Đọc truyện Em Dám Nói Em Không Tính Phúc – Chương 10: “Mãnh Nam”
Edit: ong péo
Hôn lễ bắt đầu, Lộ Hiểu Vụ rầu rĩ nhìn Minh Hạo đang mong chờ cô dâu, trong lòng vô cùng thê lương, nếu có thể cả đời giống bọn họ thì thật tốt, “lưỡng tình tương duyên, tình định cả đời”*, thế mới gọi là hạnh phúc. {hana: (*) có thể hiểu là hai người đều có tình cảm với nhau sẽ có duyên với nhau, có thể cả đời giữ trọn tình yêu này – chả biết đúng không nữa}
Ánh mắt Lộ Hiểu Vụ cũng thoáng nhìn Mạnh Dịch Nam cũng đang chuyên chú nhìn lên lễ đài. Lúc trước tại sao không suy nghĩ kỹ càng liền gả cho hắn, thật sự giờ hối hận rất nhiều. Được rồi, hiện tại ngay cả li hôn cũng khó khăn, cô dù bất mãn cũng không dám làm cha mẹ tức giân, cô……..là con gái ngoan mà.
Nhìn MC phát biểu một màn lãng mạn làm cho Lộ Hiểu Vụ thật sự ngưỡng mộ, bọn họ kết hôn thật ngọt ngào, mà cô hình như đã tiến vào điểm cuối của hầm mộ, không thể thoát ra ngoài, là vì Mạnh Dịch Nam còn chưa có yêu đủ.
Nghi thức hôn lễ chấm dứt, đôi vợ chồng mới cưới thay đổi quần áo rồi đi ra mời rượu quan khác từng bàn.
Người thân cũng thay nhau mời rượu, từ xa xa Hiểu Vụ thấy Minh Quyên đang đi đến gần, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Minh Quyên cầm ly rượu hồng đi tới, tựa lưng vào ghế của Hiểu Vụ vui vẻ chào hỏi mọi người.
Ánh mắt mọi người sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng lấp lại bằng sự vui vẻ, giống như sự đánh giá vừa rồi đối với Minh Quyên là chưa từng xảy ra, cười đến sáng lạn.
Lộ Hiểu Vụ nhìn biểu hiện của mọi người, trong lòng có chút khổ sở, thì ra bọn họ đối với Minh Quyên không tốt đẹp gì.
Minh Quyên kéo Hiểu Vụ “Em gầy quá? Chồng em không cho em ăn sao?” Minh Quyên ánh mắt nhìn chăm chú vào người Mạnh Dịch Nam.
Lộ Hiểu Vụ đỏ bừng mặt “Chị họ, em vẫn thế mà.” Minh Quyên và cô tình cảm rất tốt.
“Kết hôn rồi mà vẫn vậy, có thai chưa?” Minh Quyên mắt nhìn chằm chằm vào bụng Lộ Hiểu Vụ khiến mặt cô càng đỏ hơn, kéo tay Minh Quyên nói “Còn chưa có!”
“Em rể, em nên cố gắng lên nha!” Minh Quyên hướng Mạnh Dịch Nam cười đưa ly rượu lên mời hắn.
Mạnh Dịch Nam nhẹ nhàng cầm lên ly rượu, hai người uống một hơi cạn sạch.
Minh Quyên kéo tay Lộ Hiểu Vụ nhìn về phía Mạnh Dịch Nam “Cậu cho tôi mượn vợ cậu một lát được không?” Lộ Hiểu Vụ sửng sốt một chút cũng nhìn về phía hắn.
Mạnh Dịch Nam cười nhẹ “Xin cứ tự nhiên.” Trong mắt hiện lên tia lo lắng nhợt nhạt.
“Đừng lo lắng, một lát sẽ trả lại cho cậu. Dì dượng và Tiểu Di, mọi người ăn từ từ nhé!” Minh Quyên nói xong liền lôi Hiểu Vụ rời đi.
