Bạn đang đọc Em Đã Là Thiên Thần – Chương 31 – Phần 2
Sáng, đến lớp nó vẫn chỉ nhận được từ Ly cục lơ to tướng, giờ nó cũng chẳng buồn quan tâm nữa. Mặc kệ Ly nghĩ gì thì nghĩ, làm gì thì làm.
Việc của nó thì nó làm,ko có thì ngồi cho có cái mặt thằng lớp trưởng để lỡ giảng viên có kêu còn có người mà thưa.
xong ở trường nó vi vu xe qua quán. Nay để an toàn nó dừng ăn cơm bụi, cơm ngày đó sao rẻ, 4 nghìn một đĩa cơm, toàn đồ biển. Tới quán, cái
việc tẻ nhạt của nó cứ thế tiếp diễn, đi vào trong quán thấy cái con bé em chị chủ đã đến, ngồi tám với anh quản ly.
– Em chào anh, chào chị. – Nó chào anh quản lý rồi quay sang chào con bé kia. Con kia quay qua nguýt nó.
– Hứ, chị gì mà chị. – nó mặc, đi vào thay đồ luôn, anh quản lý thì ngồi cười. May sao mới ướt chút nước mưa hôm qua giờ cũng đã khô.
Lúc quay ra nhận được ánh mắt hận thù đầy thách thức của con bé kia.
Vừa ra đến cửa thì con bé Lan vừa tới.
– T đến sớm nhỉ.
– ờ ờ.
Nó trả lời với thái độ hờ hững rồi đi thẳng ra ghế ngồi. Nay,giờ này không có khách nào, chỉ có mấy cái xe của mấy đứa phục vụ, cái dream
của anh quản lý, 2 cái xe ga của 2 con bé kia. Nhìn 2 cái xe, một cái giống của em quá, nó nhớ lần đầu chở em đi,cũng trên chiếc xe ga của
em, nó chỉ biết cười cho những kỷ niệm đó, một thực tế dù đau lòng nhưng nó phải chấp nhận: em đã xa nó mãi mãi.
Đang thả hồn ngắm xe suy tư thì cái con em chị chủ quay ra đứng ngay trước mặt nó.
– Ai cho anh nhìn xe chị – con này kỳ lạ, đã anh lại còn chị, mà nó ngắm vậy chứ đâu bảo là ngắm xe cô ta chứ.
– Dạ, đâu có ạ chị
– Ngoan quá, dắt cho chị cái xe
– Dạ – nó cầm lấy chìa khóa lại dắt xe cho bé kia.
– Ngoan – vừa xoa đầu nó vừa phán cho nó một câu rõ ngon lành. Nó chẳng thèm quan tâm, lại ghế ngồi luôn.
Con kia nhìn có vẻ tức nó lắm nhưng cũng dắt xe đi. Vừa chạy đến mép cổng thì dừng lại, chống xe ngon lành ở đó rồi lại vào. Đi qua nó ném vào nó ánh mắt thách thức và lời ra lệnh.
– Dắt xe chị vào nhé em ngoan.
Nó đang ngơ ngác với cái thái độ đó thì con bé kia đã chạy tót vào trong. Thôi thì ra dắt cho con quỷ cái đó vậy.
Ra lắc lắc cái xe thì ôi thôi, bị khoá cổ rồi. Con này chơi nó thật rồi. Tạm để xe đó, nó vào tìm con kia, nhìn đi nhìn lại chẳng thấy
đâu. Anh quản lý cũng ở đâu không biết nữa, nó qua hỏi Lan.
– Nè, biết con em chị chủ đâu không.
– Vừa chạy vào trong không biết làm gì. Có việc gì không.
– cái xe thôi, vậy thôi.
Nghĩ là đang cố tình chơi nó nên nó không tìm làm gì nữa. Quay ra cố xoay xoay cái xe cho nó vào chỗ. Định bụng để thế cho chừa, nhưng mà con này để ngay giữa lối đi nên đành phải xếp gọn dành lối đi cho khách.
Vừa ngồi xuống ghế thì con bé kia ở đâu chui ra.
– Dắt chị cái xe đi em.
Nó im lặng, chìa tay ra chẳng nhìn lấy cô ta.
– Gì thế?
