Em Dâu Hụt

Chương 12


Bạn đang đọc Em Dâu Hụt FULL – Chương 12


Sau hai tháng tịnh dưỡng, sức khỏe của Kiều Trang cuối cùng đã khôi phục hoàn toàn.

Những ngày gần đây cô thường quanh quẩn trong nhà, ít tiếp xúc với bên ngoài, ngoại trừ cuối tuần, Khánh Vân sẽ đưa nàng đi dạo trung tâm mua sắm, ăn nhà hàng hoặc đi dạo ngoài trời.

Cuộc sống chỉ có hai người không làm Kiều Trang cảm thấy nhàm chán mà khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Kiều Trang hằng ngày chuẩn bị buổi sáng lẫn buổi trưa cho Khánh Vân mang theo.

Dù rất thích những món nàng làm nhưng Khánh Vân không muốn nàng nhọc lòng, chị ấy nói hãy để cho cô giúp việc làm.

Nhưng nàng vẫn cố chấp cuối cùng Khánh Vân đành chịu thua.
Mỗi lần nhìn thấy Khánh Vân ăn trong vui vẻ trong lòng nàng vô cùng thỏa mãn.

Nhiều lúc điều này làm Kiều Trang ảo tưởng nàng như là vợ của Khánh Vân.

Nếu có thể chăm sóc chị ấy cả đời thì tốt biết mấy.

Nhưng cơn mộng mơ ấy kéo dài không lâu.

Đến một ngày, nàng nhìn thấy các trang báo mạng đưa tin, Khánh Vân đang hẹn hò với con trai của một ông trùm nào đó bên bất động sản, họ nói hai người sang năm sẽ đính hôn.
Khoảnh khắc đấy làm Kiều Trang thức tỉnh.

Nàng rất muốn khóc nhưng không tài nào khóc được.

Nàng biết rồi sẽ có ngày này, chỉ là chìm đắm trong hạnh phúc quá lâu làm nàng quên mất vị trí của mình, khiến lòng tham càng lúc càng bành trướng để rồi nàng bắt đầu cảm thấy không đủ.

Nàng muốn chiếm hữu Khánh Vân làm của riêng, muốn chị ấy chỉ ở bên cạnh nàng, quan tâm một mình nàng.
Kiều Trang không có quyền hạn ích kỷ như vậy, nàng yêu Khánh Vân là chuyện của nàng, nàng không thể đảo lộn cuộc sống của chị ấy.


Tình yêu đồng tính có mấy cái kết đẹp.

Một mình nàng khổ sở đủ rồi không nên liên lụy đến Khánh Vân.

Nghĩ vậy, Kiều Trang không dám đến gần Khánh Vân nữa, nàng sợ bản thân không thể kiềm chế tình cảm mà làm ra điều gì, nhưng càng dặn lòng thì sẽ càng trái ngược lại.
Từ ngày nổ ra tin đồn hẹn hò, Khánh Vân thường hay về muộn hoặc có đêm không trở về, những lúc như vậy Kiều Trang không cách nào ngăn bản thân nghĩ đến có lẽ Khánh Vân đang ở cùng người yêu, lòng nàng lúc đó đau đớn đến quặn thắt lại không dám phát tiết ra ngoài.
Đêm nay, Khánh Vân nhắn tin nói chị ấy sẽ không về.

Kiều Trang nhìn bàn thức ăn đã nguội lạnh, nàng đứng dậy đi xuống tiệm bách hóa dưới chung cư mua vài lon bia mới trở lên.

Khánh Vân bình thường không thích uống rượu nên trong nhà cũng không có thức uống có cồn.
Kiều Trang những lúc nghĩ về Khánh Vân đến không chịu nổi liền mua bia uống.

Ban đầu cái vị đắng nghét của bia làm nàng vô cùng khó chịu, nhưng uống tầm hai ba lon đầu óc nàng bắt đầu lâng lâng, không còn đủ tỉnh táo chỉ nhớ mong một người.
Đêm nay cũng như những đêm trước đây, nàng ngồi bệt ở ngoài ban công, ánh mắt chếch choáng say nhìn phong cảnh phía dưới.

Sài Gòn thật lộng lẫy, thật hào nhoáng nhưng cũng thật cô đơn.

