Đọc truyện Em Dám Trèo Tường – Chương 13: Thư viện (2)
Đến 10 giờ trưa, tôi cũng đã đọc được gần nửa cuốn tiểu thuyết mà tên đối diện còn chưa một lần rời mắt khỏi cái máy tính.
-Ọc ọc ọc…-Cái bụng của tôi đang kháng nghị muốn được nạp năng lượng.
Chết tiệt! sao lại kêu a. Mất mặt quá, mất mặt quá đi à. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta thì thấy anh ta đang gấp máy tính lại rồi đứng dạy nhìn tôi.
-Không phải cô đói rồi sao, còn ngồi đó làm gì?
A chẳng lẽ anh ta đang muốn mời mình ăn cơm. Nghĩ vậy tôi nhanh chóng đứng lên cầm sách đi theo anh ta đến chỗ mượn sách làm thủ tục.
Lúc này tôi mới để ý thấy mọi người trong thư viện không biết từ bao giờ cứ nhìn chúng tôi rồi lại thì thầm với nhau gì đó. Đến khi tôi đi lướt qua một nhóm người đang thì thầm to nhỏ. Tôi nghe loáng thoáng
-Tại sao anh ấy lại cho cô ta ngồi cùng bàn chứ?-Cô A
-Ai mà biết được, nhưng các cậu không biết thôi tớ vào nhà vệ sinh rửa tay thì nghe thấy hoa khôi của chúng ta gọi điện cho bạn cô ta vừa khóc vừa nói khi cô ta đi đến chỗ anh Hàn Quân xin anh ấy ngồi nhờ thì anh ấy bảo cái gì các cậu có biết không? -Người B
-Nói gì? mau nói đi a.-
Người A,C…sốt ruột nói
-Anh ấy nói là “xin lỗi, chỗ này đã có người rồi ” a a -Người B
Tôi đang nghe thì tên Hàn Quân hình như không thấy tôi liền quay lại gọi.
-Triệu Nhã Đình, còn không đi nhanh nên.
Mấy người kia nghe vậy liền im bặt hướng tôi nhìn, rồi lại quay qua nhìn Hàn Quân.
-Đến đây.- Tôi thấy vậy mau chóng chạy đến chỗ anh ta
-Nè, anh không tò mò vì sao mọi người lại nhìn chúng ta vậy à?-Tôi nói
-Vì sao phải tò mò? Họ nói cái gì thì liên quan gì đến tôi?-Anh ta dửng dưng nói
-Sao lại không liên quan. Họ nói chúng ta…-Tôi ngập ngừng nói
Anh ta bỗng ngừng lại quay sang nhìn tôi.
– Chúng ta làm sao?
Tôi bị anh ta nhìn đến nỗi nói lắp.
-Chúng… chúng ta… thì có thể làm sao cơ chứ. Tôi đói rồi, chúng ta mau đi ăn thôi.
Rồi nhanh chóng hướng căn tin đi. Tôi đi được khoảng 2 mét thì anh ta đuổi kịp tôi. Chúng tôi cùng đi đến căn tin của trường.
Đến căn tin, vì bây giờ là thời gian ăn cơm trưa nên căn tin rất đông. Khi chúng tôi bước vào thì rất nhiều người nhìn chúng tôi. Tôi thấy vậy liền lùi lại cách Hàn Quân một khoảng nhìn giống như chỉ tình cờ gặp nhau ở cửa rồi đi vào cùng mà thôi. Nhưng anh ta hình như không hiểu ý tôi, quay lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh đến nỗi làm tôi cảm giác như mình đang ở Bắc cực vậy. Anh ta nhìn một lúc rồi xoay người lại đi đến chỗ lấy thức ăn. Tôi thở phào nhẹ nhõm.” OMG, nhìn cái gì mà kinh vậy?”.Tôi cũng nhanh đi đến xếp ở một hàng khác chờ lấy đồ ăn. Lúc tôi quay sang nhìn trộm anh ta thì thấy anh ta cũng đang nhìn tôi, tôi vội vàng quay sang chỗ khác nhìn.
