Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 12


Đọc truyện Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! – Chương 12

Nay Trần Tú Tú không biết bí mật bên trong Ngọc Khấu.

Nàng ta trong lúc thiên hạ đại loạn, khi chạy trốn vô tình làm rơi máu lên Ngọc Khấu mới biết.

Cho nên hiện giờ miếng Ngọc Khấu này đối với nàng ta mà nói, không cần phải náo loạn đến mức ngỗ nghịch với Trần Bách Sam.

Bây giờ Trần Tú Tú tuy là hết sức tức giận, vẫn trơ mắt nhìn Trần Y Y mang Ngọc Khấu đi.

Trần Y Y chiếm được vật mà mình tâm tâm niệm niệm, đi ra khỏi Trần gia tâm tình nàng phá lệ rất tốt.

Nhưng mà tâm tình tốt của nàng cũng không kéo dài bao lâu.

Bởi vì lúc nàng tìm thấy đám người Vân Bích, đã nhìn thấy một đám hài tử trêи tay cầm tảng đá ném vào ba người bọn họ.

Một màn này, phá lệ quen thuộc.

Năm đó Sở Trác vừa mới trở thành ngốc tử, vì đám hạ nhân trong nhà không cẩn thận, Sở Trác đã chạy ra ngoài.

Khác biệt duy nhất chính là hắn lúc đó chỉ có cô đơn lẻ loi một mình.

Mà bây giờ bên cạnh hắn có hai nha hoàn yếu ớt đang che chở.

Bởi vì xung quanh đều là hài tử, hai cái nhà hoàn không dám thật sự dùng sức mà đánh trả. Các nàng chỉ có thể vừa che chở cho Sở Trác vừa dùng hai tay hù doạ bọn nó.

Lúc đầu Thang Viên chỉ muốn đưa hắn đi lòng vòng một chút, lại không nghĩ đến sẽ gặp đám hài tử xấu tính này.

Sở Trác mặc một bộ áo choàng màu xanh nhạt rộng rãi, thời điểm có gió thổi qua áo bào trống rỗng nhẹ nhàng đung đưa theo, nhìn nó như đang muốn bay theo gió.

Hắn sắc mặt không thay đổi nhìn đám hài tử xung quanh, chúng nói những lời chế giễu cùng ác ý, dùng đá ném vào hắn, hắn đều phớt lờ coi như không nghe không thấy.

Trần Y Y nhìn đám hài tử này có vẻ thực sự xấu tính, lại nhìn qua một chút vết thương vừa bị đánh trêи trán của Sở Trác.

Nàng trước đó vẫn luôn cảm thấy, việc xuyên qua này giống như một giấc mộng.

Mà nàng là cái người nằm mơ, bởi vì nhập diễn quá mức mà xem hết thảy đều là sự thật.

Nhưng là cho đến giờ phút này, nàng đột nhiên liền ý thức được, nàng là thật sự xuyên qua.


Nơi này hết thảy, đều là thật.

Sở Trác là cái người bị thương sẽ chảy máu và cảm thấy đau đớn …..

Thời điểm Trần Y Y đang ngẩn người, một đứa hài tử chảy nước mũi giơ tảng đá trong tay lên, lộ vẻ hô hào chế giễu:” Ngốc tử! Ha ha ha ha, hắn là tên đại ngốc tử, ngốc tử sẽ không đánh trả …. ”

Trần Y Y cực nhanh hướng bọn họ chạy đến, bắt đứa hài tử kia vào trong tay.

” Các ngươi là con cái nhà ai? Đi! Đi tìm phụ mẫu của các ngươi đi “

Căn bản đám hài tử còn đang hi hi ha ha, liền bị thanh âm của Trần Y Y hoảng sợ.

Khi bọn hắn thấy rõ đối phương là một nữ tử yếu ớt, sỡ hãi trong đáy mắt bọn hắn đều biến mất.

Một đám nam hài tử vây xung quanh người Trần Y Y.