Kiều Trang bỗng bật cười, thế giới này to lớn quá nhưng chỉ còn một mình nàng.

Không…vẫn còn có Khánh Vân bên nàng, nhưng sớm muộn chị ấy cũng có gia đình riêng, chị ấy sẽ dành thời gian cho chồng và con cái của mình.
Kiều Trang uống đến lon thứ năm mí mắt càng nặng, nàng lờ mờ nhìn thấy gương mặt của Khánh Vân hiện lên, muốn đưa tay sờ lấy nhưng chưa kịp với tới đã bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Khánh Vân nhìn Kiều Trang khẽ thở dài.

Cô đã nói đêm nay không về nhưng lúc nãy gọi điện cho Kiều Trang cũng không có người nhấc máy làm cô lo lắng.
Khánh Vân biết gần đây tâm trạng và tinh thần Kiều Trang không tốt, nhưng cô lại không thể tìm ra nguyên do.

Giống như đêm nay nếu cô không về thì sẽ không biết Kiều Trang uống say thành như vậy.


Những đêm không có cô liệu Kiều Trang có như thế này không? Cơ thể em ấy chỉ mới phục hồi, uống bia nhiều như vậy chính là đang muốn tàn phá cơ thể, không nói đến ngoài ban công gió lạnh lại ăn mặc phong phanh rất dễ nhiễm bệnh.

Khánh Vân thực muốn tức giận, nhưng cô có thể làm gì với người say?
Khánh Vân cúi xuống, đem cơ thể gầy yếu của Kiều Trang bế lên, nhẹ nhàng để em ấy nằm lên giường, lấy chăn cẩn thận đắp lại, sau đó đóng cửa ban công, lúc quay trở lại bỗng nghe Kiều Trang nói mớ.
“Khánh Vân…chị đừng bỏ em.”
Khánh Vân nghe thấy Kiều Trang lặp đi lặp lại câu nói ấy làm cô không nỡ rời đi.

Khánh Vân ngồi lên giường, vuốt ve mái tóc Kiều Trang, thì thầm bên tai trấn an.
“Chị sẽ không bỏ rơi em.

Ngoan, ngủ đi!”
Kiều Trang không biết có nghe thấy lời này của Khánh Vân hay không nhưng nàng đã không còn nói mớ nữa, đôi mày hơi nhíu cũng dần dãn ra.
***
Sáng hôm sau, Kiều Trang tỉnh lại với cái đầu đau nhức.

Nàng cũng không hay biết Khánh Vân đêm qua trở về.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Kiều Trang xuống lầu mới nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà bếp, nàng chưa kịp nghĩ cái gì liền chạy ào đến.

Trước mắt hiện lên bóng lưng xinh đẹp của Khánh Vân, Kiều Trang không ngăn được xúc động, tiến đến ôm chầm lấy cô.
Khánh Vân có chút sững sờ vì cái ôm đột ngột của Kiều Trang, cô tắt bếp, xoay người lại nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Kiều Trang, đưa tay vuốt lại mái tóc có chút lộn xộn của nàng.
“Chị về khi nào vậy?” Kiều Trang ngẩng mặt hỏi.
“Đêm qua.”
Nghe Khánh Vân nói xong Kiều Trang vừa vui mừng lại vừa lo lắng.

Nàng vui vì Khánh Vân không ở cạnh người đàn ông đó, nàng lo vì Khánh Vân có lẽ đã nhìn thấy bộ dạng say xỉn của nàng đêm qua.


Kiều Trang hơi mím môi, không dám nhìn thẳng vào mắt Khánh Vân.
Đối với bộ dạng giống như đứa trẻ phạm sai của Kiều Trang, Khánh Vân cũng mềm lòng, cô xoa lấy má nàng, không có trách móc chỉ nhẹ nhàng nói.
“Sức khỏe em mới ổn định, sau này đừng uống đồ uống có cồn.”
Kiều Trang chớp mắt nhìn Khánh Vân, do dự nói:”Vậy sau này chị đừng qua đêm nữa có được không?”
Không nghe thấy Khánh Vân trả lời trong lòng Kiều Trang vừa đau vừa khó chịu.

