Em Dâu Hụt

Chương 38


Bạn đang đọc Em Dâu Hụt FULL – Chương 38


Cả một buổi chiều, Kiều Trang và Khánh Vân không nhắc đến chuyện của Flora, giống như Flora chưa từng xuất hiện, nhưng trong lòng Kiều Trang vẫn không yên.

Những câu nói mập mờ khó hiểu của Flora quanh quẩn trong đầu nàng.

Chị ta nói về cái đêm nàng say rượu và cả cái đêm tuyết ấy trên xe hơi với Khánh Vân như thế muốn nhắc chị ấy nhớ lại những điều đó.

Chẳng lẽ…!Kiều Trang nghĩ đến trái tim tức khắc nhói lên, nàng muốn xác định nhưng không biết làm sao mở lời với Khánh Vân.
Dùng bữa tối xong, Kiều Trang liền tìm dì Năm hỏi một số chuyện, thì ra Khánh Vân có sang Úc tìm nàng nhưng chỉ một ngày liền trở về, sau đó cả người đổ bệnh sốt cao suốt một tuần.
Kiều Trang mím chặt đôi môi, chị ấy qua Úc nhưng nàng không hề biết, Flora nhắc đến đêm tuyết chẳng lẽ đêm đó chị ấy đã nhìn thấy khung cảnh ấy.

Kiều Trang siết chặt bàn tay, trong lòng thêm gấp gáp, mặc cho ánh mắt khó hiểu của dì Năm liền vội vàng tìm Khánh Vân.

Nghe thấy tiếng nước chảy, nàng không chút đắn đo đẩy cửa phòng tắm, một mạch nhào đến ôm lấy người kia – một thân trần trong làn nước.
Khánh Vân kinh ngạc không thôi, khẽ tắt vòi sen, xoay người nâng lấy gương mặt nàng, lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
Kiều Trang mím môi, đôi mắt ửng đỏ, cả người cũng bị nước thấm ướt.

Nàng không nói chỉ lẳng lặng bật khóc làm tâm Khánh Vân như bị cái gì hung hăng đâm vào.

Cô đi đến lấy áo choàng tắm qua loa mặc vào, mái tóc ướt sũng chẳng màng lau khô, sau đó lấy khăn lớn bọc lấy Kiều Trang, mang nàng đi ra ngoài.
Khánh Vân giúp Kiều Trang thay quần áo xong mới lần nữa cẩn thận nhìn nàng, nhìn đôi mắt phiếm hồng trong lòng như có lửa thiêu hoàn toàn trái ngược với sự bình tĩnh bên ngoài.
“Nói chị nghe đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Trang mím môi, hít hít cái mũi đỏ ửng, có chút nghẹn ngào:”Khánh Vân…có phải đêm đó chị đã nhìn thấy?”

Khánh Vân nghe xong liền hiểu ra vấn đề.

Cô biết Kiều Trang rất để ý đến cô cho nên những gì Flora nói ban chiều mới khiến em ấy bận tâm đến bây giờ.

Khánh Vân cũng không hỏi vì sao Kiều Trang biết chuyện này, chỉ là nhìn nàng khóc lòng cô không dễ chịu.

Khánh Vân đưa tay xoa lấy đôi má của nàng, muốn dỗ dành lại nghe thấy thanh âm tự trách của nàng.
“Em thật tệ hại đúng không? Đêm đó nhất định là rất đau đi nếu không chị sẽ không đổ bệnh, cũng sẽ không khiến cơ thể sa sút nhiều như vậy.

Tất cả đều do em, do em không hiểu chuyện, đem mọi trách nhiệm đổ trên đầu chị, do em không tốt…”
Kiều Trang vừa nói vừa khóc như mưa.

