Bạn đang đọc Em Đã Là Thiên Thần – Chương 40 – Phần 2
Ngày thứ 7 bận rộn, thứ 7 máu chảy về tim, nó thì chả biết máu chảy về đâu. Tan buổi học, Nó cùng Ly lang thang một chút sân trường, chiều nó phải họp nên nó xin nghỉ, nghỉ cả tối nữa, vì tối có hẹn với anh Cảnh.
– Ngồi đây tí đi. – Vừa tới ghế đá, Nó bảo Ly ngồi cùng nó một chút, chẳng biết vì sao hôm nay Nó muốn thư thái một chút giữa sân trường như thế này nữa, có lẽ là do thời tiết đẹp, gió nhẹ nhàng khẽ đưa cành lá, gió vờn lên tà áo dài của nữ sinh.
Ngồi xuống, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt hít một hơi thật sâu cảm nhận cái mùi vị của hoa, của lá, của cỏ cây, dành cho lòng một chút bình yên, một khoảng lặng giữa dòng đời.
– Sao bảo ngồi nói chuyện mà im lặng thế? – Ly nhẹ nhàng hỏi nó, chắc Ly cũng thấy lạ vì có một ngày chính nó rủ Ly ngồi lại khi đã tan trường.
– Gió mát, cảm nhận tí đã. – Nó đưa mắt nhìn Ly một cách nhẹ nhàng, nhìn người con gái ấy, hôm nay hình như có gì đó đẹp hơn, dịu dàng hơn so với Ly cách đây một năm. Khác với cái cô bé ăn mặc sành điệu, dày cao gót, đôi mắt lanh lẹ bước vào lớp nó, thay vào đó là nét đằm thắm..và đầy tình người. Nó cứ thế đưa mắt nhìn Ly.
– Hôm nay T lạ quá, mà sao nhìn Ly dữ vậy. – Ly tròn mắt nhìn nó lạ lùng, rồi cúi xuống thẹn thùng nhìn cây cỏ dưới chân khi bắt gặp ánh mắt nó, Nó mỉm cười, nhìn thêm một lúc rồi thôi.
– Cảm ơn Ly nhé – Nhìn lá đung đưa, nó khẽ cảm ơn Ly.
– Ơ, sao hôm nay lại cảm ơn, lạ lắm.
– …- Nó mỉm cười nhìn Ly, Ly cũng chẳng dám nhìn nó.
– Oa, chiếc là đẹp không này. – Ly cúi xuống nhặt một chiếc lá, chiếc là màu đỏ pha tím. Rồi đưa lên, quay sang nhìn Nó, xoay xoay chiếc lá.
– Đẹp gì đâu.
– Đẹp chứ còn gì nữa, màu đỏ của con tim, màu tím cho sự thủy chung.hì.
– Ừ, là con tim thủy chung, nhưng mà nó đã rụng, nghĩa là nó sẽ héo đi. Nếu được thì T vẫn muốn nó ở trên cành, như bao chiếc là kia, dù là màu xanh, nhưng đầy sức sống. – Nó nói như đang nói chính những gì đến với Nó vậy, ước chi ai đó không rụng về cội, dù xấu thì vẫn hơn là đẹp để rồi là vĩnh hằng.
– À..ừ.. – Ly im lặng suy tư, Nó biết Ly đang nghĩ gì, nhưng có lẽ cứ để cho Ly nghĩ một mình sẽ tốt hơn. Câu nói của nó đã làm Ly mất đi cái mạch suy nghĩ của Ly..một trái tim chung thủy, nhưng nó vô tình làm đau trái tim đó.
– Tối nay T gặp anh Cảnh đó. – Nghe xong, Ly ngoảnh sang nhìn nó, rồi lại nhẹ nhàng quay về tư thế cũ.
– Thế à, không thấy anh ấy nói gì cả.
– Ừ..chắc anh ấy chỉ muốn gặp riêng T thôi.
Ly không hào hứng khi Nó nhắc tới anh cảnh, nên Nó cũng thôi câu chuyện ở đó. Chờ thêm một chút, 2 con người lại lặng lẽ chào nhau.
Đứng nhìn bóng Ly xa khuất, Nó cũng quay bước đi về. Giá như tôi có thể yêu thì sẽ yêu người con gái ấy, nhưng trong tôi bây giờ chỉ giữ mỗi mình ai.
Chiều họp xong, cũng còn khá sớm, nhưng nó tự cho Nó một ngày nghỉ, một ngày thư thái, một ngày mà bao người gọi là ngày cuối tuần. Cuối tuần thường làm gì nhỉ? Đôi trai gái hẹn hò? Đi chơi? Nó cũng chẳng biết là như thế nào cả, cái gọi là thứ 7 máu chảy về tim đó đã là dĩ vãng rồi, cải cảm giác tối thứ 7 chờ chực quán net giờ đã là dĩ vãng.
Về thay lại bộ đồ ở nhà, Nó đứng hành lang nhìn mọi thứ, cảm giác cũng hay..lâu lắm rồi nó không có cái cảm giác đó. Về chiều sinh viên bắt đầu đổ ra sân tập thể dục, đá bóng có, chạy bộ có, cầu mây cũng có, và đá cầu nữa. Hình như ngày nó đá cầu gần nhất cũng 5 tháng rồi, trời ơi, sao mà lâu thế. Hôm nay nó cũng muốn tham gia lắm, nhưng chịu thôi, cái lưng này đá sao nổi.
