Bạn đang đọc Em Dâu Hụt FULL – Chương 24
Đêm nay là sinh nhật tròn 36 tuổi của Khánh Vân, buổi tiệc được tổ chức tại sân vườn trong căn biệt thự mà hai người vừa chuyển đến một tháng trước.
Mọi thứ từ sớm đã được chuẩn bị chu đáo, từ sân khấu, trang trí đến các món ăn và thức uống.
Khách quan đến tham dự đa phần là bạn bè và đối tác thân thiết đã từng hợp tác với Khánh Vân trong những năm qua.
Mọi người từ sớm đã có mặt, trên tay ai nấy là chiếc sâm panh óng ánh, miệng cười nói những thương vụ bạc tỷ hoặc những chiếc siêu xe hay một tác phẩm nghệ thuật nào đó.
Khánh Vân đêm nay mặc một bộ coat dress màu đen thanh lịch, mái tóc dài được búi lên, gương mặt sắc sảo trang điểm tự nhiên, không chỉ khiến cô trẻ hơn tuổi thật mà còn tăng thêm nét tao nhã.
Khánh Vân vốn đã cao nay mang giày cao gót so với đại bộ phận đàn ông ở đây đều nhỉnh hơn, không phải cô quá cao mà chiều cao của những người đàn ông thập niên trước vốn đã không tới 1m7.
Khánh Vân có mặt từ sớm để tiếp đón những vị khách, cùng họ nói vài câu xã giao, hỏi thăm sức khỏe hoặc trao đổi làm ăn.
Mấy bữa tiệc thế này thường là khỏi nguồn cho những hợp tác, những nguồn đầu tư tiềm năng.
Kiều Trang vì vậy mà quen biết không ít người, tất nhiên phải nói đến Khánh Vân, chị ấy ôn hòa, kiên nhẫn giới thiệu nàng với từng người một.
Có lẽ, sau bữa tiệc này sẽ thu về không ít lời mời hợp tác.
Lúc này, Khánh Vân bận tiếp vài vị khách bên đây nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía không xa gần đó.
Kiều Trang tự nhiên chuyện trò với vài người được xem là đối tác tiềm năng, chỉ là em ấy quá xinh đẹp làm cô không yên tâm.
Bên này, Kiều Trang thoải mái ứng đối, chừng mực có độ không để bị người lấn ép.
Đến khi, nàng đưa mắt tìm Khánh Vân lại thấy chị ấy đang nói chuyện với một người đàn ông lịch lãm.
Kiều Trang làm sao quên được người đàn ông này, đây chính là bạn trai tin đồn 7 năm trước của Khánh Vân – Phạm Tuân.
Kiều Trang trước đây chưa bao giờ hỏi Khánh Vân về Phạm Tuân nhưng điều đó không có nghĩa trong lòng nàng không có vướng mắc.
Gia Linh từng nói anh ta là gay nhưng 5 năm trước lại kết hôn và có một đứa con, hiện tại vừa ly hôn vợ vào năm ngoái.
Nàng thật sự không quan tâm Phạm Tuân là gay hay trai thẳng, nàng chỉ không thích anh ta đến gần Khánh Vân.
Nàng ghen, nàng thừa nhận bản thân rất có tính chiếm hữu.
Năm đó Khánh Vân không yêu nàng, nàng có thể nhẫn nhịn nhưng bây giờ nàng không muốn san sẻ Khánh Vân với bất kỳ ai, đặc biệt là những mối nguy đến từ tình địch, một là Ngô Gia Linh và hai là Phạm Tuân.
Kiều Trang khéo léo từ chối những vị khách ở đây.
Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Khánh Vân, không quên lịch sự chào Phạm Tuân.
Anh ta cũng theo phép mà lại chào nàng.
Khánh Vân lúc này mới giới thiệu.
“Kiều Trang, đây là tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản KStar – Phạm Tuân.”
Cô nhìn sang Phạm Tuân: “Còn đây là tổng giám đốc tập đoàn nội thất G&D – Trịnh Kiều Trang.”
Phạm Tuân nghe xong có chút bất ngờ, theo anh biết CEO của G&D là Selina Trịnh – con gái út của ông Trịnh Hoàng Minh.
Nhưng bộ dạng Selina Trịnh ra sao anh cũng không chưa bao giờ nhìn qua.
Phạm Tuân đối với người phụ nữ xinh đẹp trước mắt không giấu được ngờ vực.
“Selina Trịnh là gì của cô Kiều Trang đây?”
Kiều Trang tao nhã mỉm cười: “Selina Trịnh là tên tiếng anh của tôi.”
Phạm Tuân nghe xong lập tức nhìn Kiều Trang bằng một con mắt khác.
Anh ta có thời gian dài làm việc bên Úc, tất nhiên biết đến G&D.
