Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 27: Ba người bắt đầu ở chung


Đọc truyện Em Dám Nói Em Không Tính Phúc – Chương 27: Ba người bắt đầu ở chung

Edit: Mèo đầu heo

Beta: Hana + SO2

Không khí bên trong xấu hổ, Mạnh Dịch Namcả nửa ngày mới phun ra được hai chữ, “Diệp Tỳ!”

Mạnh DịchNamtrong đầu lóe lên, chớp chớp mắt? Nhìn người đàn ông sau lưng hắn chớp chớp mắt kìa! Lộ Hiểu Vụ khép cửa lại, xem ra, cái người trông anh tuấn này là bạn tốt của Mạnh DịchNam, trông rất thân mật khăng khít! Hai người đến bây giờ vẫn còn dính với nhau như vậy, không phải thân mật khăng khít thì là cái gì?

Vị đẹp trai kia rốt cuộc cũng chịu ở đằng sau cổ Mạnh Dịch Namngẩng đầu lên, mỉm cười nháy mắt vài cái, “Bà xã anh thật đáng yêu.”

Mạnh Dịch Namcuối cùng không chịu được dùng sức đẩy Diệp Tỳ ra, “Cậu làm sao biết tôi ở chỗ này?” Tốt nhất câu trả lời của cậu ta không nên là người mà Mạnh DịchNam nghĩ, bằng không Chung Bình chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ chờ chém.

“Chung Bình nói cho em biết.” Diệp Tỳ nhún vai, vẻ mặt kiểu chẳng sao cả trả lời, Chung Bình là anh em tốt của Mạnh DịchNam, không tìm anh ta thì tìm ai.

Mạnh DịchNamhít sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn không phát hỏa, Chung Bình! Tên chết tiệt kia, còn muốn hại tôi đến thế nào?

Lộ Hiểu Vụ đi đến, xấu hổ cười cười, “Cậu ngồi xuống đây đi.” Hai người có muốn ôn lại chuyện cũ, cũng không nên đứng luyện chân như vậy, hai là bọn họ thích đứng ngang nhau nhìn thẳng, cô nhìn hai người đàn ông cao 1m8 như vậy đứng với nhau, rõ ràng không gian bị chật hẹp đi hẳn.

“Cám ơn, người đẹp.” Diệp Tỳ đẹp trai không chút khách khí kéo hành lý đi về phía phòng khách.

Mạnh DịchNamtrừng mắt nhìn bóng dáng cậu ta, lại nhìn Lộ Hiểu Vụ đang bận rộn trong phòng bếp, mặt đanh lại.

Lộ Hiểu Vụ bưng trà đi ra, Diệp Tỳ ngồi ở trên ghế sofa, Mạnh DịchNamlại ngồi trên ghế sofa con, hai người chẳng nói với nhau câu nào.

“Mời uống trà.” Lộ Hiểu Vụ dịu dàng cười, đã là khách thì phải tiếp đãi thật tốt, tuy rằng thân phận vị khách này còn chưa sáng tỏ, nhưng lấy lẽ thường tình đối đãi với nhau chung quy là vẫn không sai.

“Cám ơn.” Diệp Tỳ mỉm cười nhận chén trà, nhìn thoáng qua thấy máy tính để trên bàn trà, hình ảnh đang được tạm dừng, “Chị đang xem gì vậy?” Hắn híp mắt lại, nhìn Lộ Hiểu Vụ cười.

Lộ Hiểu Vụ thành thật trả lời, “Kungfu Panda.”

“Ồ.” Hiệp Tỉ một bên mân mê chén trà một bên gật đầu, căn bản không thèm để ý đến Mạnh DịchNam ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn cậu đã muốn phát hỏa.

“Hiểu Vụ, em ở đây xem tiếp đi, anh và Diệp Tỳ đi vào thư phòng nói chuyện.” Mạnh DịchNam cố nén lửa trong lòng, quyết định nhanh chóng đem vị khách không mời này tống cổ ra chỗ khác.

“Nam, anh chưa giới thiệu em với chị Hiểu Vụ.” Diệp Tỳ mỉm cười, giương mắt nhìn Mạnh DịchNam.

Lộ Hiểu Vụ hơi thất thần, hắn gọi tên của Mạnh DịchNam, giọng nói vòng vo, nghe ra được có ý tứ khác, người này… mỗi khi nói chuyện đều dùng giọng đó sao?


