Bạn đang đọc Em Đã Là Thiên Thần – Chương 24 – Phần 2
Bỗng Ly giật nó, đẩy nó ra, rồi chạy. Lần này Ly chạy chứ không phải nó chạy. Nó không hỏi gì, không nói gì, chỉ ngoái đầu lại nhìn theo. Tự nghĩ, chắc có lẽ ai rồi cũng bỏ nó đi bất ngờ vậy thôi. Đưa đôi bàn tay lên vuốt mặt kêu trời mới biết máu đã chảy rất nhiều xuống 2 bàn tay, nhỏ từng giọt xuống đất. Quay đầu lủi thủi đi về thì Ly lại chạy vào,trên tay Ly là bông băng, thuốc. Giờ thì nó hiểu Ly vì sao lại chạy, trên tay Ly cũng là những giọt máu của mình.
“T ngồi lại ghế, để Ly băng tay lại cho” Ly đã bình tĩnh lại, giọng nhỏ nhẹ, vừa kéo mình lại chỗ ghế đá.
“Thôi, cần gì, 1 tí nó hết thôi, chảy hết đi cũng được, hết là chết, chết là hết”
“T nói gì vậy, ngồi xuống đi, đừng làm Ly sợ nữa”
Bây giờ nó mặc nhiên cho Ly muốn làm gì thì làm, đối với nó mọi thứ đã không còn ý nghĩa gì, kể cả bản thân nó. Dưới ánh đèn xen qua những kẽ lá, Ly chăm chút từng tý để băng lại những vết răng lún trên tay nó. Ly xức thuốc khử trùng, lúc này nó thấy đau, bất giác nó rên lên.
“T chịu đau tí thôi, băng lại là hết đau đó” Ly nhẹ nhàng vỗ về nó. Một thằng con trai nhưng bây giờ như trẻ con, dễ khóc, và có người đang ở cạnh an ủi.
Đôi trẻ cứ ngồi đó, màn đêm cứ dần về khuya, im lặng, không ai nói với ai câu gì. Nó ngồi thẫn thờ, còn Ly ngồi nhìn nó với ánh mắt muốn dò xét, nhưng có lẽ Ly ngại hoặc cũng có thể Ly hiểu đang có nỗi đau vô hình trong nó.
“Ly, về đi, muộn rồi. Về đi không mẹ lo”
“Ừ, tí nữa Ly về”
“Về đi, T cũng về nghỉ đây” Đến lúc nó thấy mệt, một phần vì máu nó ra, một phần cũng muốn nằm ngỉ, ngủ cho quên đi tất cả.
“Ừ, thế mình về thôi”
Nó đứng dậy đi về, tưởng rằng 2 người 2 ngả, nhưng Ly lại theo lối nó đi.
“Ly về đi” Nó dừng lại, mặt vẫn cúi xuống đường, 2 tay vẫn bỏ vào túi quần vừa nói với Ly.
“Ly vào lấy xe. Nãy qua phòng T nhưng không thấy T”
“Ừm”
Giữa màn đêm lại có 2 con người cạnh nhau, nhưng giường như họ đang độc bước. Sân ký túc xá giờ vắng vẻ, trong các phòng, hành lang thì vẫn nhộn nhịp. Nhìn cảnh ấy nó lại thấy cô đơn, trống trải.
“Ly vào lấy xe đi. T đứng chờ”
“Ừm”
Nó chờ Ly lấy xe, hồn vẫn lạc nơi đâu. Chiếc xe Ly chạy ra.Nhớ những lần em chạy xe sang nhà nó, cũng chiếc xe ga, cùng màu.
“T lên nghỉ đi. Ly về đây”
“Ừ, Ly về đi”
Chiếc xe chạy dần khuất, nó đứng ngóng theo nhớ về hình ảnh quen thuộc. Lòng nó lại đau. Nó ngồi xuống đó, mặt ngửa lên trời mà hỏi ông trời “tại sao lại đối xử như thế với con?” Nước mặt lại chảy từ khóe mắt. Có ai đó đang ngồi xuống cạnh nó.
