Bạn đang đọc Em Đã Quên Không Nói FULL – Chương 6
Mở mắt nhìn chung quanh, khung cảnh lại biến đổi rồi, rõ ràng ban nãy còn ở trong phòng bệnh, tại sao hiện tại lại biến thành trên máy bay.
Nhìn sang bên cạnh, là William đang ngồi nghiêm túc xem báo.
Thấy Tô Thế Hoan đã tỉnh giấc, hắn ôn nhu hỏi “Dậy rồi sao! Em muốn ăn gì?”
Cậu lắc đầu, trong lòng buồn bã, còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt với cha lại bị bắt đi về Mỹ.
Bất quá được quay về đã là phúc lớn rồi còn đòi hỏi gì thêm.
Hắn gập tờ báo lại bỏ sang chỗ trống bên cạnh tiến tới chỗ cậu “Em buồn sao?”Tô Thế Hoan cũng không giấu giếm liền gật đầu “Em cảm thấy cha rất khổ sở, muốn ở lại chăm sóc cho cha!”
William im lặng suy nghĩ gì đó rồi đẩy cửa bước ra ngoài, phi cơ khẽ chao đảo, hắn tựa mình vào cửa ho khan một tiếng sau đó đóng cửa lại.
Những lúc như vậy, cậu biết hắn sẽ không đồng ý hoặc sẽ suy nghĩ thật kỹ, mà sát xuất chấp nhận cũng không cao, chỉ còn cách thở dài.
Chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo nữa đây…!
Phi cơ riêng của William Levi đã đáp xuống sân đậu, mảnh đất rộng lớn này cũng là của hắn, dùng để chứa xe cùng với phi cơ, còn có một chiếc trực thăng đậu gần đó cũng là của hắn.
Nhớ lại hôm trước, để hắn thấy gia cảnh nhà mình thật là cho hắn một phen bất ngờ, không phải cậu không biết lúc vừa dừng lại trước túp lều nhỏ biểu tình trên mặt hắn có điểm kỳ quái, chỉ là không có tâm trạng để ý.
Đưa Tô Thế Hoan lên xe, William hạ kính sau xuống nói với cậu “Em quay về nhà trước! Anh có việc phải đi!”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, chờ xe đi được vài trăm mét mới ngoái lại nhìn phía sau, hắn cũng đã lên xe đi mất dạng rồi.
Căn nhà rộng lớn quen thuộc dần hiện ra trước mắt, cậu cầm túi xách cỡ vừa đi vào nhà, tiện đường đi tới phòng giặt ủi đem mấy bộ quần áo trong túi ra cho vào máy giặt.
Uể oải lăn ra giường, cậu mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
William xoa xoa thái dương cố gắng chú tâm vào công việc nhưng hắn lại cứ nghĩ về cậu.
Việc này dường như vượt quá giới hạn mà hắn đề ra.
Đứng dậy khỏi ghế, hắn cầm áo vest đi ra ngoài.
Thật sự muốn quay về nhà nhìn cậu một cái nhưng lại quay xe đi về phía đường ngược lại.
Xe dừng trước tòa nhà lớn, bên trên có gắn bảng “ROYAL BAR”
William mở cửa xuống xe, lập tức có người chạy tới giúp hắn đưa xe vào bãi đỗ.
Mấy cô gái trẻ xinh đẹp đứng mở cửa nhìn thấy hắn ai nấy đều vui mừng nở nụ cười, cô nàng nào đó sà vào lòng William tay xoa xoa ngực hắn nũng “Ai nha~ William, anh rất lâu rồi không có ghé qua, người ta nhớ anh muốn chết!” *(-_-)
Hắn nhếch môi tựa tiếu phi tiếu đem một mớ tiền cho cô lạnh lùng nói “Tạm thời không hứng thú, tìm nơi khác chơi đi!”
Dù cho luyến tiếc cô cũng không thể bám theo hắn, chỉ dám phía sau lưng hắn lén lút trề môi.
