Đọc truyện Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! – Chương 25
Đợi thêm một hồi, hán tử nhà này đã trở lại.
Sở Minh Yến đưa bạc mua hạt giống cho hắn, để cho bọn Kỳ Sinh dọn dẹp một chút chuẩn bị lên đường.
Tại thời điểm bọn họ thu thập hành lý, Dương thị liền kêu hán tử nhà mình vào phòng trong.
Dương thị đem chuyện vừa rồi nói cho hán tử biết, hán tử sau khi nghe xong vẻ mặt lập tức u sầu.
Mặc dù Trương tú bà bị Sở Minh Yến doạ đi rồi, nhưng là sau khi bọn người Sở Minh Yến rời đi, Trương tú bà kia nhất định sẽ còn tìm đến cửa.
Vừa nghĩ đến bọn hắn ngậm đắng nuốt cay nuôi nữ nhi khôn lớn, bị một lão nhân vừa già vừa biến thái coi trọng, Dương thị liền nhịn không được tim rút đau.
Dương thị khẽ cắn môi, liền nói thầm mấy câu vào tai hán tử nhà mình.
Hán tử kia nghe vậy phản ứng đầu tiên chính là phản đối, nhưng là nghĩ đến những chuyện hung ác Trương tú bà đã làm, hán tử suy nghĩ một chút vẫn là cảm thấy biện pháp của Dương thị ổn thỏa.
Vì vậy phu thê hai người mặt dày, liền cùng một chỗ đến trước mặt Sở Minh Yến cầu xin.
Sở Minh Yến có chút khó khăn nhìn bọn hắn, nàng nhíu mày nói:” Lời này là nói thật với các ngươi, nhà chúng ta trước kia xác thực là giàu có, chẳng qua là hiện nay gia đạo sa sút, thật sự không có biện pháp giúp các ngươi. “
*Gia đạo: gia cảnh.
Sở Minh Yến nói lời này là thật, nếu là đại tiểu thư Sở gia lúc trước, đừng nói là một cái đại nha đầu, cả gia định bọn hắn cũng đều nuôi nổi.
Nhưng mà hiện tại bọn họ tự bảo vệ bản thân cũng khó khăn, căn bản không có thừa tinh lực đi giúp người khác.
Dương thị nghe vậy đỏ hồng mắt, ở bên chân Sở Minh Yến hèn mọn dập đầu một cái.
Nàng thật sự là đến bước đường cùng, bằng không thì cũng không nỡ bỏ nữ nhi của mình.
Chỉ cần bọn người Sở Minh Yến vừa rời đi, Trương tú bà kia nhất định sẽ tìm tới cửa.
Hôm nay Trương tú bà là nể mặt Sở Minh Yến, mới không có cưỡng ép mang đại nha đầu đi.
Nếu Sở Minh Yến đi rồi ….. Đại nha đầu nhà nàng liền thật sự xong.
Dương thị:” Quý nhân, quý nhân chúng ta thật sự không cầu những thứ khác, chỉ cầu quý nhân có thể mang theo đại nha đầu nhà ta đi.
Đại nha đầu nhà ta có thể chịu được khổ cực cũng có thể làm việc, ngài có thể đem nàng trở thành cái nha hoàn thu tại bên người là tốt lắm rồi. ”
Tại thời điểm Dương thị đau khổ cầu khẩn Sở Minh Yến, đại nha đầu cùng bọn đệ đệ trốn ở trong phòng nhỏ giọng khóc.
So với cái tên Vương địa chủ kia, nàng thật tâm nguyện ý đi theo mấy người Sở Minh Yến.
Bởi vì đi theo mấy người bọn họ, vô luận là đi đến nơi nào nàng cũng sẽ có một chút hy vọng sống.
Nếu là bị tên Vương địa chủ kia bắt được, nàng quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ đến kết cục về sau.
Trần Y Y thấy Sở Minh Yến một mặt khó xử, vì thế cười đi lên phía trước nói:” Không bằng như thế này, ta cho các ngươi một chút bạc, các ngươi cầm lấy bạc này đi càng xa càng tốt. “
Hôm nay Trương tú bà làm cho Trần Y Y chán ghét, một lòng muốn đối nghịch với bà ta.
Cho nên nàng vô cùng hào phóng lấy ra hai mươi lượng bạc, sau đó đưa tới trong tay Dương thị.
Dương thị cả đời này cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, có chút phản ứng không kịp tình huống hiện tại là như thế nào?