Chỉ cần nghĩ đến đêm đó tuyết rơi thật lạnh, thật dày, Khánh Vân từ Việt Nam sang Úc tìm nàng, thế mà đáp lại chị ấy là khung cảnh chết tiệt kia, nàng không biết khi ấy Khánh Vân đau lòng ra sao nhưng ngay lúc này nghĩ lại Kiều Trang chỉ muốn cho mình một cái bạt tai.
Kiều Trang vung tay muốn tự trừng phạt chính mình nhưng rất nhanh bị Khánh Vân ôm vào lòng, dịu dàng trấn an.
“Kiều Trang…chị không sao! Chị thật sự không sao!”
Kiều Trang ôm chặt lấy Khánh Vân, khóc ngon lành trong lòng cô: “Chị lúc nào cũng bảo không sao, chị lúc nào cũng dung túng em, chị đừng có như vậy chiều em có được không?”
Khánh Vân hôn lên đỉnh đầu nàng: “Vì chị yêu em nên mới chiều em, mới dung túng cho em.”
Trong lòng Kiều Trang như có mật ngọt chảy qua, nàng nới lỏng cái ôm, kiễng chân hôn lấy môi cô.

Trên đời này ngoại trừ bà ngoại ra chỉ có Khánh Vân là yêu thương nàng vô điều kiện.

Nàng không biết tích đức bao kiếp mới gặp được người như vậy!
Kiều Trang không ngăn được xúc động, hôn càng lúc càng sâu, mải mê quấn quýt lấy môi lưỡi cô, cắn lên cánh môi đầy đặn kia rồi cuối cùng nhu nhược thở hổn hển lòng cô.

Kiều Trang ôm chặt lấy thắt lưng của Khánh Vân, chiếm hữu nói: “Khánh Vân…chị là của em, chỉ được phép của riêng một mình em thôi.”
Khánh Vân mỉm cười, bảo bọc cô gái nhỏ trong lòng, khẽ hỏi: “Chị dành cả đời này để yêu em, được không?”
Nghe vậy trong mắt Kiều Trang sáng lấp lánh nhưng tích tắc liền lóe lên một tia không cam lòng.

Nàng há miệng cắn thật mạnh lên xương quai xanh của cô.
Khánh Vân nhíu mày vì đau nhưng cũng không rên một tiếng, mặc cho nàng tự tung tự tác.
Kiều Trang rê lưỡi liếm lấy dòng máu đỏ rỉ ra chỗ vết thương, đôi mắt đen láy nhìn cô dõng dạc tuyên bố.
“Kiếp sau, kiếp sau nữa…chị cũng phải yêu em! Đây là ấn ký mà em để lại, chị không được quên!”
Khánh Vân cúi xuống hôn lên môi nàng, không chút suy nghĩ đáp: “Chị sẽ không quên!”
Kiều Trang nhoẻn miệng cười, không giấu được vẻ hài lòng trên gương mặt.

May mắn nhất đời nàng là gặp được Khánh Vân.

Hạnh phúc nhất đời nàng là có được tình yêu của chị ấy.

Cả đời này quả thực không uổng phí!
Bất giác, Khánh Vân đem Kiều Trang ôm lên, cô đặt nàng ngồi trên giường, đến hộc tủ lấy máy sấy, nhẹ nhàng hong khô những sợi tóc bị ướt, tóc nàng chẳng mấy chốc liền khô.
Kiều Trang liền cướp lại máy sấy, thay phiên làm khô tóc cho Khánh Vân.

Kiều Trang tập trung không lâu ánh mắt vô tình nhìn thấy cảnh sắc nửa ẩn nửa hiện qua lớp áo choàng hờ hững.

Nàng liếm môi, không khống chế được liền đẩy Khánh Vân nằm xuống giường, hôn hôn lên cổ và xương quai xanh của cô.

Khánh Vân hơi nhướng môi, không hề mang theo thái độ với sự tùy hứng của Kiều Trang.

Cô xoa xoa lấy đầu nàng, mặc chiếc lưỡi và cái răng hư hỏng kia đang làm càn.
Kiều Trang hôn thỏa thích mới dừng lại, nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô, sau một lúc mới cất giọng.
“Đêm đó, em uống say, Flora đưa em về, lúc ở trên xe em nhìn nhầm chị ta là chị nên mới hôn chị ta, mới nói muốn kết hôn cùng chị ta.