Mạnh Dịch Namthở sâu, “Diệp Tỳ, học đệ đại học của anh, Lộ Hiểu Vụ bà xã thân ái của tôi.” Lộ Hiểu Vụ nghe được từ cuối lời giới thiệu của anh, khuôn mặt đỏ bừng, trong đầu lóe lên, bà xã thân ái, anh… anh bị bệnh à, sao lại giới thiệu như vậy với người khác? Cho dù anh với người này tình nghĩa sâu sắc, bất kể có thân mật khăng khít đến đâu, anh cũng không thể nói vậy được nha!

Diệp Tỳ không giới thiệu chút nào, đôi mắt to cười càng híp lại, “Bà xã thân ái của Nam, xin chào.” Diệp Tỳ duỗi tay ra, chủ động cầm tay của Lộ Hiểu Vụ, người này… Chính là cùng một loại người với Mạnh DịchNam, giả nhân giả nghĩa, tuyệt đối là giả nhân giả nghĩa. Tiếng cảnh cáo không ngừng vang lên trong lòng Lộ Hiểu Vụ.

Mạnh DịchNamvung bàn tay to lên, ngăn tay hai người lại, đem Diệp Tỳ xách vào trong thư phòng, ầm! Cánh cửa nặng nề đóng lại!

Lộ Hiểu Vụ trừng mắt nhìn cửa thư phòng đóng chặt, này… hai người này chắc chắn là có bí mật!

“Cậu muốn làm gì?” Mạnh Dịch Nam mở chốt cửa sổ, bực bội đi về phía cạnh bàn, đứng quay lưng lại với với Diệp Tỳ. Chung Bình, cậu chờ đấy chịu chết đi, cư nhiên cậu lại dám đem địa chỉ của tôi nói cho Diệp Tỳ biết.

“Em có khả năng làm chuyện gì?” Diệp Tỳ nhẹ nhàng cười, nhìn bóng dáng quen thuộc cao lớn kia, trong lòng mơ hồ co rút, thanh âm lạnh đi, “Anh lại có thể kết hôn! Anh gạt em!” {hana: gai ốc nổi đầy người…}

Mạnh Dịch Namlông mày nhíu chặt, chậm rãi xoay người, thanh âm trầm ổn, “Gặp đúng người.” Anh nhìn trên mặt Diệp Tỳ hiện lên một tia đau lòng không hiểu, trong lòng than nhẹ, anh già như vậy thật vô dụng, những gì cần nói anh đã nói rồi.

Diệp Tỳ khóe miệng khẽ nhếch lên, “Đúng vậy sao? Chúc mừng anh.” Trên mặt Diệp Tỳ lộ vẻ tươi cười, ánh mắt lại bị che kín một tầng không rõ, mờ mịt đoán không ra. Diệp Tỳ vừa rồi đã nhìn thấy biểu tình khiếp sợ ở trong mắt của Mạnh Dịch Nam, anh trốn đã lâu rồi, khẳng định không nghĩ tới cậu đột nhiên lại xuất hiện. Hiện tại, nhìn anh xem còn trốn thế nào được nữa?

Mạnh Dịch Namtrong lòng phiền muộn, nhìn biểu tình này của Diệp Tỳ, anh biết, cậu ta đang khẩu thị tâm phi, Mạnh Dịch Namlấy ra điếu thuốc, nói lảng sang chuyện khác, “Cậu về mấy ngày vậy?” Nghe Chung Bình nói, cậu ta tốt nghiệp xong sẽ điCanada, rồi không trở về nữa. Lúc đầu còn tưởng rằng cậu ta…. Sẽ không xuất hiện trong sinh mệnh của anh nữa.

“Còn xem thế nào đã.” Diệp Tỳ đi lên phía trước, lấy điếu thuốc trong tay anh, trực tiếp ngậm vào trong miệng, ánh mắt say mê nhìn chằm chằm Mạnh Dịch Nam. Nhìn biểu tình trong mắt Mạnh Dịch Nam là cậu biết, anh hiện tại sợ nhìn thấy mình nhất! {hana: kinh quá, dammie tra hình à}

Mạnh Dịch Nambị nhìn chăm chú lại càng cảm thấy phiền muộn hơn, lấy ra một điếu thuốc nữa “Cậu định ở khách sạn nào?” Hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào mời cậu ta đi?

