Đọc truyện Em & Đầu Heo – Chương 3
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Mexico lúc nửa đêm. Bốn người đón xe đến khách sạn ổn định chỗ ở. Mặc dù khách sạn tọa lạc tại khu Zona Rosa – địa điểm dừng chân nổi tiếng dành cho khách du lịch nước ngoài – thế nhưng chất lượng vẫn không thể sánh bằng khách sạn Trung Quốc.
Nàng nằm lăn ra giường, nghĩ tới buổi gặp mặt với quan chức chính phủ vào ngày mai, phút chốc đã mệt lả thiếp đi. Đang lúc sắp sửa ngủ thẳng một giấc tới sáng thì bỗng có người gõ cửa, nàng ríu mắt đi ra mở cửa, thấy người đến là Lý Minh, nàng hỏi: “Chuyện gì vậy, tổng giám đốc Lý?”
Anh điềm nhiên nói: “Cô đưa tôi ít thuốc.” Có lẽ anh đang cố chịu đau, nhưng nàng chẳng thấy được gì trên gương mặt không có lấy một chút biểu cảm của anh. Nàng vội vã mở vali da, ngồi xổm xuống, lấy vài viên thuốc đưa cho anh. Mexico có độ cao cao hơn so với mực nước biển, nàng mới xuống máy bay, cảm giác chếnh choáng vẫn lẩn quẩn chưa tan. Vừa đứng lên, cả người nàng lập tức đổ nhào về phía trước, Lý Minh tức thì ôm choàng lấy nàng, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này?”
Nàng lắc lắc đầu, đáp: “Không có gì, thay đổi độ cao đột ngột nên tôi không thích ứng kịp thôi mà.”, nói xong lại nhìn anh cười tỉnh bơ. Anh chắc chắn nàng không sao rồi sau đó mới rời đi, song vẻ mặt lại rất bí hiểm khó đoán. Nàng trở về giường, lăn ra ngủ mê man.
Sáng hôm sau, cuộc gặp gỡ với quan chức chính phủ diễn ra theo đúng lịch trình đã định. Trên thực tế, quan chức Mexico dễ tiếp xúc hơn so với các vị lãnh đạo Trung Quốc. Bằng khả năng ăn nói hoạt bát, khéo léo, nàng đã thể hiện xuất sắc cả hai vai trò phiên dịch và điều phối. Đến lúc này nàng mới nhận ra Lý Minh là người rất bình tĩnh, đồng thời luôn nắm quyền điều khiển mọi tình huống. Mặc dù phải hoàn toàn dựa vào người phiên dịch trong suốt quá trình thương thảo, nhưng anh vẫn khiến cho lãnh đạo nước bạn ngỡ ngàng trước hình ảnh một Lý Minh nghiêm túc, điềm tĩnh và ăn nói sắc bén.
Đến trưa, phía Mexico mời họ dùng bữa bằng món gà tây kết hợp với hương vị tương ớt truyền thống. Khó ăn khủng khiếp nhưng vẫn phải cười tươi tắn và khen lấy khen để. Bầu không khí bữa ăn được khuấy động bởi tiết mục biểu diễn Mariachi của một ban nhạc gồm bốn nghệ sĩ mặc trang phục truyền thống, vừa đàn vừa hát rất nhiệt tình. Theo phong tục, sau bữa ăn là đến màn khiêu vũ. Bộ trưởng thương mại Mexico đứng lên mời Phương Hữu Lân, Lý Minh thì mời phó bộ trưởng. Từng có thời gian sống ở Tây Ban Nha nên nàng đã quá quen thuộc với cách khiêu vũ ở đây, nhưng điều bất ngờ nhất chính là Lý Minh cũng thành thạo không kém, anh vừa nhẹ nhàng dìu phó bộ trưởng bước đi theo điệu nhạc, vừa nói chuyện bằng tiếng Anh với người ta hết sức thân thiết. Phương Hữu Lân không kìm được lầu bầu: “Đúng là nước biển không thể đong bằng bầu rượu.”*
(*) Trong câu Nhân bất khả mạo tướng, hải thủy bất khả biều uy, ý nói ‘Người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong bằng bầu rượu’.
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Lý Minh đi qua mời nàng nhảy bản kế tiếp. Khi hai người đứng gần nhau nàng mới phát hiện, thì ra anh cao hơn nàng chút xíu, có lẽ vì bình thường ngoại hình của anh chẳng bắt mắt cho nên nàng cũng không để ý cho lắm. Nàng không nghĩ khả năng khiêu vũ của anh lại tốt đến vậy, anh khoan thai dẫn nàng lướt đi giữa tiếng nhạc dập dìu, chẳng khác nào ‘Lăng Ba Vi Bộ’*. Mãi cho đến lúc kết thúc, nàng mới kịp thu lại vẻ ngẩn ngơ, khen anh nhiệt tình: “Anh nhảy giỏi quá!”. Anh tỏ vẻ ơ hờ, trả lời như tự giễu: “Ngoại hình khó coi, trình độ cũng không bằng ai.” Nàng nghe những lời này thật sự chẳng hiểu đâu vào đâu, lắc đầu một cái rồi lại cùng anh nhảy điệu Mexico tiếp theo.