Vẫn là vị hán tử trung thực nhà Dương thị hiểu được, hắn lập tức lôi kéo Dương thị cùng một chỗ hướng tới phía Trần Y Y dập đầu.
Trần Y Y không dám nhận đại lễ của bọn hắn, vừa nghiêng người né tránh vừa nói:”Ta thấy trong nhà các ngươi cũng không có gì đáng giá, không bằng nhanh chóng thu thập một chút đồ cùng đi với chúng ta. Chờ sau khi rời khỏi nơi này, chúng ta lại mỗi người đi một ngả.”
Hán tử kia hiển nhiên hết sức kϊƈɦ động, đối với Trần Y Y vừa cảm kϊƈɦ lại vừa bội phục.
Lúc trước hắn một mực lo lắng cho nữ nhi, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện dọn đi này.
Kỳ thật nếu đại nha đầu theo bọn người Trần Y Y đi rồi, thì nhà bọn hắn cũng sẽ bị Vương địa chủ trả thù.
Nếu lưu lại ở nơi này chỉ có con đường chết, nay trong tay bọn họ có bạc chẳng bằng một đường đi thẳng.
Theo biện pháp này của Trần Y Y, bọn hắn không chỉ có không cần cốt nhục chia lìa, mà còn có thể lần nữa tìm được một địa phương mới có cuộc sống tốt.
Hán tử càng nghĩ càng thấy chủ ý này rất tốt.
Lúc này Dương thị cũng đã kịp phản ứng, một bên hướng tới Trần Y Y liên tục nói lời cảm tạ, một bên kϊƈɦ động nắm chặt bạc trong tay.
Bởi vì muốn chờ cả nhà này cùng nhau lên đường, bọn người Trần Y Y phải đợi thêm hai canh giờ.
Chính là như Trần Y Y nói, cả nhà này không có thứ gì đáng giá.
Thứ duy nhất cảm thấy đáng tiếc, bất quá cũng chỉ là vài mẫu lương thực kia.
Nhưng mà lương thực cũng không bán được mấy đồng bạc, so với người cả nhà bọn hắn căn bản chẳng đáng là gì.
Càng quan trọng hơn là, Trần Y Y cho bọn hắn không ít tiền.
Số tiền này, đủ cho cả nhà bọn hắn chuyển đến nơi khác có cuộc sống ổn định.
Cả gia đình thu thập sơ một chút, liền lái một cỗ xe bò đi theo sau xe ngựa của Sở Minh Yến rời đi.
Mấy đứa hài tử quay đầu nhìn ngôi nhà đang dần dần khuất xa, trong mắt toát ra một tia không muốn.
Dương thị ôm Hổ Tử đối với mấy đứa hài tử:”Đừng nhìn, về sau chúng ta sẽ ở trong một ngôi nhà tốt hơn. ”
Hổ Tử tuổi tác tương đối nhỏ, hắn ngửa mặt lên nói với Dương thị:”Vậy chúng ta phải đi đến thị trấn bên trêи ở sao? “
Dương thị nghe vậy lắc đầu, bọn hắn không có đi đến thành, thị trấn lớn, mà là đi đến nơi địa phương nhỏ thưa thớt người mà sống.
Bọn hắn nghe các quý nhân nói, gần đây rất nhiều địa phương lớn đều có rất nhiều tên cướp đang náo loạn.
Các quý nhân vì an toàn của người nha, mới từ thành, trấn lớn đến cái nông thôn vắng vẻ này.
Trần Y Y ngồi trêи xe ngựa cảm thấy buồn ngủ, đang lúc nàng muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, xe ngựa đột nhiên chẳng biết tại sao lại dừng lại?
Sở Minh Yến vẻ mặt nghi hoặc kéo rèm ra, không đợi nàng hỏi thăm Kỳ Sinh, đã nhìn thấy mười mấy người ngăn cản đường đi của bọn họ.
Những người này trong tay đều cầm vũ khí, cầm đầu đám người này chính là Trương tú bà vừa rời đi lúc nãy.
Sở Minh Yến thấy thế nhịn không được nhíu mày một cái, nàng cầm lấy thanh kiếm của mình xuống xe ngựa.
Trần Y Y thấy Sở Minh Yến sắc mặt không tốt, vì thế dặn dò Vân Bích cùng cô nương câm:”Không cần xuống xe ngựa, chiếu cố Nhị gia thật tốt.”
Vân Bích ngẩn người, gật đầu nói:” Phu nhân, người yên tâm.”