Nó nhứ nhứ cái tay, con bé như hiểu ý nên xịu cái mặt, đặt lên tay nó chùm chìa khoá. Nó cầm, dắt xe ra đúng chỗ hồi nãy. Con bé kia lại lên xe, lại chạy, lần này nó không ngồi nữa, đứng luôn cho chắc ăn. Nó tính quả không sai, con bé lại dựng xe như cũ, khoá cổ rồi quay đi
vào. Nó giang 2 tay chặn lại.
– ơ, anh này, gì thế. Định ôm chị hả?
Con bé nhìn nó với ánh mắt thách thức. Nó chẳng nói gì, chìa tay ra.
– Gì nữa thế anh ngoan, dắt xe đi chứ còn xin gì nữa.
Nó đứng nguyên, vẫn chìa cái tay ra, con bé gần như hiểu.
– Thái độ thế à
– Vâng, thư cô. – nó nói dứt khoát
Lạ thay khi nó dứt khoát thế con bé tủm tỉm cười vui sướng, quay ra xe
đi luôn. Khó hiểu. Con này đúng rảnh việc thật.
Ngoảnh lại quay lại ghế thì thấy cơ số em phục vụ đang đứng nhìn nó cười. Cùng lúc đó anh quản lý đến đứng sau mấy đứa đó nói vọng ra.
– Đừng chấp con zời kia em ơi.haha
Nó gãi đâù cho qua, lại quay lại với chiếc ghế, mấy con kia cũng vào quán.
Cả chiều hôm đó cũng chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả. Cái con Lan thỉnh thoảng ra tám chuyện với Nó, vẫn như hôm qua, hôm kia, một người nói một người nghe, một người hỏi, một người ậm ừ.
Đến tối lúc ăn xong, có 1 đoàn khách tới, dẫn đầu là cái con bé em chị chủ, đi cùng có 4 cái xe nữa. 5 cái xe dừng ngồn ngang ngay trước mặt nó. Đi qua con kia còn đưa cái nhìn cọng điệu cười nham hiểm vào nó nữa. Con này chắc thích gây sự đây, kệ, tự nghĩ mình là lính làm thuê, chịu thôi cho khỏe người. Cũng may con kia chẳng gây thêm rắc rối cho nó nữa.
Vào trong ngồi, cái nhóm con kia cười hả hê, chả biết chúng nó có cái gì hay mà cười như điên thế, chỉ tổ ồn tai, ồn quán.
Nhóm đó ngồi tầm hơn 1 tiếng thì ra về. Đang loay hoay dắt mấy xe kia thì con bé nói sau lưng.
– Anh kia, nhanh cái đi.
– … – Nó im lặng tiếp tục công việc.
– Dắt xe tôi đã này.
– … – Nó vẫn im lặng dắt những xe khác, cảm thấy mệt với con này lắm rồi.
– Này anh kia, thái độ thế à
Con kia vừa đứng vừa nói nó, nó cứ thế im lặng mặc cho nó nói trời nói đất gì thì nói, mấy đứa đi cùng thấy thế cũng cười hùa theo như muốn khinh miệt thằng nhà quê đang lúi húi dắt xe ra. Chẳng biết mọc đâu ra cái người con gái như thế. Sao anh chị nó hiền lành thế mà con này điêu thế. Chọc thì cũng có giới hạn thôi chứ.
Lại ngồi ngắm đường, đang thả hồn xuống sông thì con bé Lan ra chỗ nó.
– Nè, T làm cái gì mà con Nhi nó bắt nạt thế.
– Làm gì đâu, chắc nó điên. Mà với ai nó cũng thế à?
– Đâu, cũng bình thường, nhưng với T nó như thế, chắc ông làm gì nó rồi.
– Mệt, mất công đâu gây chuyện với nó.
– Ờ, lạ nhỉ.
– Haizzz, kệ nó, mà Lan xe chạy ngon lành thế đi làm làm gì ệt người.
– Đi cho vui.
– Vui nhỉ, giờ mới biết đi làm cho vui đó.
– Hì.. đi cho có va vấp cuộc sống thôi mà.
– Ừ..mà có khách, vào đi.