Bọn hắn giơ tảng đá trêи tay lên, học dáng vẻ đại nhân nổi giận mà uy hϊế͙p͙ Trần Y Y nói ” Nữ nhân xấu! Mau buông người của chúng ta ra, bằng không liền cho người nếm thử tư vị bị tảng đá ném trúng.”

” Chính là không cần xen vào chuyện của chúng ta ”

” Chúng ta đánh ngốc tử, liên quan gì tới ngươi?”

Trần Y Y sắc mặc trầm xuống, lạnh lùng nhìn đám hài tử trước mặt nói ” Người ngốc tử trong miệng của các ngươi, chính là phu quân của ta, cũng chính là Sở nhị gia.

Sở gia vẫn có chút uy hϊế͙p͙, đứa hài tử này sau khi nghe xong là người Sở gia, liền biết hôm nay bọn hắn gặp rắc rối lớn rồi.

Nhưng là bọn hắn lại nghĩ tới, bọn hắn vẫn chỉ là đứa hài tử.

Coi như là đem người khác đả thương, những người khác cũng không thể đem bọn hắn ra làm cái gì.

Bọn hắn sỡ dĩ ngang bướng như thế, là bởi vì sau khi gây chuyện, phụ mẫu của bọn hắn liền lấy lý do bọn hắn vẫn chỉ là đứa hài tử làm tấm ván.

Sau khi làm chuyện sai, đại đa số những người tìm đến cũng chỉ có thể quở trách vài câu, về sau cũng không tính toán nữa.

Nay Sở gia tại bản địa, mặc dù không còn giống như trước kia.

Nhưng cùng với người bình thường so sánh, Sở gia vẫn là gia đình phú thương giàu có.


Bọn hắn mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã nghe nói qua Sở gia.

Mà Sở nhị gia kia có bệnh điện, vạn nhất nếu chọc giận hắn, hắn sẽ giết người mất.

Trong bọn hắn có đứa hài tử buông tảng đá xuống, liền muốn nhanh chân chạy.

Kết quả còn chưa chạy ra ngoài được, đã bị Trần Y Y gạt chân cho té ngã.

Những đứa khác không có nghĩ đến, Trần Y Y sẽ đối với đứa hài tử mà động thủ.

Những đứa có lá gan hơi nhỏ, lập tức há miệng khóc lớn lên, làm ra bộ dạng bị người xấu khi dễ.

Bắt nạt người khác được nhưng lại sợ người khác bắt nạt, hành động này khiến Trần Y Y cảm thấy buồn cười.

Nhìn đứa hài tử lúc ba tuổi liền có thể nhìn thấy nó lúc về già, từ nhỏ đã là cái bộ dáng này, không biết lớn lên trở thành bộ dạng quỷ quái đến mức nào nữa.

Nếu hiện tại Sở Trác không có vấn đề gì, cô liền muốn thay phụ mẫu bọn hắn giáo ɖu͙ƈ một chút.

Tránh về sau có suy nghĩ sai lệch, trở thành ác bá hại nước hại dân.

Ở xa có không có ít người đang xem kịch, đột nhiên nhìn thấy Trần Y Y muốn đánh tiểu hài tử, còn có người nhịn không được lên tiếng muốn đôi bên hoà giải.

Một vị phụ nhân trẻ tuổi, cười nói với Trần Y Y: “Nhị thiếu phu nhân Sở gia,đây đều là tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngươi so đo với những đứa hài tử này làm gì?”

Những người khác nghe vậy, cũng lập tức khuyên nhủ Trần Y Y.

Trần Y Y buồn cười nhìn những người này, vừa nãy thời điểm Sở Trác bị đánh, cũng không nhìn thấy bọn họ chạy đến khuyên đám hài tử. Lúc này một đám thế nhưng lại đứng ra, thật đúng là làm người ta buồn nôn.