Nàng xoay người đi, ngồi vào bàn ăn, ngẩng mặt nhìn Khánh Vân gượng gạo mỉm cười.
“Em đói bụng rồi.”
Khánh Vân muốn nói nhưng lại thôi.

Cô đem cháo từ trong nồi múc ra hai tô, một tô cho mình một tô cho Kiều Trang.

Cô biết đêm qua Kiều Trang uống bia, sáng ngày thức dậy bụng chắc chắn sẽ khó chịu nên mới nấu món cháo vừa ấm bụng vừa dễ tiêu hóa.

Tuy khả năng nấu nướng của cô không thể sánh bằng Kiều Trang nhưng ít ra bảy năm sống ở nước ngoài xem như rèn luyện, món ăn nấu ra tất nhiên cũng không tệ.
Kiều Trang cặm cụi ăn, đến khi ăn xong mới ngẩng đầu nhìn Khánh Vân nói:”Em mới xin làm phục vụ ở một quán cà phê.

Thứ hai tuần sau sẽ đi làm.”
Chiếc muỗng đang cầm trên tay của Khánh Vân bỗng cứng đờ, cô buông muỗng xuống, có chút ngạc nhiên nhìn Kiều Trang.
“Tiền chị cho em không đủ sao? Nếu không chị sẽ chuyển…”
Kiều Trang lắc lắc đầu:”Tiền chị cho em, em không có xài đến.”
Khánh Vân nghe xong sắc mặt tràn đầy nghi vấn.

Kiều Trang mới nói tiếp:”Em muốn tự mình kiếm tiền.

Đợi đến học kỳ sau em sẽ bắt đầu đi học lại.”
Khánh Vân lúc này cũng không còn tâm trạng ăn tiếp phần cháo trong tô.

Cô hít sâu một hơi, ánh mắt buồn bã nhìn nàng, thấp giọng.
“Kiều Trang, có phải chị làm gì khiến em không vui không?”
Kiều Trang ngay lập tức phủ nhận: “Không có.”
“Chị cảm thấy em gần đây có chuyện gì đó, nói cho chị biết có được không?”
Kiều Trang nhìn thấy vẻ lo lắng của Khánh Vân bàn tay đặt dưới bàn hơi siết lại.


Nàng không muốn Khánh Vân vì nàng mà buồn phiền, nhưng nàng làm sao nói cho chị ấy biết, nàng đang ghen, ghen với người đàn ông có được tình yêu của chị ấy.

Kiều Trang hít sâu một hơi, không nhanh không chậm nói.
“Khánh Vân, sau này chị cũng có cuộc sống riêng của mình, em không thể quá ỷ vào chị.

Chị có thể lo cho em hiện tại nhưng không thể lo cho em suốt đời.

Em cần phải tự lực trên chính đôi tay của mình.”
Khánh Vân im lặng một lúc mới đáp: “Em muốn đi làm chị không cản, nhưng em phải gửi cho chị địa chỉ và lịch làm việc của em.

Còn nữa, tiền chị cho em, em cứ xài.

Đừng phân biệt tiền chị tiền em, có được không?”
Kiều Trang đôi mắt long lanh nhìn Khánh Vân, mặc kệ nàng khác lạ chị ấy vẫn cứ quan tâm nàng.

Kiều Trang không thể từ chối cũng không muốn từ chối, khẽ gật đầu.
“Em biết rồi.”
Nói rồi, Kiều Trang đứng dậy đem tô rỗng của mình đi rửa, nhưng nàng vừa đi mấy bước lại nghe Khánh Vân gọi.
“Kiều Trang này…”
Kiều Trang chợt dừng lại, hơi ngoảnh mặt nhìn bóng lưng của Khánh Vân.
“Sau này chị sẽ không qua đêm.

Em cũng đừng uống bia nữa.”
Kiều Trang nghe được lời này thì mừng như điên.

Nàng biết nàng không nên ích kỷ, không nên chiếm Khánh Vân làm của riêng, nhưng nàng không ngăn được tình cảm của mình.

Ai cũng có tư tâm, nàng không phải thánh thần.
Kiều Trang trên môi không giấu được nụ cười, giọng điệu càng hào hứng.
“Sau này, em sẽ không uống bia nữa.”
***.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.