(*) Tuyệt kỹ khinh công của Đoàn Dự trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ (Kim Dung)
Hai ngày kế tiếp tiệc tùng hội họp liên miên, Phương Hữu Lân và Lý Minh cũng không nói gì nhiều với nhau. Cho đến ngày thứ ba, lúc ngồi máy bay đến khu vực khai thác mỏ, Lý Minh ngồi cạnh nàng đè tay lên bụng, mặt mũi tái xanh, nàng đưa cơm thì anh khoát tay nói không cần.
Phương Hữu Lân không thể không hỏi: “Thuốc lần trước tôi đưa anh đâu?”
“Cất hết trong vali rồi.”
“Chẳng lẽ mấy bữa nay anh không uống thuốc à?”
“Không đau nên tôi quên.”
“Không đau cũng phải uống thuốc thì mới không đổ bệnh được chứ!” Giọng điệu cáu giận đột ngột của nàng khiến cả hai đều ngơ ngác trong thoáng chốc. Anh hiền hòa nhìn nàng: “Không sao, tôi quen rồi.” Nàng lật đật chạy đi rót cho anh ly nước ấm, pha hai gói thuốc nước rồi đưa kèm hai viên thuốc bảo anh uống hết, nàng còn đưa cả bánh mì của nàng cho anh ăn, nhưng từ đầu đến cuối không hé răng nói với anh một câu.
Ngày hôm sau đi khảo sát thực địa, mọi người trang bị cho mình quần áo thật dày và ấm. Xe khởi hành từ nội thành, đi ba giờ đồng hồ mới đến nơi. Công việc bấy giờ cũng không cần đến người phiên dịch, ngoại trừ nàng, tất cả đều là chuyên gia trong ngành. Đang lạnh cóng vì nhiệt độ bên trong quặng sắt thì có người không nói một tiếng đã choàng áo lên vai cho nàng – là Lý Minh. Anh cũng không nhìn nàng lâu, chỉ im lặng tiếp tục bước xuống. Nàng nhủ thầm: “Người nhiều mỡ như vậy, không sợ lạnh cũng phải.”
Bữa ăn trưa với bánh mì và uống nước khoáng diễn ra ngay tại hầm mỏ. Nàng có mang theo chocolate với khô bò, giả vờ giả vịt mời mọc người khác, nhưng cũng không ai buồn tranh giành với nàng. Nàng đưa hai viên thuốc cho Lý Minh, anh cầm lấy rồi uống ực một cái sạch trơn, có điều chẳng nói một câu. Thế này có phải gọi là chiến tranh lạnh không? Giữa sếp và nhân viên mà cũng chiến tranh lạnh ư? Nàng có chút rối rắm không hiểu nổi.
Trên chuyến xe trở về, nàng ngồi tán gẫu câu có câu không với tài xế người Mexico, đột nhiên nàng nói: “Hay tắt điều hòa đi được không, sao buổi tối lạnh thế nhỉ.” Lý Minh lập tức ngồi thẳng người, hỏi: “Cô còn thấy lạnh sao?” Ai cũng nói bây giờ đã xuống núi, nơi này quanh năm suốt tháng nóng đổ lửa, làm sao mà lạnh được. Anh nhẹ nhàng áp tay lên trán nàng, quả quyết: “Cô bị sốt rồi, có mang theo thuốc cảm không?”
“Có.” Nàng uể oải gật đầu, mấy năm nay nàng khỏe như voi, bỗng dưng giờ lại đổ bệnh, người ta là sếp, sẽ nghĩ về nàng như thế nào đây. Nàng nhanh nhảu nói: “Chuyện nhỏ mà, thật ra tôi khỏe lắm, đi chơi khắp nơi cũng chưa bị bệnh lần nào cả.”
Anh cởi áo khoác thêm cho nàng, nhích người sang bên, nói: “Cô nằm xuống chút đi cho thoải mái, về khách sạn nhớ uống thuốc ngay nhé.” Giọng nói của anh nghe sao mà chân thành và đáng tin cậy quá.
Nàng cảm thấy ớn lạnh, cuộn tròn người tựa vào bên kia xe, quay đầu nhìn vào mắt anh. Ánh mắt ấy chứa đầy nỗi lo lắng. Có điều gì đó bỗng nảy nở trong lòng nàng, thế nhưng nàng không hiểu đó là gì.
Anh thản nhiên: “Tôi vào xem qua thuốc một chút, cô đừng uống lung tung, phải nhớ là bây giờ công ty còn rất nhiều việc cần đến cô đấy.”
Nàng chưng hửng. Đúng vậy, người ta chỉ lo lắng cho công việc thôi mà. Nàng thầm cười nhạo chính mình rồi bình tĩnh mở rộng cửa.
Lý Minh cởi giày, đi mở vali tìm thuốc. Anh lấy ra hai thứ thuốc, rót nước rồi đưa nàng uống, không quên căn dặn: “Thuốc này bốn tiếng uống một viên, còn thuốc này sáu tiếng uống một viên. Cô rửa mặt rồi nằm nghỉ ngay đi.”, nói xong anh mở cửa ra khỏi phòng.
Phương Hữu Lân quả nhiên sốt thật, cả người nàng rét run, chỉ muốn mau mau lên giường. Sau hai phút rửa mặt và đánh răng cấp tốc, nàng liền vùi mình trong chăn, tiếp đó thì thào: “Tính mạng của mình vẫn rất có giá.”