Trần Y Y cười đối với vị phụ nhân nói ” Cũng bởi vì chúng không hiểu chuyện mới phải giáo ɖu͙ƈ thật tốt, bằng không nếu trưởng thành còn không biết bọn chúng trở thành bộ dạng gì.

Nếu phụ mẫu bọn hắn đã không muốn quản giáo, thân làm hàng xóm láng giềng cũng nên quản giáo một chút.

Một đám tiểu hài tử tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như thế, nếu trưởng thành không phải còn giết người phóng hoả luôn sao? ”

Nơi xa bên trong những người vây xem, cũng có người nhà của những đứa hài tử này.


Lời nói của Trần Y Y có chút không dễ nghe, tựa như một bạt tai đánh vào trêи mặt bọn họ.

Có một nữ nhân mặc y phục màu tím, nghe được Trần Y Y nói con nàng ta như vậy, nhịn không được lập tức bất mãn nói:” Coi như ngươi có là nhị thiếu phu nhân của Sở gia, cũng không nên dùng lời nói độc miệng như vậy mà hại tiểu hài tử.

Bọn hắn chính là không hiểu chuyện mà thôi, làm sao có thể dùng hai chữ ác độc mà nói.”

Trần Y Y dắt tay đưa hài tử kia, hướng đôi mắt trong sáng như ngọc về phía nữ nhân vừa nói chuyện.

Nàng thường ngày xinh đẹp động lòng người, cho dù trêи mặt có một chút phẫn nộ, vẫn nhìn xinh đẹp như cũ.

Mà cái nữ nhân áo tím kia lại khác, bản thân nàng ta bộ dáng không đẹp mắt, lúc này mặt mày tràn đầy giận dữ nhìn giống như Mẫu Dạ Xoa.

Trần Y Y không trả lời mà hỏi lại ” Nguyên lai là vẫn còn có phụ mẫu, ta còn tưởng rằng đây đều là một đám hài tử không ai quản giáo.

Trêи đường lấy tảng đá đánh chửi người khác, ngươi làm mẫu thân có mắt như mù, có tai mà như điếc.”

Nữ nhân bị khí thế của Trần Y Y bức người, tức giận đến mức nói năng lộn xộn ” Tiểu hài tử đánh người thì có bao nhiêu đau, người lớn cùng một đứa hài tử so đo, một chút bộ dáng của tiểu thư khuê cát cũng không có …”

Trần Y Y cũng không để ý đến nữ tử kia, mặc nghiêng đầu nhìn về Vân Bích phía sau lưng.

Vân Bích liền đứng dậy chạy chậm tới, Trần Y Y bên tai Vân Bích nói nhỏ vài câu.

Vân Bích dừng một chút xóa cánh tay bị nện đau, rồi chạy chậm đi ra khỏi.

Đám người xung quanh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Vân Bích đi xa, không rõ Trần Y Y đang muốn làm cái gì.

Nữ nhân mặc áo tím kia đã tìm thấy tiểu hài tử nhà mình, nàng ta mặt từ ái hỏi thăm tiểu hài tử kia có bị thương ở đâu không.

Ngay sau đó, phụ mẫu của những đứa hài tử khác, một đám người nhanh chóng liền xuất hiện.

Bọn hài tử kia vừa nhìn thấy phụ mẫu chúng đến đây, lập tức lộ ra bộ mặt ủy khuất hướng bọn họ chạy tới.

Giống như những đứa hài tử kia vừa rồi ỷ mình tuổi nhỏ hành hung người khác dường như không phải là bọn hắn.

Thang Viên giúp đỡ bên cạnh nhị gia, sắc mặt tái xanh nhìn đám người này.

Trần Y Y nhìn đám người vừa mới đến, tiếp tục nói ” Đám hài tử của các ngươi, hôm nay đánh nhị gia nhà chúng ta, các ngươi nói xem chuyện này nên làm thế nào? ”

Phụ mẫu đám hài tử kia nghe vậy, một đám nhìn về phía Sở Trác sau lưng Trần Y Y.