…………………
Minh Quyên kéo Hiểu Vụ vào một phòng nhỏ, nhìn thoáng qua hình như là phòng để rượu.
Minh Quyên đóng cửa, lôi Hiểu Vụ ngồi xuống sô pha, giương mắt nhìn về phía cô “Có chuyện gì.”
Hiểu Vụ mỉm cười, vẫn là Minh Chuyên hiểu cô nhất. “Vừa hay” Hiểu Vụ đang muốn cùng ai đó chia sẻ vấn đề vợ chồng bọn họ, nhưng cô không thể nói với cha mẹ, trừ người chị họ này.
“Vụ, em dù buồn nhưng cũng sẽ không nói ra.” Minh Quyên liếc mắt một cái, cười trêu đùa.
“Đừng nói em.” Lộ Hiểu Vụ buồn bực lắc đầu, vấn đề của cô chỉ có một biện pháp, đem giải quyết Mạnh Dịch Nam mọi chuyện sẽ thuận lợi. “Chị sao lại li hôn?” Cô nhịn đã lâu, khẳng định Minh Quyên không giống lời mẹ đã nói.
“Li hôn, muốn làm thì làm thôi.” Minh Quyên lấy một chai vang, chậm rãi mở ra, lấy hai cái ly không, rót cho mình một ly, nhướn mi hỏi Lộ Hiểu Vụ.
Lộ Hiểu Vụ lắc đầu, cô không muốn uống rượu.
“Hôm nay Minh Hạo kết hôn, uống cùng chị một ly.” Minh Quyên đưa cho cô nửa chén.
“Anh rể không tốt với chị sao?” Bình thường ly hôn đều là đàn ông xin lỗi phụ nữ a.
“Rất tốt.” Minh Quyên ngửa cổ uống rượu, lúc mới đến, họ hàng thân thích đều dùng ánh mắt sửng sốt nhìn cô, có cái gì đẹp mặt đâu, không phải chỉ là một phụ nữ ly hôn thôi sao.
“Vậy… vậy vì sao lại li hôn?” Hiểu Vụ lo lắng nhìn về phía Minh Quyên, vẻ mặt của cô thản nhiên đến không nói thành lời.
“Hắn muốn có con, chị lại không muốn sinh.” Minh Quyên nói rõ ràng lý do ly hôn.
Lộ Hiểu Vụ trừng mắt kinh ngạc nhìn Minh Quyên, đây là lý do bọn họ ly hôn sao? Đây… đúng là khiến người ta kinh ngạc đi.
“Trước khi kết hôn hắn cam đoan không ép chị sinh con chị mới đồng ý kết hôn. Lời hứa của đàn ông thật không thể tin.” Minh Quyên cười lạnh, nuốt xuống một ngụm rượu vang. “Mẹ hắn mỗi ngày bắt ép hắn, nên hắn ép chị. Em biết chị không phải là người thích bị trói buộc, không muốn sinh con, trách nhiệm quá lớn, chị không đủ sức.”
Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng ôm Minh Quyên an ủi. “Thiên chức của phụ nữ chính là sinh con a.” Thiên chức của phụ nữ chính là sinh con, đây chính là những điều mẹ cô dạy cô.
“Ai nói thế, bản thân chị còn không biết mình sẽ thế nào, làm sao có thể có trách nhiệm với một người khác nữa đây.” Minh Quyên căm giận nhìn về phía cô, vì cái gì mà tất cả phụ nữ đều có cái lối suy nghĩ này, phụ nữ phải sinh con? Nghĩ phụ nữ là gì chứ? Là cái máy đẻ à? {hana: không phải là cái máy đẻ nhưng nếu đàn ông có thể tự đẻ được thì cần đến phụ nữ sao. Ghét bà này, ích kỷ quá}
“Vậy anh rể….?” Lộ Hiểu Vụ lo lắng hỏi, chẳng lẽ vì chuyện Minh Quyên không muốn sinh con mà ly hôn?