Chợt nghĩ, hay ra chỗ Th chơi..cũng tiện thể đi bộ chút cho dãn gân dãn cốt.
Nó đi, ra đến nơi thì hình như có khách..hình như là nam, nó định quay về thì gặp Th ngay cổng xóm trọ.
– Ơ T, đi đâu đây.
– À, định qua chỗ Th thôi, nhưng mấy đứa gọi ra có chút việc.
– Hôm nay không đi làm à? có anh bạn chị gái tới.
– Ừ, cũng nghĩ là Th có khách, mà khách tới Th lại đi đâu thế. T xin nghỉ ở nhà họp.
– À, Th bên nhà bạn, anh ấy gọi nên giờ về.
– À, ừ..thế Th vào đi.
– T cũng vào đi..
– Thôi, T ra coi mấy đứa co việc gì không?
– Ừ, mà tối đi ăn chè với mấy đứa bạn Th nha.
– Tối chắc T qua quán luôn.
Chào nhau ra về, giờ chẳng lẽ lại về phòng..Nó lững thững bước đi, chẳng có đích đến là đâu cả, đi xuôi phía chợ rồi lại vòng ngược về trường, lượn lờ trong sân trường thả hồn vào mây vào gió. Nó như cố tận dụng lây cái giây phút tĩnh lặng trong lòng này.
Tối đến, 7h thì anh Cảnh gọi cho nó. Ảnh gọi ra chỗ bờ sông hàn, chỗ lần nó thấy ảnh uống bia với Ly.
Nó mượn xe đạp ra, đến nơi thấy đúng là anh đi một mình. Nó bước tới rất tự nhiên.
– Chào anh. anh đến lâu chưa ạ.
– Ừ, chào chú. Cũng vừa tới thôi.
– Dạ. Anh gọi gì chưa?
– Rồi..uống gì đây?
– Dạ, bia đi ạ.
– Bụng chú uống được chưa, nếu chưa thì thôi.
– Dạ, cũng không sao đâu anh, em cũng chỉ uống ít thôi.
Chủ quán đưa một con cá đuối nướng với ít đồ nhậu ra. Nó lấy chai bia khui, mỗi người một chai. Cụng ly đầu tiên thì anh Cảnh nói tiếp.
– Hiểu nhầm giữa anh với chú, chú bỏ qua đi nhé.
– Gì à anh? em có nhớ cái gì nữa đâu?
– Haha, ừ, quên đi.
– dạ, uống tiếp đi anh. – Lại nâng ly thêm hớp nữa
– Chú khá lắm. Đối thủ đáng gờm đấy.
– Đối thủ gì hả anh?
– Giờ ảnh hiểu tại sao Ly lại yêu chú thế
– À..ý anh là đối thủ..em với Ly không là yêu nhau gì đâu anh ạ. Nhưng Ly là người quan trọng với em, Nên nếu anh có yêu Ly thì cũng đừng làm đau Ly
– Ha..yêu gì nữa đâu chú, anh theo cô ấy từ lâu rồi, nhưng Ly dứt khoát lắm.
– Dạ..điều gì cũng có thể xảy ra mà anh.
– haha, thôi bỏ đi, uống tiếp đi chú.
Đang ngồi đàm đạo với anh Cảnh thì có điện thoại của Lan.
– Alo.
– Đang ở đâu vậy, đi chơi với tụi Lan
– Lan đi với 2 đứa kia đi, đang bận rồi.
– Bận gì chứ, đi đi mà.
– Bận, thế nhé.
Nó mặc kệ cho thái độ Lan ra sao, cúp máy lại ngồi với anh Cảnh tiếp.
Ngồi anh em nói chuyện chân tình, từ cuộc sống, đến chuyện gia đình. Đến 9h hơn thì Ly nhắn tin cho Nó.
– Về chưa? người đang đau về sớm đi.
– Ừ, sắp rồi.
Cất máy, Nó nhìn anh Cảnh nó đùa.
– Ly anh ạ, lại bắt em về sớm.
– Haha, Chú bảo không yêu mà nghe lời nhỉ.
– ..có những điều chỉ em với Ly mới hiểu được thôi anh ạ.
– Ừ..anh cũng nghĩ thế, hôm Ly bỗng nhiên trao cơ hội cho anh, anh tưởng tình cảm mình đã làm lay chuyển được Ly, nhưng đâu có phải..
– Dạ..
Buổi gặp kết thúc bằng một li bia, bởi chính anh Cảnh cũng muốn Nó về khi nghe Ly nói như thế.
Cuộc gặp gỡ của một thằng (cứ tạm gọi nó là thằng trẻ con) và một người đàn ông (anh Cảnh nhé) kết thúc, Bước đi về trong nó vẫn thế, chẳng đọng lại được chút gì hơn, nhưng ít nhất nó cũng bớt đi một người đối lập, để thêm một người bạn, tạm thời nó cứ tin thế.