Bạn đang đọc Em Dâu Hụt FULL – Chương 21
Khánh Vân không biết mình ngủ bao lâu, có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất trong 7 năm qua.
Cô mơ hồ đưa tay mò mẩn sang phần giường bên cạnh, mày bỗng nhíu lại, cơn buồn ngủ còn sót lại cũng lập tức tiêu tan.
Khánh Vân vội vàng ngồi dậy, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, cảm giác sợ hãi của nhiều năm trước lần nữa xâm chiếm trái tim.
Cô không giữ được bình tĩnh, tìm trong phòng không thấy liền chạy xuống lầu, loay hoay một lúc bỗng nghe thấy trong bếp truyền ra tiếng động, không hề chần chừ liền đi đến.
Rốt cuộc nhìn thấy bóng lưng quen thuộc mới khiến cô lấy lại bình tĩnh.
Khánh Vân chậm rãi ôm lấy nàng từ phía sau, cằm gác lên vai, thì thầm nói.
“Chị không phải mơ, em thật sự đã trở về rồi!”
Kiều Trang đờ người một lúc, vặn nhỏ bếp mới xoay người lại, nhìn vẻ mặt chưa rút đi lo lắng của cô, tâm lại nhói lên.
Nàng không ngờ sự ra đi năm đó lại biến thành bóng ma trong lòng Khánh Vân, điều đó chứng minh chị ấy rất quan tâm nàng.
Vậy mà mấy năm qua, bản thân lại không ít lần lo lắng chị ấy sẽ quên nàng.
Đúng là ngốc nghếch!
Kiều Trang đem tay Khánh Vân áp lên má mình, mỉm cười nói: “Đây không phải mơ, Kiều Trang của chị đã quay trở lại.”
Khánh Vân vuốt ve má nàng, trong mắt hai người chỉ có nhau, chỉ dành cho nhau.
“Kiều Trang của chị?” Khánh Vân khẽ lặp lại, vô thức nhìn xuống đôi môi hơi vểnh lên, trái tim nhanh chóng loạn nhịp.
Kiều Trang của cô sao? Khánh Vân không ngăn nổi rung động mãnh liệt, cúi xuống đem khoảng cách rút ngắn, hai chóp mũi vô tình chạm nhau.
“Ting…Tong…” Tiếng chuông cửa đúng lúc vang lên cắt ngang khoảnh khắc tốt đẹp sắp diễn ra.
Khánh Vân hơi nhíu mày, bất đắc dĩ buông Kiều Trang.
“Chị đi mở cửa.”
Khánh Vân nói xong liền đi mất.
Kiều Trang ôm lấy ngực không có sức lực dựa người vào cạnh bếp.
Vừa rồi Khánh Vân muốn hôn nàng? Có phải hay không…chị ấy cũng yêu nàng? Kiều Trang khẩn trương, đưa tay vỗ má mình không dám suy diễn.
Nàng hít sâu một hơi, quay lại đem trứng chiên bỏ ra hai cái đĩa, trong lòng không ngừng tiếc nuối, vô thức liếm liếm môi.
Khánh Vân suýt chút hôn nàng, không biết kẻ chết tiệt nào phá đám!
Một lúc sau, Khánh Vân quay trở lại nói nhân viên khách sạn đến giao hành lý cho nàng.
Sau đó, hai người bắt đầu ăn sáng, suốt buổi không ai lên tiếng nói gì.
Kiều Trang hậm hực muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi như thế nào.
Cuối cùng, hai người dùng bữa sáng xong ai trở về phòng nấy.
Kiều Trang ngồi trên giường, suy nghĩ mãi về khoảnh khắc khi nãy.
Chị ấy làm ra hành động ngượng ngùng như vậy cũng không muốn giải thích một tiếng? Đêm qua cũng vậy, hôn nàng xong còn ngủ? Rốt cuộc, Khánh Vân có yêu nàng hay không? Nếu không yêu thì sao lại muốn hôn nàng? Kiều Trang cắn môi, nếu không có được đáp án nàng thật sự không thể nào bỏ qua chuyện này.
Nhưng lỡ như đáp án đấy…!Kiều Trang hít sâu một hơi, nếu chị ấy không yêu nàng, nàng sẽ theo đuổi chị ấy.
Nghĩ vậy, Kiều Trang liền chạy sang phòng Khánh Vân, vội quá nên quên mất gõ cửa.
Nàng như bị điểm huyệt mà đứng hình nhìn Khánh Vân không chớp mắt, da thịt trắng nõn, vóc dáng uyển chuyển gợn sóng, hai chân thẳng tắp, còn có cả cơ bụng…
Kiều Trang liếm liếm môi, nuốt nước miếng, bẽn lẽn quay lưng đi.
Nàng vô tội, nàng không biết Khánh Vân đang thay quần áo, chỉ là cái cơ bụng kia, cái cơ bụng số 11…ực…hai lỗ tai đỏ ửng.
Khánh Vân hơi nhíu mày lại có chút buồn cười, rõ ràng nhìn không chớp mắt lại còn giả vờ như không thấy.
Cô từ tốn mặc xong quần áo, đứng trước mặt nàng híp mắt nhìn.
“Đẹp không?”
Kiều Trang cúi mặt: “Em không thấy gì cả?”
“Thật sao?”
Kiều Trang cắn môi, hít sâu một hơi, ngẩng mặt thừa nhận:”Cơ thể chị rất đẹp!”