Nhưng chuyện làm người ta quan tâm nhất chính là việc tranh chấp của gia tộc họ Trịnh gốc Việt này.
Chín năm trước, vợ và con gái ông Trịnh qua đời trong tai nạn xe, riêng ông ta may mắn thoát chết nhưng đổi lại hai chân tàn phế.
Hai năm sau đó, ông Trịnh công khai đứa con gái thất lạc của mình là Selina Trịnh.
Nghe nói Selina Trịnh tốt nghiệp đại học với hai văn bằng một là kinh doanh quốc tế, hai là thiết kế nội thất.
Việc tranh chấp quyền lực của những thành viên trong gia tộc họ Trịnh luôn là đề tài nóng được đám nhà báo bên đó săn đón.
Phạm Tuân cũng không biết quá trình đó diễn ra như thế nào chỉ biết hai năm trước chú ruột của Selina Trịnh – Trịnh Hoàng Giang phải đi tù vì tội âm mưu gϊếŧ người, không lâu sau con trai ông ta – Trịnh Hoàng Kha cũng chết.
Selina Trịnh là cái tên mấu chốt trong những chuyện này.
Cho nên, Phạm Tuân rất tò mò muốn biết nhân vật truyền kỳ của nhà họ Trịnh là như thế nào.
Anh lịch thiệp đưa tay ra và nói với nàng.
“Rất hân hạnh được gặp giám đốc Trịnh.”
Kiều Trang nhẹ nhàng bắt lấy tay Phạm Tuân, biểu cảm đúng mực, không lộ bất kỳ cảm xúc khác thường: “Tôi cũng vậy.”
Cái bắt tay nhanh chóng được buông ra.
Phạm Tuân lúc này mới để ý, Kiều Trang mặc một bộ váy đen chéo vai, bộ váy này so với bộ váy của Khánh Vân tuy kiểu dáng không giống nhau nhưng khi hai người đứng chung lại tạo ra cảm giác hài hòa khó tin, như thể đây cố ý thiết kế cho hai người phối cặp, đến cách phối trang sức cũng hết sức tương đồng.
Phạm Tuân có chút nghi ngờ nhìn Khánh Vân, ánh mắt kín đáo không để người khác nhận ra, sau đó hơi nghiêng người, nửa thật nửa đùa nói bên tai Khánh Vân lại cố tình để Kiều Trang nghe thấy.
“Khánh Vân, đây là bạn gái cô sao?”
Khánh Vân hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phạm Tuân, suy tư vài giây mới đáp:”Không phải!”
Khánh Vân cố gắng nói thật nhỏ để Kiều Trang không nghe thấy, nhưng cuối cùng Kiều Trang vẫn nghe thấy.
Hai từ “không phải” như một một mũi dao bén trực tiếp đâm vào tim nàng.
Kiều Trang giấu bàn tay đang nắm chặt phía sau lưng, nhưng rất nhanh liền buông lỏng.
Phạm Tuân nhìn Khánh Vân không thiện ý cũng không hỏi về chuyện này nữa.
Anh quay sang bắt chuyện làm quen với Kiều Trang.
Kiều Trang xem như không nghe thấy vừa rồi hai người đã nói cái gì, bộ dạng tự nhiên tiếp chuyện với Phạm Tuân.
Bỗng…
“Dì Vân…”
Ngay sau đó, một bóng hồng xẹt qua, rất nhanh chóng nhào đến ôm lấy Khánh Vân.
Khánh Vân hơi khom người xuống, xoa lấy gương mặt bầu bĩnh của cô bé trạc chín, mười tuổi trước mặt, trong mắt không che giấu ý cười.
“Bé Na chúc dì Vân sinh nhật vui vẻ, vẫn luôn luôn xinh đẹp và yêu thương bé Na.”
Bé Na hào hứng chúc, nhướng người hôn lên má Khánh Vân.
Khánh Vân chiều chuộng mà xoa đầu cô bé, không quên nhắc nhở: “Nhóc con! Còn chưa chào hỏi cô chú ở đây.”
Bé Na lúc này quay lại, Kiều Trang mới có cơ hội nhìn rõ cô bé này.
Ngoài gương mặt đáng yêu, điều khiến Kiều Trang không khỏi ngạc nhiên chính là đôi mắt bé Na rất giống Khánh Vân, có một màu nâu trong trong, ấm áp.
“Con chào chú.” Bé Na chào Phạm Tuân sau đó quay sang Kiều Trang nói tiếp: “Con chào cô ạ.”
Kiều Trang bị tiếng chào của bé Na kéo ra khỏi mớ suy tư.
Nàng mỉm cười đáp lại nhưng nụ cười ấy duy trì không được bao lâu khi Ngô Gia Linh cũng xuất hiện.