“Thôi, mọi chuyện qua rồi, mày buồn anh em cũng buồn, đời mày con dài, còn bao nhiêu thứ mày phải làm. Đứng dậy nào, giờ về đi ngủ” Tiếng anh Linh điềm đạm cất lên bên nó, động viên nó.
Nó vẫn ngồi im, vì nó chẳng biết nói gì cả, mặc dù nó biết anh em trong phòng cũng đồng cảm với nó lắm, nhưng ước gì nỗi đau có thể dễ vượt qua như cơn gió thoảng.
“Thôi, về nào. Chú mày mạnh mẽ lên” Anh Linh vừa nói, vừa kéo nó đứng dậy. Rồi 2 anh em lên phòng.
Hình như hôm nay mấy thằng trong phòng cố tạo ra nhiều trò để làm nó vui, để cả phòng nhộn nhịp. Nhưng nó cũng chỉ có cười trong nước mắt, buồn cho cái sự đời.
Sáng hôm sau, nó đang ngủ thì bị mấy thằng thức dậy. Bọn đó biết,nếu bọn đó đi trước thì chưa chắc nó đã muốn đến lớp.
“T, dậy, dậy đi học”
“Dậy đi ăn sáng đi học mày”
Cả mấy đứa cứ xúm lại, bắt nó dậy để đi cùng như muốn động viên nó. Ừ, thì cũng dậy, la lết cho hết ngày, ngày rồi lại qua ngày cho quên đi nỗi đau.
Có đau thương, có hoạn nạn thì mới thấm tình anh em, mới biết ai sống thật với mình. Ít ra lúc này nó cảm thấy, nó không thật sự cô đơn.
Lên đến lớp, nó đi thẳng tới chỗ nó, mặc cho có những ánh mắt dò xét nó. Một lúc sau thì Ly tới. Ly bước tới chỗ nó, lại an ủi.
“Này, vẫn buồn thế à, đừng buồn nữa”
“Ừm, có buồn đâu, chỉ mệt thôi mà”
Đến lúc này thì lớp nó bắt đầu xôn xao. Hình như sáng sớm ở lớp đã có những thông tin gì rồi.
“Chà…đôi trẻ âu yếm nhau quá cơ”
“Lại còn ôm nhau dưới ánh đèn mờ ảo nữa”
“Khóc sướt mướt…ôi…lãng mạn quá đi”
Bọn đó vừa nói vừa cười mỉa mai, còn nó mặc kệ. Ly đứng lên đáp lại mọi người.
“Mọi người nói gì vậy. Đừng nói linh tinh nữa, không như mọi người nghĩ đâu” Cảm thấy Ly như yếu ớt trước những lời chọc ghẹo của Lớp.
“Thôi Ly, kệ đi, quan tâm làm gì”
Thấy nó cản LY cả lớp lại chọc ghẹo mỉa mai.
“Đấy, thấy chưa, chối làm gì nữa”
“Ừ, yêu nhau chứ có gì đâu mà chối”
…
Thấy 2 đứa giả bộ cảnh lúc tối qua nó với Ly mà nó không chịu được.
“Mọi người biết gì mà nói. Để cho Ly yên được không. Sướng lắm à, mọi người thấy làm người khác khó xử sướng lắm à. Im hết đi, hay mọi người thấy tôi đau, tôi khóc nên sướng thế. Phải, tôi đau đấy, tôi buồn đấy, nhưng mọi người biết gì không. Không biết thì im lặng đi, im hết đi, để Ly yên, để chúng tôi yên.”
Bọn đó lúc này mới chịu yên, còn nó bỏ đi trong im lặng, trong sự sửng sốt của mọi người. Ly chạy theo nó, ra đến cầu thang thì Ly đuổi kịp, níu tay nó lại.
“T, đừng quan tâm mấy bạn đó. Ở lại học có sao đâu”
“Thôi, T về, Ly vào học đi”
Nó về, mặc cho Ly đứng đó. Lang thang sân trường, nó lại gọi anh Linh ra đi uống rượu