến ông Trần có chút giật mình.
Hắn xoay người lại phía sau, chờ có thế, Kiều Trang vội vã bỏ chạy.
Biết mình bị lừa, hắn ngay lập tức đuổi theo.
Kiều Trang bụng mang dạ chữa làm sao so bì với sức lực của hắn.
Trần Đình Quân lần này bóp lấy cổ nàng, trong đôi mắt không còn chút nhân tính nào.
“Muốn chết tao cho mày chết, con đĩ cái!”
Nói xong, hắn cười ha hả rồi tàn nhẫn xô Kiều Trang xuống cầu thang, thân thể của nàng lăn từ tầng một xuống, nháy mắt cả người nhuộm đầy máu, hơi thở yếu ớt như cá mắc cạn, trái tim gắng gượng đập từng nhịp, dòng máu từ giữa hai chân không ngừng chảy ra.
Nàng muốn chạm vào bụng lại không có sức lực.
Trong tâm trí bỗng hiện lên nụ cười của Khánh Vân cùng gương mặt bụ bẫm của một đứa bé nào đó.
“Khánh Vân…chị đang ở đâu?”
“Con à…mẹ không bảo vệ được con rồi!”
Ý thức của nàng càng lúc càng mơ hồ, trước lúc rơi vào mê man nàng nhìn thấy bóng dáng của chị ấy.
“Khánh Vân…chị đã đến phải không?”
***.