“Bé Na, con không đợi mẹ đã đi tìm dì Vân rồi?” Gia Linh xách váy dài đi đến trách cứ.
Bé Na bĩu môi: “Tại con nhớ dì Vân quá.” Quay sang Khánh Vân phồng má kể:” Mà dì Vân cũng kỳ thật! Không thèm đến thăm con gì hết.”
Phạm Tuân cười cười chen vào:”Gia đình ba người thật hạnh phúc nha!”
Kiều Trang nghe xong trong mắt liền tối sầm.
Gia đình ba người? Bé Na không phải là con của Ngô Gia Linh và chồng trước sao? Nhưng tại sao nó là có đôi mắt giống hệt Khánh Vân? Là trùng hợp? Kiều Trang mãi chìm trong suy nghĩ mà không phát hiện Khánh Vân đang nhìn mình, sau đó chỉ nghe thấy Khánh Vân đối với Phạm Tuân bất mãn nói.
“Anh đừng ăn nói lung tung!”
Phạm Tuân cười không thèm để ý, cũng không nán lại nhanh chóng đi nơi khác.
“Tôi đi gặp vài người bạn đây.
Kiều Trang rất vui được biết cô.
Lần sau có cơ hội chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé.”
Kiều Trang môi cười nhưng trong mắt không cười, không nóng không lạnh đáp:”Tất nhiên!”
Phạm Tuân rời đi, rất nhanh tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, Khánh Vân lên sân khấu khai mạc, bé Na được dì Năm dẫn đi ăn.
Lúc này phía dưới sân khấu chỉ có Gia Linh và Kiều Trang.
Gia Linh cầm ly sâm banh lắc lư qua lại, ánh mắt dán trên sân khấu nhìn Khánh Vân, lơ đễnh nói.
“Cô thấy bé Na với Khánh Vân có giống nhau không? Đặc biệt là đôi mắt!”
Kiều Trang mày cũng không nhíu, lạnh nhạt lại trực tiếp: “Cô muốn nói gì?”
Gia Linh khẽ cười, bản tính so với năm xưa cũng không khác, rất thẳng thắn.
“Khánh Vân rất thương bé Na, mỗi lần đi công tác đều sẽ mua quà và đồ chơi cho nó.
Có lần bé Na bệnh, em ấy đã thức suốt đêm để chăm nó.
Mấy năm qua, Khánh Vân luôn chăm sóc và bảo bọc con bé.
Cô nhìn sự thân thiết của họ liền biết!”
Kiều Trang cười lạnh: “Rồi sao?”
Gia Linh hắng giọng, trong mắt chứa đầy thâm ý: “Có thể, tôi và Khánh Vân không quay lại được, nhưng có một thứ không thể chối bỏ đó chính là…huyết thống!”
Kiều Trang không dao động, ánh mắt điềm tĩnh nhìn Gia Linh: “Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Cô thật sự đã quá xem thường tôi rồi.”
Gia Linh hơi nhíu mày nhưng rất nhanh chỉ thở dài cho qua:”Tùy cô vậy!”
Nói rồi, Gia Linh cầm ly sâm banh ung dung rời đi, trên môi như có như không nở một nụ cười.
Gia Linh đi rồi sắc mặt Kiều Trang như có lớp băng bao phủ, nàng nhìn người đứng trên sân khấu, trong mắt có một loại điên cuồng không biết tên.
***
Tiệc sinh nhật kết thúc lúc 10 giờ, Khánh Vân dìu Kiều Trang trở về phòng.
Cửa phòng vừa khép lại, Kiều Trang đem Khánh Vân áp vào tường, nhướng người hôn cô, nụ hôn mạnh bạo và chiếm hữu, đem môi cô cắn phá đến khi vị rỉ sắt tràn vào mới làm nàng tỉnh lại.
Kiều Trang nới ra khoàng cách, ánh mắt nửa tỉnh nửa say nhìn cánh môi Khánh Vân, hốc mắt chua xót.
“Em xin lỗi!” Nàng đưa tay chạm lên khóe môi cô, đau lòng hỏi: “Đau lắm không?”
Khánh Vân lắc đầu: “Chị không sao!”
Kiều Trang mím môi, nhẹ nhàng hôn lên chỗ bản thân vừa cắn, sau đó, ngẩng mặt nhìn Khánh Vân, nói: “Em có món quà muốn tặng chị!”
Nàng kéo hộc tủ lấy ra tờ giấy A4 được gấp làm đôi, ánh mắt chờ mong đưa cho Khánh Vân.
Khánh Vân xem xong đôi mày hơi nhíu lại.