Trần Y Y vừa vén rèm xe lên, chợt nghe thấy âm thanh tức giận của Dương thị vang lên.
Dương thị:” Trương tú bà, các ngươi làm sao có thể công nhiên cướp người? Trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không?!”
Thanh âm chanh chua của Trương tú bà theo sát phía sau vang lên:” Trời cao hoàng đế ở xa, chúng ta ở cái địa phương nhỏ bé này cũng không có vương pháp.
Mà đại khái là các ngươi cũng không biết, hiện tại ở từng cái địa phương đều có cướp bóc hoành hành, người làm quan ở nơi này cũng không có thì giờ rảnh rỗi quản sống chết của các ngươi ”
Sau khi Trần Y Y xuống xe ngựa, cùng Sở Minh Yến liếc mặt nhìn nhau một cái.
Nàng bởi vì biết cốt truyện, cho nên cũng không phải là thực kinh ngạc, nhưng là Sở Minh Yến lại đặc biệt khϊế͙p͙ sợ.
Sở Minh Yến hồi tưởng lại chuyện phát sinh ở nhà mình, đêm đó sau khi trốn thoát ra ngoài nhìn thấy ánh lửa ngập khắp bầu trời.
Chẳng lẽ những chuyện trước đó, không đơn giản chỉ là nhân hoạ? Mà là điềm báo thiên hạ đang rung chuyển?
Không đợi Sở Minh Yến tiếp tục suy nghĩ sâu xa, Trần Y Y liền nói với Trương tú bà:” Tin tức của ngươi cũng thật là linh thông ”
*Linh thông: linh hoạt, nhanh nhẹn.
Trương tú bà kia quét mắt nhìn qua mặt đầy rỗ của Trần Y Y, nhớ đến ánh mắt đáng sợ trước đó của Trần Y Y, bà ta không hiểu sao lại cảm thấy người này có chút đáng sợ.
Trương tú bà:”Đó là, trong nhà Vương địa chủ có người cháu trai làm quan, sáng sớm hôm nay đã cho người báo tin đến.
Ở bên ngoài có rất nhiều địa phương đang bị cướp bóc hoành hành, nghe nói có rất nhiều thảm án diệt môn, kinh đô bên kia phái không ít binh lực đến diệt trừ phiến loạn, cũng không biết thiên hạ sẽ như thế nào?”
Trương tú bà nói nói, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm?
Bà ta tại sao phải nói cho bọn họ biết những chuyện này?
Trương tú bà nghĩ vậy liền ngậm miệng lại, quay đầu ý bảo người đứng phía sau đi bắt người.
Mấy người nam nhân cao to hướng chỗ một nhà Dương thị trêи xe bò đi tới.
Mấy đứa hài tử trêи xe bò lập tức bị doạ phát khóc trốn ở sau lưng Dương thị.
Hán tử nông gia thấy thế lập tức từ trêи xe bò nhảy xuống, bộ dạng như muốn cùng đám người kia đồng quy vu tận.
* Đồng quy vu tận: Chết cùng một chỗ.
Sở Minh Yến hô một tiếng Kỳ Sinh, Kỳ Sinh từ trêи xe ngựa nhảy xuống hỗ trợ.
Trương tú bà kia thấy Kỳ Sinh tiến lên, lập tức giọng the thé nói:” Đều nói cường long ép không qua rắn địa phương, nếu các ngươi còn không biết tốt xấu như vậy, cũng đừng trách chúng ta không khách khí.”
Trương tú bà kỳ thực rất sợ hãi bọn người Sở Minh Yến, nhưng là thời điểm buổi sáng bà ta đi tìm Vương địa chủ, Vương địa chủ nói mấy người này không có gì đáng sợ.
Nếu bọn họ thật sự là người lợi hại, cũng sẽ không luân lạc đến nơi thâm sơn cùng cốc này.
Mà nay các thành, trấn đang bị cướp bóc hoành hành, người phía trêи căn bản không đủ tinh lực để quản chuyện nhỏ này.
Vương địa chủ nói cho dù án mạng xảy ra, cũng sẽ không có người nào vì mấy người bên ngoài, mà đối nghịch với hắn là đại địa chủ ở nơi này.
Trương tú bà nghe Vương địa chủ nói, cảm thấy thập phần có đạo lý.
Bà ta liền nghĩ tới trong bọn họ có thiếu niên mỹ mạo kia, nhất thời nhịn không được nói với Vương địa chủ.
Vương địa chủ nghe được có thiếu niên tuyệt sắc, con mắt đục ngầu lập tức sáng lên.