“Không tìm.” Diệp Tỳ nhả khói ra, ánh mắt một giây cũng không rời khỏi anh, giống như đem dung mạo của anh khắc vào trong lòng. Anh ngày càng trở nên chín chắn, da dẻ trở nên đen so với trước kia một chút, tóc cũng không còn thẳng như thời trai trẻ mà hơi vểnh lên, nhưng ánh mắt kia thì vẫn y nguyên như cũ trầm lắng.

Mạnh Dịch Namnhớ ra bản ghi chép, tính tìm giúp khách sạn giùm hắn, lại bị Diệp Tỳ dùng tay đè lại, “Không cần.”Tay cậu ta lạnh như vậy bao phủ trên tay anh.

“Anh vẫn biết là em không quen ở khách sạn mà.” Diệp Tỳ khóe miệng nhếch lên, anh chắc hẳn là biết, bọn họ đã từng quen thuộc với nhau như vậy!

“Diệp Tỳ.” Mạnh DịchNam hơi thiếu kiên nhẫn, ngụ ý của cậu chính là lười không muốn đi.

“Sao vậy, thu lưu (thu nhận + giúp đỡ) em vài ngày cũng không vui?” Diệp Tỳ cuộn người lại, nhả khói đi đến bên cửa sổ, “Cảnh vật chung quanh nhà anh nhìn không tệ.” Tôi nhất định cứ ỷ lại vào anh đấy thì sao? Mạnh DịchNam trong mắt phun lửa, Diệp Tỳ vừa nghĩ đến lập tức cảm thấy khoái trá, anh lại có thể dễ dàng bị mình khơi mào cảm xúc như thế.

“Cậu trở về làm gì?” Mạnh Dịch Nam nén lửa giận, quyết định giải quyết vấn đề từ gốc rễ, cá tính của Diệp Tỳ anh rất hiểu, một khi đã quyết định chuyện gì, là sẽ không dễ dàng bỏ qua. Làm sao mà trước khi mình lại cho rằng người này trước kia rất thiện lương chứ! Thật sự là tài giỏi mà.

“Em về tìm anh.” Diệp Tỳ duỗi người, đứng thẳng nhìn anh, ánh mắt kia vẫn không có gì che dấu nặng nề mà đâm vào tim anh…. Vẫn là như vậy!

“Diệp Tỳ, anh nói rồi, anh không phải như thế! Anh đã kết hôn!” Mạnh DịchNam nhịn không được bùng phát, thấp giọng gào lên, MD! Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn lão tử nữa, lão tử thật sự bình thường, chẳng qua là lúc ấy không thể chứng minh cho cậu xem, hiện tại tôi đã kết hôn rồi, còn thế nào nữa? Bà xã tôi tuyệt đối là nhân chứng tốt nhất, tôi không phải gay, tuyệt đối không phải!


Diệp Tỳ liền trừng mắt nhìn anh, trừng mắt nhìn anh phát hỏa, trừng mắt nhìn khuôn mặt anh tái mét, một lúc sau khóe miệng mới buông ra một câu, “Chưa hẳn.” Diệp Tỳ trong lòng cười, kết hôn? Ai biết được là anh kết hôn thật hay là kết hôn giả? Nhìn bộ dáng bà xã của anh, xem chừng cũng bị anh lừa! Anh rõ ràng là không có hứng thú đối với phụ nữ!

Mạnh Dịch Nambuồn bực xoa xoa trán, “Diệp Tỳ, cậu đến chỗ Chung Bình ở đi.” Không thể để người này tiếp tục quấn lấy nữa, Hiểu Vụ không chừng cũng có thể bị cậu ta dọa đến. Anh đứng dậy cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đi ra khỏi thư phòng.

“Anh thật muốn đuổi em đi sao?” Diệp Tỳ tựa vào cửa sổ, vẫn không nhúc nhích, khóe miệng mân mê! Mạnh DịchNam, em cho anh một cơ hội nữa, những lời nói của anh trước kia, em đều nhớ rõ!

Mạnh DịchNambị giọng nói lạnh lùng của cậu ta dọa, thân thể vẫn đứng yên, không nhúc nhích!