Đây là giấy chuyển nhượng cổ phần, là 5% trước đó được thu mua từ Trần Đình Quân, hiện tại người đàn ông tên Nguyễn Nhật Quang lại chuyển nhượng cho cô và chính tay Kiều Trang đưa nó, điều đó có nghĩa người đứng sau Vsky mà cô đang điều tra chính là nàng.
Khánh Vân không hề vì 5% này vui mừng, cô gấp lại, đưa trở lại cho Kiều Trang.
“Chị sẽ không nhận.”
Kiều Trang hy vọng Khánh Vân sẽ thích không ngờ chị ấy lại không do dự từ chối.
Điều đó giống như mồi lửa kích nổ quả bom đã cài trong lòng nàng đêm nay.
Kiều Trang không đủ tỉnh táo như mọi người, hơi thở phảng phất hương rượu, bàn tay siết chặt, đôi mắt đỏ ửng chứa đầy phẫn nộ, mất kiểm soát nói.
“Chị thà năm đó tạo tin đồ giả với Phạm Tuân, thà hợp tác với Ngô Gia Linh nhưng lại không nhận 5% cổ phần?” Kiều Trang bật cười cay đắng: “Em đã cố gắng rất nhiều để có thể sánh đôi cùng chị, đồng hành cùng chị.
Em không còn là một kẻ vô dụng không thể làm gì cho chị như năm xưa.
Em cũng muốn bảo vệ chị, hỗ trợ chị.
Nhưng chị lại không cần?”
Kiều Trang càng nói trái tim càng đau thắt.
Nàng từng căm ghét chính mình không thể làm gì cho Khánh Vân, trơ mắt nhìn chị ấy cùng Phạm Tuân có tin đồn giả, trơ mắt nhìn chị ấy bên cạnh Ngô Gia Linh, cảm giác bất lực đó chưa bao giờ thôi giày xéo bản thân.
Nàng muốn mình xuất sắc, muốn làm mọi thứ cho chị ấy mà không gì có thể ngăn cản.
Nàng theo ông Trịnh về Úc, bị cuốn vào vòng tranh đấu gia tộc, không ít lần suýt mất mạng.
Nàng nỗ lực học tập, chịu đựng rèn luyện khắc nghiệt.
Nàng làm tất cả những chuyện ấy là vì cái gì? Cuối cùng, chị ấy lại không muốn nhận lấy thành quả của nàng.
Kiều Trang không ngăn được nước mắt từng giọt rơi xuống.
Nàng cảm thấy khó chịu đến phát điên.
Nàng muốn phát tiết, muốn đem tất cả dồn nén khắc chế nhiều năm qua phát ra ngoài.
Kiều Trang điên cuồng đem bình hoa trong phòng đập vỡ, đem đèn ngủ, chăn gối đều vứt hết.
Tại sao đến bây giờ chị ấy cũng không cần nàng?
Khánh Vân nhất thời đứng hình sau đó vội vàng đem Kiều Trang ôm vào lòng.
Kiều Trang không như trước ngoan ngoãn nép vào lòng cô, em ấy tức giận phản kháng, không ngừng đẩy cô, không ngừng đánh lên người cô, uất ức hét lên.
“Em ghét chị! Khánh Vân, em ghét chị! Tại sao chị lại phủ nhận em là bạn gái của chị? Có phải chị hối hận? Chị không yêu em nữa đúng không?”
Khánh Vân ôm chặt lấy Kiều Trang, mặc nàng đem cô phát tiết cũng không buông.
Đến khi nàng không còn sức lực nữa, nước mắt vẫn không ngừng lại, thều thào tự nhủ.
“Chị không cần em, là em nằm mơ thôi.
Chị làm sao yêu em được chứ?”
Khánh Vân nghiến răng.
Cô không ngờ Kiều Trang nghe thấy lời cô nói với Phạm Tuân, không ngờ việc từ chối 5% cổ phần lại tổn thương em ấy.
Tất cả do cô, do cô suy nghĩ không chu toàn.
Khánh Vân buông Kiều Trang ra, lau nước mắt cho nàng, khẳng định.
“Kiều Trang…chị yêu em, chị thật sự yêu em…”
Kiều Trang như người mất hồn không ngừng lắc đầu: “Chị gạt em.
Chị chỉ gạt em mà thôi! Chị không yêu em, sẽ không bao giờ yêu em.”
Nàng vừa nói vừa ngơ ngẩn leo lên giường nằm xuống, cuộn người ôm lấy bản thân mình, mệt mỏi nhắm mắt lại không lâu sau liền ngủ.
Khánh Vân lấy ra chăn gối mới trong tủ, nhẹ nhàng lót gối sau đầu, đắp chăn cẩn thận cho Kiều Trang, nhìn nàng mi mắt ướt đẫm, chua xót thở dài.
Cô suy nghĩ nhiều như vậy cuối cùng lại làm tổn thương em ấy?
***.