Bọn họ đã thật lâu không có nhìn thấy Sở nhị gia, thấy người trước mặt dáng vẻ thật gầy, trong nháy mắt có chút không nhận ra.

Một người nam nhân thành thật tiến lên phía trước, hắn đầu tiên là cảm thấy ngượng ngùng hướng Trần Y Y thi lễ, sau đó mặt cười khổ đối với Trần Y Y nói: ” Hài tử ngang bướng, không nghĩ tới thế nhưng đả thương Sở nhị gia.


Cầu xin nhị thiếu phu nhân Sở gia, xem hài tử còn nhỏ tuổi, người nhân nhượng tha thứ cho hắn lần này đi. ”

Tuổi nhỏ, lại là tuổi nhỏ.

Trừ bỏ tuổi còn nhỏ, không còn lý do khác dễ nghe hơn sao.

Thê tử nam nhân kia cũng phụ hoạ theo, nói xong liền có dáng vẻ như muốn khóc.

Trước đó nữ tử mặc y phục màu tím kia cùng Trần Y Y nói chuyện vốn giá thế không thấp, nàng ta thấy một đám người cùng nhau xin lỗi Trần Y Y liền giễu cợt nói:”Nhị thiếu phu nhân, ngươi cũng không thế đem tất cả lỗi lầm đổ hết lên đầu đứa hài tử.

Ngốc tử nhà ngươi là một tên điên, sao lại tùy tiện cho đi ra bên ngoài.

Vạn nhất …. Khụ khụ, ta nói vạn nhất, vạn nhất bệnh điên của hắn tái phát, giống như năm đó muốn giết tiểu hài tử thì phải làm sao bây giờ.

Mà lại nói, tiểu hài tử thì có bao nhiêu sức lực, đánh có thể có bao nhiêu đau.

Ngươi như vậy mà lại cùng chúng ta tính toán chi li, cũng không sợ làm hỏng thanh danh của Sở gia các ngươi.

Những người khác cảm thấy nữ tử áo tím kia nói rất đúng, vài người có lá gan lớn nhịn không được cũng lên tiếng phụ hoạ.

Trần Y Y nhìn phía xa Vân Bích đã trở lại, học theo giọng điệu của nguyên chủ nói:”Các ngươi há miệng ngậm miệng, đều lấy tiểu hài tử không hiểu chuyện làm lý do, định đem chuyện lớn hoá chuyện nhỏ.

Như vậy ta chỉ có thể dùng phương thức giống nhau, để cho các người hiểu được bị tiểu hài tử đánh có đau hay không.

Tiếng nói Trần Y Y vừa dứt, bốn năm tiểu ăn mày đi phía sau lưng Vân Bích, đột nhiên cầm lấy những tảng đá trêи mặt đất, hướng tới mọi người xung quanh hung hăng quăng tới.

Đám tiểu ăn mày này so với đám hài tử ác độc lúc trước sức lực cũng không chênh lệch nhiều.

Nếu bọn họ đã nói tiểu hài tử đánh người không đau, vậy thì liền để bọn họ nếm thử tư vị bị tảng đá nện trúng.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu rêи không ngừng.

Vân Bích cùng Thang Viên một trái một phải kéo Sở Trác sang một bên.

Thang Viên thừa cơ lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau vết thương trêи trán cho Sở Trác.

Vân Bích lúc đầu nghe chủ ý của Trần, phản ứng đầu tiên chính là việc này cũng quá lớn mật đi.

Nhưng là nay nhìn thấy bọn người kia chịu tội, chẳng hiểu sao cảm thấy vô cùng hả giận.

Vân Bích đang mừng thầm coi náo nhiệt, Thang Viên cẩn thận kiểm tra vết thương trêи người Sở Trác.

Hai người đều không có chú ý, Sở Trác một mực cái gì cũng không phản ứng, đôi đồng tử tinh khiết như viên ngọc lại vô cùng thuần tuý, có một chút rung động nhè nhẹ khó phát hiện ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.