“Anh định đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình?” Thanh âm của Diệp Tỳ có chút lạnh lẽo. Đồ tiểu tử nhà anh chắc chắn không dám, người khác thì không nói làm gì, nhưng là hai chữ nghĩa khí trong lòng anh chắc vẫn có chút phân lượng.

Hai người cứ như vậy liền trầm mặc.

Mạnh Dịch Namrất lâu sau mới từ từ xoay người, trừng mắt nhìn cậu ta…….Dùng cái này bức anh sao? Cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ mở miệng, “Hiểu Vụ rất đơn thuần, cậu không thể làm phiền cô ấy!”

Diệp Tỳ nháy mắt, hắn đồng ý, “OK.” Từ từ bày ra khuôn mặt tươi cười. Em đối với cô ta không có hứng thú!

Mạnh DịchNamnhìn Diệp Tỳ đẹp trai tươi cười, trong lòng hơi rét lạnh, quyết định này của anh có phải là khiến chính mình càng bị lún sâu vào phiền toái không?

Ngày mai anh sẽ đi qua giết Chung Bình, rõ ràng đã giao cho anh tuyệt đối không được tiết lộ tin tức của anh cho Diệp Tỳ, hắn lại có thể dám bán đứng anh!

Két, cửa phòng mở ra.

Lộ Hiểu Vụ giương mắt nhìn lên, Mạnh DịchNamcùng Diệp Tỳ một trước một sau đi ra.

Mạnh Dịch Namvung tay về phía Lộ Hiểu Vụ, “Hiểu Vụ, Diệp Tỳ phải ở nhờ nhà chúng ta vài ngày.” Diệp Tỳ ở phía sau Mạnh Dịch Nam, bày ra bộ mặt tươi cười, Lộ Hiểu Vụ trong lòng ngẩn ra, người này đẹp trai cười rộ lên trông rất đẹp mắt!

“Phiền người đẹp.” Diệp Tỳ mang theo hành lý đứng ở phòng làm việc bên cạnh.

“Gọi chị dâu.” Mạnh DịchNam liếc mắt sang, quy củ vẫn là phải nghe theo. Nếu như để Hiểu Vụ nhìn ra được manh mối gì, anh sẽ lấy dao nhỏ trực tiếp kết liễu cậu ta!

“Chị dâu xinh đẹp.” Diệp Tỳ kia mở mồm ra đúng là không phải ngọt bình thường, cùng vẻ ngoài tuấn dật của cậu ta trông rất tương xứng, đàn ông đẹp trai mồm mép lại lém lỉnh, là lựa chọn thứ hai của đám sắc nữ. Lộ Hiểu Vụ nói thầm trong lòng, đi vào dọn dẹp phòng khách.

Mạnh Dịch Namnhìn bóng dáng của Lộ Hiểu Vụ, quay đầu lại trừng hắn, “Ngồi xuống đi.” Diệp Tỳ khẽ nhìn vào phòng khách, Mạnh Dịch Nam đã đồng ý cho cậu ở lại, tốt nhất lúc này không nên vuốt râu anh, nếu đem anh chọc giận, anh nhất định sẽ giận dữ đá ra ngoài, như vậy cậu thật sự sẽ phải ngủ ngoài cửa!

Mạnh Dịch Namđi vào phòng khách, “Hiểu Vụ, em thấy thế nào, nếu em không đồng ý giữ cậu ta lại, thì anh đưa cậu ta đi.” Mạnh DịchNam vừa nói vừa vụng trộm xem phản ứng của cô.


Lộ Hiểu Vụ khe khẽ cười, “Cậu ấy là bạn bè tốt của anh mà, không sao đâu.” Xem ra quan hệ bạn tốt này cũng không bình thường

Mạnh Dịch Namtiến lên, nhẹ nhàng ôm eo Lộ Hiểu Vụ, “Lộ Lộ, em thật tốt.” Bà xã anh đúng người lương thiện am hiểu ý người khác.

Lộ Hiểu Vụ mặt đỏ lên, khẽ đẩy anh ra, ánh mắt thoáng nhìn, báo cho anh bên ngoài có người, đừng làm càn.

Mạnh Dịch Nam da đầu căng thẳng, bỗng nhiên bừng tỉnh, Diệp Tỳ ở trong nhà, không chỉ một đống phiền toái, hắn cùng với Lộ Lộ cũng không thể ngọt ngào với nhau. Mạnh DịchNamý nghĩ xoay chuyển, đột nhiên lại nghĩ đến, cứ làm trước mặt Diệp Tỳ, hắn mới có thể tin tưởng anh không phải là gay! Đúng vậy, chính là như thế.