Em và chị ta chưa từng xảy ra cái gì quá giới hạn.

Khánh Vân, chị tin em sao?”
Khánh Vân xoa xoa lấy đôi má nhỏ nhắn của nàng, không ngại nói ra suy nghĩ của mình:”Lúc đó, chị nghĩ em hận chị, rất hận chị.

Là chị đáng bị như vậy, chị không còn tư cách với em nữa, cho nên…”
Kiều Trang đưa tay lên môi Khánh Vân, không để cô nói tiếp, trong mắt chưa lặn hết tơ hồng, giọng nói không che giấu được gấp gáp.
“Em chưa từng hận chị, chỉ là lúc đó em không biết phải làm sao, em không khống chế được cảm xúc của mình mà trút giận trên người chị.

Em không muốn bản thân tiếp tục làm tổn thương chị cho nên mới muốn trở về Úc.

Em cần thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện.

Khánh Vân, em chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa chị, dù là một phút, một giây cũng không có.”
Kiều Trang nhìn Khánh Vân rưng rưng đôi mắt.

Nàng không ngừng tự trách về thời gian hai tháng qua đã làm tổn thương Khánh Vân, nhưng nàng không phải thánh thần có thể bình tĩnh xem như không có chuyện gì.

Cái nàng cần nhất chính là thời gian để bình tâm suy nghĩ thấu đáo mọi thứ, nhưng nàng không ngờ rằng lúc về Úc lại xảy ra một số chuyện.
Ông Trịnh dùng quyền uy và lợi ích ép buộc nàng phải đính hôn cùng Flora, sau đó còn xảy ra vài chuyện gây hiểu lầm với Flora.


Chỉ cần nghĩ đến đấy, trái tim nàng lại đau.

Nàng đột nhiên lạnh nhạt với Khánh Vân, đột nhiên trở về Úc, rồi lại phát sinh tin đính hôn với Flora, hôn chị ta trên xe.

Tất cả những điều đó Khánh Vân đều một mình chịu đựng, cũng chưa từng oán trách nàng một lời.
Khánh Vân đưa tay lau lấy khóe mắt ẩm ướt của nàng, hôn lên chóp mũi đỏ ửng, bao dung nói.
“Chuyện đã qua rồi thì hãy cho nó qua! Cái chị quan tâm nhất chính là trân trọng khoảnh khắc này, em ở bên cạnh chị, em yêu chị vậy là đủ rồi.”
Khánh Vân không phải chưa từng để bụng chuyện của Flora, cô có ghen, có từng nghĩ rằng Kiều Trang không còn yêu cô.

Nhưng sau tất cả mọi chuyện, những hoài nghi kia đều không sánh bằng một câu nói của nàng.
Cô không phải một người mù quáng tin tưởng ai đó vô điều kiện, nhưng tất cả những thứ Kiều Trang làm cho cô, ánh mắt em ấy xem cô là cả thế giới, hay thậm chí những giọt nước mắt vì cô mà rơi.

Tất cả những điều này đã đủ chứng minh hoài nghi và lo lắng trong lòng cô đều không đúng.
Khánh Vân đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực, che chở nàng trong vòng tay mềm mại, thanh âm vững chãi, kiên định nói.
“Em là người mà chị yêu nhất, dù trời có sập xuống chị cũng thay em chống.

Cho nên, đừng lo lắng gì cả, muốn làm gì thì làm, không cần quan tâm đến người khác.”
Kiều Trang ôm lấy Khánh Vân, vô cùng ỷ lại mà gật gật đầu.

Khánh Vân tuy không nói rõ nhưng trong lòng nàng hiểu chị ấy đang muốn nói chuyện của ông Trịnh và Flora.

Dù chuyện gì xảy ra cũng có chị ấy sẵn sàng thay nàng giải quyết, nàng không phải lo lắng, không phải ủy khuất chính mình.

Kiều Trang tất nhiên không muốn Khánh Vân nhọc lòng, nhưng cũng tuyệt đối không để chị ấy lo lắng.
***.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.