Hắn cho mười mấy hộ viện đi theo Trương tú bà, nhất định phải bắt được vị thiếu niên trong miệng Trrương tú bà trở về đây.
Bọn người Trần Y Y một đường chạy trốn tới đây, đã đi được bảy, tám ngày.
Nàng không nghĩ đến mấy ngày nay, bên ngoài liền triệt để náo loạn?
Đang lúc Trần Y Y im lặng xuất thần, đột nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi của Vân Bích.
“Các ngươi muốn làm cái gì?”
Tiếng kêu của Vân Bích làm cho Trần Y Y cùng Sở Minh Yến hoảng sợ, hai người vừa quay đầu lại, liền phát hiện hai nam nhân kia muốn trèo lên xe ngựa.
Sở Minh Yến lập tức tức giận đến mức cười ha hả, nàng đột nhiên rút kiếm bên hông ra, hướng đến một người trong đó đâm tới.
Trần Y Y cũng vô cùng vô cùng tức giận, nàng không nghĩ đến lá gan Trương tú bà này lại lớn như vậy.
Không chỉ muốn đem đại nha đầu đoạt đi, còn muốn cướp Sở Trác ở ngay trước mặt nàng?
Lúc trước nàng nghe câu thâm sơn cùng cốc dưỡng ra điêu dân, còn cảm thấy lời này có chút quá.
*Điêu dân: Những người dân không chất phát thật thà mà điêu ngoa gian trá.
Nhưng tới hôm nay đột nhiên hiểu ra ý tứ của câu nói này, những người này đâu chỉ là điêu dân rõ ràng là thổ phỉ mới đúng.
Trần Y Y nói với Sở Minh Yến:”Tránh ra, để cho ta xé nát bọn hắn ”
Sở Minh Yến cũng đang tức giận đầy đầu, đột nhiên nghe được âm thanh thâm trầm trong lời nói của Trần Y Y đột nhiên giật mình một cái.
Nàng đột nhiên nhớ đến cái đêm chạy trốn ngày hôm đó, Trần Y Y dùng đại lực làm ngã tên to con kia.
Sở Minh Yến thập phần tự giác thối lui, trêи mặt còn có chút mất tự nhiên nhợt nhạt.
Hai tên nam nhân đứng bên cạnh xe ngựa liếc mắt nhìn Trần Y Y một cái, vừa nhìn chỉ là một tiểu tử vóc dáng nhỏ bé, lập tức không nhịn được cười ha ha.
Trong đó một cái nam nhân, khoa tay múa chân một chút đo chiều cao của Trần Y Y, một cái tiểu quỷ chỉ đứng tới nách bọn hắn thế nhưng lại muốn xé nát bọn hắn?
Làm sao xé? Dùng miệng cắn sao?
Một cái nam nhân khác nhìn coi ngươi đen nhánh của Trần Y Y, đột nhiên cảm thấy tiểu tử này một mặt đầy rỗ, nhưng kỳ thực nhìn cũng rất đẹp mắt.
Bọn hắn làm hạ nhân trong nhà Vương địa chủ, chuyện hạ lưu gì cũng đều đã gặp qua.
Tự nhiên mà vậy, liền học được một chút bản tính đùa bỡn thiếu niên.
Nam nhân kia nhìn con ngươi của Trần Y Y, nhịn không được nói:” Trương tú bà, chờ đến khi chúng ta bắt được người, tiểu tử này có thể thưởng cho hạ nhân không?”
Trương tú bà nghe vậy hừ một tiếng:” Ánh mắt của ngươi mù sao, đồ chơi kia xấu như vậy đừng làm cho người ta buồn nôn.”
Nam nhân:” Tiểu nhân cảm thấy đôi mắt của hắn rất đẹp. “
Hắn nói xong liền muốn đưa tay lên bóp mặt Trần Y Y, nhưng mà tay còn chưa đụng vào được Trần Y Y, cả người đã bị một đại lực trực tiếp quăng ra ngoài.
Theo hắn là tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, những người khác một đám cả kinh há to miệng.
Ngồi ở trêи xe ngựa Vân Bích cùng cô nương câm bởi vì quá mức hiếu kỳ, lúc này đang chen chúc tại cửa sổ hướng mặt ra ngoài nhìn.
Sở Trác một mình lẻ loi trơ trọi ngồi tận ở phía trong cùng, trêи mặt như ngọc lộ ra một tia âm lãnh nhợt nhạt.