Mạnh Dịch Namdang tay ôm lấy cô, dán lên mặt cô, cúi đầu nói, “Em xem em bệnh xong càng ngày càng gầy.” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành khẽ hôn lên mặt cô, Lộ Hiểu Vụ ngượng ngùng nghiêng đầu, anh làm sao mà càng lúc càng mạnh bạo hơn, đang có khách mà!

“Có muốn em giúp đỡ không?” Diệp Tỳ đứng ở cạnh cửa, nhìn hai người ôm chặt.

Lộ Hiểu Vụ đỏ mặt tránh ra khỏi Mạnh Dịch Nam, đi đến cạnh giường, vội vàng sửa sang lại ga giường, che xấu sự xấu hổ của mình, Mạnh Dịch Nam không chỉ lộ vẻ mãnh liệt ra bên ngoài, mà còn đúng là vui đùa giỡn mà, làm trò yêu đương thân mật trước mặt người khác, cô chịu không được.

Diệp Tỳ nhìn chằm chằm mắt Mạnh DịchNam, lộ nụ cười thần bí, biểu diễn thật sự là phấn khích a!

Mạnh DịchNamcũng nhìn lại cậu, cái này người ta gọi là biểu lộ chân tình! Thấy chưa!

“Được rồi đó.” Lộ Hiểu Vụ xoa xoa eo, đỏ mặt nhìn hai người, bọn họ vẫn nhìn nhau như vậy, này… Không khí có phần kì lạ, chẳng lẽ hai người có chuyện, ở trước mặt cô không tiện nói ra. “Ách, em đi chuẩn bị nước ấm.” Nói xong liền vội vàng trốn ra khỏi phòng.

Diệp Tỳ nghiêng người, nhường đường cho Lộ Hiểu Vụ đi ra ngoài, mới xoay mặt cười với Mạnh Dịch Nam, “Bà xã anh thật thức thời.”

Ngươi đúng là tên đại đầu quỷ! Mạnh Dịch Namthầm mắng ở trong lòng, nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài. Trước khi đi qua cửa, Diệp Tỳ đưa tay chắn lại, đưa mắt nhìn về phía giường, “Bà xã anh cho em hai cái gối đầu, có phải là để gọi anh ngủ cùng em?” Nói xong khóe miệng không ngừng cong lên cười.

Mạnh DịchNamcố gắng đẩy cánh tay cậu ta, đi ra khỏi phòng! Anh hiện tại đã bắt đầu hối hận, giữ lại người này trong nhà chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa chắc chắn là chuyện lớn!

……………

Lộ Hiểu Vụ chuẩn bị cho Diệp Tỳ một bộ quần áo và đồ dùng cá nhân mới, lại cầm thêm một bộ áo ngủ của Mạnh DịchNamcho cậu, cũng may dáng người của hai người cũng tương tự, quần áo có thể mặc được.

Diệp Tỳ nhận bộ quần áo ngủ của Mạnh Dịch Nam, trong mắt toàn ý cười, “Chị dâu, chị thật là tốt.”

Lộ Hiểu Vụ ngượng ngập, cô không có thói quen bị người ta khen ngợi trắng trợn như vậy, đành phải lung tung tìm một cái đề tài khác, “Em cùng với bọn Chung Bình quen rất thân đúng không?”

“Rất thân, giống như gà đẻ trứng vậy.” Diệp Tỳ nhìn chằm chằm Lộ Hiểu Vụ, người phụ nữ này động một chút là đỏ mặt, thật buồn cười.Nam nhất định là trong lúc bị cả nhà cưỡng bức mới tùy tiện tìm một người nào đó để kết hôn.

“À.” Lộ Hiểu Vụ ngẫm lại, người này nói chuyện ôn hòa cũng giống như Chung Bình, có vẻ như ra vẻ ôn hòa quen thuộc, “Có gì cần thì cứ nói lại cho chị.”

“Cám ơn.” Diệp Tỳ nhìn cô dịu dàng cười, trong lòng không có chút nào chán ghét cô, người phụ nữ này không có tính uy hiếp.