Hàng của Hàn Quân đứng có một người cãi nhau với bác lấy đồ ăn là không được cái gì đó vào đồ của anh ta. Vì vậy lên hàng của tôi tuy đông nhưng lại nhanh hơn. Tôi nhận đồ ăn rồi đi tìm chỗ ngồi. Tôi nhìn đồ ăn cảm thán. Haizz, thôi quên đi muốn ăn cơm không tốn tiền cũng không dễ dàng gì a.
Bỗng có một người để khay đồ ăn xuống. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Hàn Quân. Tôi vội nhìn xung quanh thì thấy mọi người đều đang nhìn về phía này khi thấy tôi nhìn thì họ vội quay đi chỗ khác.
-Anh có thể ra chỗ khác ngồi được không?-Tôi nhẹ giọng nói
Anh ta làm như không có gì nói – Tại sao?
Anh còn có thể hỏi tại sao à. Tôi tuy là một người mặt dày nhưng không dày đến mức đó đâu.
-Còn nhiều chỗ trống mà, anh tìm chỗ khác đi.-Tôi lại cúi đầu nhẹ giọng nói
-Tôi thích chỗ này.-Anh ta nói
-Anh…
-Xin chào, anh có thể ngồi đây cùng không?
Tiểu Minh không biết từ đâu đến nhìn tôi nói.
-Đương nhiên là được rồi.-Tôi vội nói
-Hai người có vẻ thân nhau hơn rồi nhỉ?-Tiểu Minh nhìn chúng tôi nói
-Làm gì có.-Tôi
-Đúng vậy.-Hàn Quân
Tôi và Hàn Quân đồng thanh nói, rồi cùng ngạc nhiên nhìn nhau.
-Chỉ là tình cờ thôi ạ.-Tôi cười nói
Hàn Quân không nói gì mà lại cúi đầu tiếp tục ăn.
-Vậy sao.-Tiểu Minh nói
Cuối cùng bữa cơm ngượng ngùng cũng kết thúc. Tôi vội chào hai người họ rồi nhanh chóng về ký túc xá.
Về đến phòng, vừa mở cửa ra thì thấy ba người kia đều ngồi ở bàn nhìn chằm chằm tôi đang đứng ở cửa.
-Hi, các cậu ăn cơm chưa?-Tôi vẫy tay chào nói
-Cậu và anh Hàn Quân rốt cuộc có quan hệ gì? – Lưu Ly vẻ mặt như tra hỏi phạm nhân nhìn tôi hỏi.
– Tôi…và anh ta..thì có quan hệ gì.-Tôi không hiểu hỏi lại
-Cậu đừng giả ngu nữa, cả trường này đều biết rồi. Có người đã đăng ảnh hai người ở cùng nhau trên diễn đàn trường rồi.-Lão tam cầm điện thoại chỉ chỉ nói
Tôi cầm điện thoại lên nhìn là ảnh chụp lúc tôi và Hàn Quân ngồi ở thư viện, có cả ảnh hai bọn tôi đi cùng nhau ở sân trường. Ảnh khá mờ chắc là chụp bằng điện thoại khoảng cách xa.
-Không phải hôm nay cậu đến thư viện sao? Khung cảnh ở đây chính là thư viện của trường chúng ta còn gì.-Lão đại nói
– Thật ra chuyện là tôi với anh ta chỉ tình cờ gặp thôi. Lúc đó ở thư viện quá đông người nên tôi đành ngồi cùng anh ta. Rồi đến giờ ăn cơm lên chúng tôi đi cùng nhau thôi.-Tôi vội giải thích thích
-Không đúng, ngay cả hoa khôi trường chúng ta còn không được ngồi vì sao cậu lại được cơ chứ.-Lão tứ
Đỗ Thu Hiền
Cả ba lạ nghi vấn nhìn tôi. Thật là cả chuyện này cũng nói nữa sao.
-Ai mà biết được, chắc tại anh ta nể mặt mình là bạn Tiểu Minh thôi.-Tôi nói
Ba người kia tuy vẫn nghi ngờ nhưng cũng không hỏi gì nữa.
Haizz, gặp anh ta thật là chẳng có gì tốt. Lần sau cứ cách xa anh ta ra cho an toàn