“Mẹ hắn thay hắn tìm người phụ nữ khác, nói nếu chị không muôn sinh thì cũng không được cản bước con bà ấy.” Minh Quyên thanh âm lạnh như băng làm Lộ Hiểu Vụ có chút lo lắng, sao lại có người như thế chứ “Hắn đồng ý rồi.” Minh Quyên lạnh lùng cười nhạt, đây là người đàn ông cô đã chọn, vì muốn có con sau lưng cô có thể lên giường với người đàn bà khác, trên giường của cô.
Lộ Hiểu Vụ thở dốc vì kinh ngạc, trời ơi! Mạnh mẽ ôm lấy Minh Quyên, cô ấy sao có thể chịu được? “Bác Hai có biết không?”
“Nói với bọn họ thì có ích gì? Em cũng không phải không biết, lúc trước mẹ chị không đồng ý đám cưới này, hiện tại lại diễn ra theo dự đoán của mẹ.” Minh Quyên nâng ly rượu lên uống.
Lộ Hiểu Vụ nhanh tay đoạt lấy ly rượu, “Đừng uống!” Minh Quyên trong lòng nhất định khổ sở, nhưng mà, quá nhiều đau khổ cũng không có chỗ để giải toả, chỉ có thể tạm nói cho người ngoài như cô nghe thôi.
Minh Quyên lại rót thêm một ly rươu “Vụ, nhất định không được để đàn ông bắt nạt, buồn vui là chuyện của mình, li hôn cũng không có gì đáng xấu hổ.”
Lộ Hiểu Vụ kinh ngạc nhìn Minh Quyên, nếu cô có được nửa phần dũng cảm như thế thì tốt rồi.
“Lại đây, uống với chị một ly đi, em là cô gái ngoan, thỉnh thoảng phóng túng một chút mới gọi là con người a.” Minh Quyên nâng chén rươuk của cô đưa lên môi cô, mỉm cười. Cô em họ bé nhỏ này vẫn là một người tuân thủ các quy tắc gia tộc, thậm chí hôn nhân cũng phải tuyển chọn, cô có từng nếm qua mùi vị tình yêu?
Lộ Hiểu Vụ giật mình, cuộc sống trước nay của cô chưa từng đi chệch đường ray, tất cả mọi người đều nói cô hạnh phúc. Có ai biết được trong lòng cô luôn ẩn náu một bóng ma, cô cũng từng sợ hãi. Trong đầu mới có ý định li hôn đã bị mẹ gạt bỏ, cô…rất buồn bực a.
Lộ Hiểu Vụ nâng ly rượu, hơn buồn, cô chính là một người hèn nhát, chậm rãi lướt qua chất lỏng đỏ sậm kia.
Minh Quyên nhìn động tác của cô, nghĩ đến chính mình, một ngụm một ngụm nuốt vào.
“Vụ, phụ nữ cả đời không cần gì cả, chỉ cần tìm được một người đàn ông duy nhất của riêng mình là được.” Minh Quyên lại rót thêm rượu cho hai người, ánh mắt sâu buồn nhìn cô.
Lộ Hiểu Vụ trong lòng căng thẳng, cô cũng có khát vọng như vậy, chỉ cần một người đàn ông chân chính yêu mình mà thôi. Nhưng Mạnh Dịch Nam không phải. Hắn chưa từng biết lòng cô suy nghĩ gì? Mỗi lần chỉ biết thúc dục thúc giục. Trong lòng buồn bã nâng ly rượu lên. {hana: là HV không nhận ra tình yêu của Nam ca chứ có phải ca không yêu đâu}
Hai người phụ nữ trong lòng đều có nỗi khổ, bất giác đem chai rượu vang uống cạn, rượu vang cũng như lòng của bọn họ, đều mang theo vị chua chát, hai người đúng là một đôi chị em khát vọng tình yêu.
Đột nhiên một tiếng nhạc du dương đánh vỡ sự yên tĩnh của hai người. Di động của Minh Quyên vang lên.