Mạnh DịchNamvừa nhìn thấy Lộ Hiểu Vụ vào phòng, đã đem khóa cửa lại.


Lộ Hiểu Vụ trừng mắt liếc hắn một cái, “Cái này cần thiết sao?”

Mạnh Dịch Namxoay xoay vài cái, tốt, an toàn. “Đương nhiên là cần rồi.” Người phụ nữ đơn thuần này dĩ nhiên không biết phòng bị người ngoài.

“Khách mời làm sao dám tùy tiện xông vào phòng của chủ nhà được?” Lộ Hiểu Vụ cười khúc khích, anh lại đem người nào cũng nghĩ xấu như anh rồi.

“Người bình thường thì sẽ không.” Mạnh DịchNam trong lòng cười khẽ, Diệp Tỳ không phải người bình thường.

Lộ Hiểu Vụ không đáp lại, cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa.

Mạnh Dịch Namnằm trên giường, khẽ đem Lộ Hiểu Vụ ôm vào trong ngực, “Đã khỏe hẳn chưa?”

Hiểu Vụ tựa ở trong ngực anh, khẽ gật đầu, thân thể đã hoàn toàn khôi phục, anh hôm qua dịu dàng, ôm cô vào lòng, cô thích cảm giác dịu dàng đấy.

Mạnh Dịch Nam trong lòng căng thẳng, được rồi tốt rồi, tay từ từ tham lam đi vào trong vạt áo của cô, vừa chạm được vào da thịt trơn nhẵn của cô, Hiểu Vụ ở bên hông căng thẳng, “Dịch Nam.” Anh… tay của anh nóng muốn dọa người.

Mạnh Dịch Namkhẽ lật người cô, đem thân thể cô dán vào trước ngực, hạ nửa người cô lên hông, “Em thật vừa vặn, không thể đè.”

Khuôn mặt Hiểu Vụ tức thì đỏ lên, anh nói ra như vậy chung quy vẫn làm cho người khác xấu hổ! Bàn tay nhỏ bé run run áp lên ngực anh.

Mạnh Dịch Nam mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn mắt cô sáng lập lòe, tay duỗi ra, cố định đầu của cô, môi dịu dàng ngậm môi cô, Hiểu Vụ chỉ có thể bị động chấp nhận anh trêu ghẹo, trên lưng tay cũng bắt đầu chạy dọc xuống.

Trong bóng tối, chỉ có hai người đang triền miên, bên trong khoảng không phòng ngủ, chỉ còn tiếng thở gấp.

Bộp bộp bộp………

Hai người nhất thời dừng lại, hô hấp không có tiếng, tiếng đập cửa sao? Nghe lầm rồi! Bây giờ đã là hơn mười hai giờ!

Bộp bộp bộp………

Tiếng đập cửa lại vang lên, hai người cuối cùng cũng tỉnh tảo, thật sự có người gõ cửa!

“Diệp Tỳ!” Mạnh DịchNam phát hỏa, gào lên về phía cửa. Ngoại trừ cậu ta, tuyệt đối không có ai BT khuya khoắt đập cửa phòng ngủ nhà người ta, lại còn đập cửa phòng ngủ vợ chồng mới cưới!

“Nam, em đói bụng!” Người ngoài cửa bình tĩnh nói một câu làm hai người bên trong hộc máu!

Lộ Hiểu Vụ cùng Mạnh Dịch Namnhìn nhau, bất đắc dĩ cười khẽ. Lộ Hiểu Vụ khẽ đẩy Mạnh Dịch Namđang tức giận, “Là chúng ta không đúng, đã quên hỏi người khác có cần ăn không?” Mạnh DịchNam một bụng hỏa, MD, mười giờ không ăn, cũng không hé răng, đợi cho người ta lên trên giường, cậu ta mới nhảy ra nói là đói bụng! Cậu ta tuyệt đối, 200% là cố ý!

Cuối cùng, Lộ Hiểu Vụ vẫn là đứng lên, làm cho Diệp Tỳ một bát mì.

Mạnh DịchNamthì lại ở trong phòng âm thầm đem tay Diệp Tỳ bóp chặt lại, Diệp Tỳ cam lòng mà chịu đựng nội thương ăn xong trước mặt Lộ Hiểu Vụ!

Đáng thương, từ đó cuộc sống của ba người bắt đầu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.