Ngày hôm đó cứ nhẹ nhàng thế trôi qua, cái cuộc sống tẻ nhạt cứ thế tiếp diễn. Ngày hôm sau và sau đó cuộc sống của nó vẫn như thế, tẻ nhạt ở trường và trầm ngâm ở quán, có chăng thỉnh thoảng trò chuyện cùng bé Lan, cũng có nói chuyện nhiều hơn trước, chị chủ có vẻ dần quý nó hơn, cái con rắc rối kia thỉnh thoảng chọc nó. Cứ thế 1 tuần, rồi tuần thứ 2 sắp trôi qua, nó càng ngày càng không muốn lên lớp, lên lớp chỉ là cái trách nhiệm chứ lên đó lại nhận được cái thái độ bơ của Ly làm nó chỉ thấy có lỗi.
Tối thứ 6, như bao ngày khác nó lang thang đạp xe về sau một ngày mệt mỏi. Đang đi đoạn gần cầu sông hàn thì thấy ai như Ly đang ngồi nhậu với một thằng con trai nào đó. Tiến lại gần hơn thì đó là Ly, Ly liên tục uống, hết cốc này rồi cốc khác cứ thế đưa lên cụng với thằng kia. Có vẻ như Ly đang gần như sặp nằm rồi, còn thằng kia vẫn ngon lành. Nó tiến tới bàn Ly đang ngồi, đúng lúc Ly nâng ly bia lên. Nó giật lấy cốc bia trên tay Ly, kéo Ly đứng dậy
– Đi, về, làm cái gì thế hả?
– Bỏ ra, tui phải hỏi anh mới đúng, anh có quyền gì mà bắt tui về.
– Ly say rồi, về.. – Nó kiên quyết nhưng Ly vẫn không chịu, thằng con trai kia nhìn chằm chằm vào nó
– Này, cậu kia, làm gì thế hả?
Nó ngước mắt nhìn thằng kia, nhìn như đã gặp đâu rồi thì phải, sực nhớ hình như thằng hôm qua đến cùng con bé Nhi.
– Dạ, dạ, em là bạn Ly, Ly say rồi anh ạ.
– Tui hông say, mặc tui – Ly chen vào với giọng mất kiểm soát.
– Mày nghe rồi đấy. – Nghe thế Ly cầm Ly bia định uống, nó mặc kệ cho thằng kia nói gì, nó giật cốc bia của Ly rồi quay sang thằng kia.
– Này, anh phải thằng con trai không, thấy con gái say mà còn chuốc thêm bia hả.
– Thì sao, kệ tao – Mặt thằng đó câng lên, thách thức nó.
– Thôi, T về đi, được rồi đấy – Ly đẩy nó ra.
Nó mặc cho Ly đẩy, đứng thế, cười nhếch mép nói lại thằng kia.
– Anh dám thì uống với tôi, làm gì phải uống với con gái. Còn thích hơn nữa thì tôi cũng chiều anh thôi. – Nó giờ cũng bất cần, muốn thì nó chiều, nó thách thức lại thằng đó.
– Hai người thôi đi, T về đi, giờ Ly về, được chưa.
Thấy Ly nói thế thằng đó cũng hạ hỏa, nó cũng thôi không đôi co nữa, hụt hẫng quay đi. Nó đạp xe một chút rồi đứng đợi coi Ly thế nào. Thấy ngay sau đó thằng kia gọi thanh toán rồi chở Ly về với thái độ không chút vui vẻ. Nó cũng yên tâm ra về, chắc một người như Ly không dễ cho thằng kia làm gì đâu.
May sao Ly cản lại, chứ bụng dạ nó thế kia mà uống chẳng nó lại vào viện, lại có táo cho bạn bè ăn.
Về đến phòng, anh Linh nói nó luôn.
– Chiều Th vào hỏi máy đấy.
– Dạ, có gì không anh?
– Không, nó hỏi dạo này mày mất tích đâu thôi.
– À, dạ.
Nó quay ra đi tắm, tắm xong ngồi nói chuyện với anh em trong phòng tí rồi ngủ. Càng ngày nó càng quen với cảm giác đi làm muộn nên giờ về đến phòng không thấy uể oải nữa. Nó nói chuyện nhiều hơn với mọi người, nhưng chôn chặt trong sâu thẳm là hình ảnh em.