“Alo… ân, được.” Minh Quyên liếc mắt nhìn Lộ Hiểu Vụ, tắt điện thoại.
“Chồng em gọi tìm em.” Minh Quyên mỉm cười “Xem ra em rể rất quan tâm em.”
Lộ Hiểu Vụ nhíu mày “Em không muốn để ý đến anh ấy.” Cô uống rượu, đột nhiên có thêm dũng khí, hắn muốn gặp cô là cô phải xuất hiện ư? Không.
“Làm sao vậy, hắn không tốt với em à?” Minh Quyên trong lòng cười khẽ, chưa từng nhìn thấy Hiểu Vụ cáu kỉnh với người khác, nhưng người khác này lại là chồng cô.
“Không tốt, anh ấy bắt nạt em.” Lộ Hiểu Vụ uất ức nói.
“Chúng ta lặng lẽ bỏ trốn đi, làm chọ bọn họ không tìm thấy a.” Đột nhiên trong đầu Minh Quyên này ra ý định muốn đùa dai, mang cô em họ bé nhỏ ra ngoài dạo chơi.
“Được.” Lộ Hiểu Vụ đỏ mặt gật đầu, tay dùng sức văng lên không trung, đúng, làm cho bọn họ không tìm thấy được. Không cho cô li hôn cô sẽ bỏ trốn.
Minh Quyên kéo Hiểu Vụ ra ngoài, Lộ Hiểu Vụ bước chân có chút loạng choạng, đầu nặng như đeo đá, rất đau a. Nhưng mà trước mắt vẫn thấy rõ, Minh Quyên đang lôi cô vào thang máy.
Đi thang máy xuống tầng một, Minh Quyên ôm Hiểu Vụ cười vui vẻ, đêm nay các cô phải chơi thật vui a.
…………..
“Hiểu Vụ, đang định đi đâu vây?” Một giọng nói từ trên trời rơi xuống.
Lộ Hiểu Vụ tựa vào người Minh Quyên, đầu bị một cơn gió lạnh thổi đến, hai mắt đang nhìn đèn điện có chút hoảng hốt, giọng nói này sao thấy quen quen?
Minh Quyên giúp cô xoay người, chậm rãi nở nụ cười “Em rể, xin chào!”
Lộ Hiểu Vụ ngây ngốc nhìn về phía Minh Quyên, chị gọi ai là em rể? Cô không phải chỉ có một người em gái họ là cô thôi sao? Sao lại có thêm một em rể nào nữa? “Em rể nào của chị?” Miệng cô mạo hiểm hỏi, đầu lưỡu đã mất cảm giác.
“Còn có người nào nữa?” Em rể chậm rãi đi đến trừng mắt nhìn về phía hai người phụ nữ mặt mũi đỏ bừng, miệng phả đầy hơi rượu, cô thì ra dám uống rượu.
Lộ Hiểu Vụ vừa ngẩng mặt lên, trước mặt là một thân hình cao lớn, mơ hồ nửa ngày, rốt cuộc cũng nhận ra người đàn ông anh tuấn dễ nhìn này là ai, khoé miệng khẽ cười nói “Tốt… Mạnh… Nam.” Thật là khéo, Lộ Hiểu Vụ không biết nói thế nào đã bỏ mất chữ “Dịch” trong tên hắn, thăng cấp cho Mạnh Dịch Nam thành Mạnh Nam.
Minh Quyên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hiểu Vụ, đây là cô em họ bé nhỏ của mình đây sao? Sao lại gọi chồng mình là “Mãnh nam”? Xem ra quan hệ vợ chồng của bọn họ rất hoà hợp đi.
Mạnh Dịch Nam sắc mặt không thay đổi, vẫn là nụ cười ôn nhu, tay duỗi ra “Xem ra Hiểu Vụ không khỏe, em sẽ đưa cô ấy về nhà.” Lời vừa nói Hiểu Vụ đã bị kéo sát vào lòng hắn, bị hắn ôm đi.
Minh Quyên trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, người em rể này có điểm lợi hại nha.