“Hửm?” Khánh Vân nhướng mày.
Kiều Trang lí nhí: “Đêm qua…đêm qua chị hôn em, sáng nay còn suýt…em còn chưa nói cái gì!”
Khánh Vân cong môi cười: “Vậy em muốn nói cái gì?”
Kiều Trang lấy hết dũng khí hỏi, bàn tay cũng nắm chặt tà áo: “Tại sao chị muốn hôn em?”
Khánh Vân không do dự đáp: “Tại vì chị muốn hôn em.”
Kiều Trang nhìn Khánh Vân, tim đập loạn, ửng hồng mặt nói: “Vậy thì…vậy thì bây giờ hôn đi!”
Khánh Vân nhìn Kiều Trang ngẩng mặt, mắt long lanh, môi đầy đặn vểnh lên, cảm giác trái tim như có lông chim quẹt qua, vô cùng khó chịu.
Cô muốn hôn Kiều Trang không phải nói chơi.
Khánh Vân dằn lòng không được, cúi xuống hôn lên môi nàng, chỉ dừng một lúc đã tách ra.
Kiều Trang hụt hẫng, ngượng ngùng gọi một tiếng.
“Khánh Vân…”
“Hửm?”
Nàng hơi mím môi: “Có thể hôn lại lần nữa sao?”
Kiều Trang trong lòng hậm hực, cái kia là chạm môi không thể gọi là hôn.
Khánh Vân khẽ cười, sau đó, đưa tay luồn qua gáy cổ, một lần nữa hôn nàng.
Đôi môi từng chút mút lên cánh môi mềm mại, đầu lưỡi ấm áp từ tốn đem khớp hàm cạy ra, quấn lấy chiếc lưỡi ngây ngô.
Kiều Trang vòng tay ôm lấy vòng eo cô, vụn về đáp lại nhưng tham lam không muốn ngừng.
Kết quả, Kiều Trang cả người nhũn ra, không đứng vững dựa vào lòng Khánh Vân thở hổn hển.
Khánh Vân phì cười, vuốt lấy sống lưng giúp nàng điều hòa nhịp thở.
Kiều Trang sau khi hồi phục lại sức lực, không nhịn được ngẩng mặt nhìn Khánh Vân, thấp thỏm hỏi.
“Khánh Vân…chị…chị…”
Kiều Trang không hỏi thành lời.
Bản thân nàng sớm mọc đầy gai nhọn, nhưng đối với Khánh Vân, phần mềm mại, ấm áp nhất nơi trái tim đã dành cho chị ấy.
Trước mặt Khánh Vân, nàng không phải Trịnh Kiều Trang, nàng thuần túy là nàng, thuần túy yêu chị ấy, cho nên cũng thuần túy sợ hãi.
Khánh Vân nâng lấy gương mặt Kiều Trang, cô biết nàng muốn hỏi cái gì, câu trả lời này đáng lý phải trả lời từ bảy năm trước.
Khánh Vân hôn lên đôi mắt chứa đầy bất an của nàng, chậm rãi nói.
“Chị muốn hôn em là vì chị yêu em.
Vì yêu em nên mới hôn em.”
Kiều Trang nghe được câu trả lời mà nàng chờ đợi suốt bao năm hốc mắt liền đỏ ửng.
Mọi thứ đến quá nhanh làm nàng vừa vui mừng vừa không dám tin đây là sự thật.
Khánh Vân cũng yêu nàng? Nàng không phải đơn phương, chị ấy cuối cùng cũng yêu nàng? Mí mắt nàng ươn ướt, cánh môi run run hỏi.
“Chị yêu em, thật sao?”
Khánh Vân lau nước mắt cho nàng, lặp lại: “Chị yêu em.”
“Là Khánh Vân yêu Kiều Trang?”
Cô gật đầu, khẳng định: “Là Trần Khánh Vân yêu Trịnh Kiều Trang.”
Kiều Trang nghe xong ôm lấy Khánh Vân bật khóc, vừa khóc vừa hỏi: “Chị…chị yêu em từ lúc nào?”
Khánh Vân xoa lấy bả vai nàng, giọng nói đầy đau lòng cùng tự trách: “Bảy năm trước, chị đã yêu em nhưng lúc đó lại không nhận ra tình cảm của mình mà làm tổn thương em.
Đến khi em đi mất chị mới biết bản thân ngu ngốc đến chừng nào.”
“…”
“Kiều Trang, chị xin lỗi!”
Kiều Trang trong lòng Khánh Vân lắc lắc đầu, ngẩng mặt nhìn cô, quệt lấy nước mắt, bá đạo nói: “Em không cần chị xin lỗi, em chỉ cần chị yêu em, yêu em và chỉ được yêu một mình em.”
Khánh Vân hơi ngỡ ngàng, sau đó lau lau nước mắt cho nàng, gật đầu: “Chỉ yêu mình em.”
“Vậy chị và Ngô Gia Linh…?”
“Trong suốt bảy năm qua, người chỉ yêu chỉ có mình em!” Khánh Vân thành thật đáp.
Kiều Trang cuối cùng cũng gác lại vướng bận trong lòng, khóe môi nhướng lên, vòng tay khóa quanh cổ Khánh Vân, trong mắt đầy chấp niệm.
“Khánh Vân…đời này gặp được chị, chú định em chỉ yêu một mình chị.”
“Cho nên, mong chị đừng bao giờ yêu người khác.” Kiều Trang trong lòng tự nói.
***.