Bar Royal chính là nơi xa xỉ nhất thành phố, vậy mà hắn đơn giản giữ thẻ V.I.P, toàn bộ khi hắn bước vào đều im lặng dõi theo từng bước chân của hắn, ngày đó cậu cũng vậy.
Tô Thế Hoan mở mắt nhìn đồng hồ, 11:47 PM, căn nhà rộng lớn vẫn như cũ bao phủ một sự cô đơn tịch mịch vô cùng đáng sợ.
Cậu khẽ rùng mình bật dậy khỏi chiếc giường kingsize, hai chiếc gối nằm cạnh nhau nhưng chỉ có một người nằm…!
Cậu gọi cho Phillip, hẹn y tới chỗ nào đó uống vài ly giải sầu.
Uống thỏa thích, cậu cũng đánh mất đi ý thức ngồi nói ra biết bao nhiêu chuyện, không nên nói cũng đã nói.
William rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt kia, hắn muốn quay về nhà, nơi hắn có thể gặp người đó, được nghe tiếng cậu.
Nghĩ tới đó môi vô thức nở nụ cười.
Lúc hắn về tới nhà, bên trong không có ai, bất chợt một nỗi bất an trong hắn xuất hiện.
Từ lúc cậu tới đây, ngoài đi học, số lượng ra ngoài làm việc riêng của cậu gần như bằng không, lần này lại còn ra ngoài vào buổi tối.
William cũng không hiểu tại sao đối với chuyện này vô cùng chán ghét, muốn ngay lập tức đi tìm Tô Thế Hoan về.
Nhưng vừa ngồi xuống sofa bên ngoài chuông cửa đã vang lên.
“Xin chào! Xin hỏi ở đây có phải nhà của Shu Shu không ạ?”
Hắn gật đầu, trong lòng không hề dễ chịu, muốn nhanh một chút đuổi tên này về giành lại cậu.
Cánh tay dơ bẩn kia của gã đó tại sao lại dám chạm vào đồ vật của hắn “Đúng vậy, cảm ơn đã đưa cậu ấy về! Tạm biệt!” giành lại cậu từ trong tay Phillip, William giọng nói có chút biến đổi.
Y gậ đầu cười bình thản “Vậy, tạm biệt! Phiền anh lo cho cậu ấy!”
Cánh cửa khép lại, hắn tức giận lôi cậu về phòng, áp toàn thân cậu lên tường, một tay bóp thật chặt cổ cậu, âm hiểm cười nhạt “Em đã đi đâu?”
Tô Thế Hoan khó thở liên tục ho, hai má bị cơn say làm cho ửng hồng, đôi mắt cũng không thể mở to, hình ảnh trước mắt cứ mơ màng mờ nhạt “Haa~ Tôi…!Tôi…!haha tôi rất yêu…!hức…!rất yêu người đó! Cậu có hiểu không?!”
Hắc tuyến trên mặt hắn xuất hiện dày đặc gân xanh trên trán cũng đã nổi lên, cơn giận như đại hồng thủy sẵn sàng nhấn chìm mọi thứ, bàn tay đang giữ lấy cổ cậu tăng thêm vài phần lực đạo “Hắn ta là ai?”
Tô Thế Hoan khó thở liên tục ho, cố gắng kéo tay hắn ra nhưng không thể “Khụ…!a…!tôi…!t…!khụ khụ…b…buông…”
William cuồng dại lao tới hôn cậu, y phục chớp mắt bị xé toang, những nơi đôi môi hắn đi qua trên cơ thể cậu đều để lại vết hôn ngân chói mắt.
Tô Thế Hoan đau đớn vùng vẫy nhưng càng chống cự* càng khơi dậy tức giận và dục vọng của William.
Hắn gần như mất hết lý trí, đem thân thể cậu coi như món đồ chơi mà lăn lộn đủ kiểu.
Cậu khóc không thành tiếng, chỉ có thể nức nở cầu xin, bất quá một lời hắn cũng không nghe lọt tai…!
(*chống cự là bụng bự:)) ).