Bạn đang đọc Em Đã Là Thiên Thần – Chương 2 – Phần 1
Nó đững gãi đầu.
“Ờ hè. Ướt sạch rồi” Cả 2 cùng ngại ngùng.những với nó. H vẫn chỉ là 1 người bạn.
Đưa H với bạn về nhà. Mẹ nhìn 2 đứa mà chả nói đc câu gì. Nó chạy vội vào lấy cái khăn cho H lau tạm.
“Khăn. Lau đi”
Cái khăn bé ti. Thủng lỗ chỗ. Nó có bao giờ để ý đến mấy cái đó đâu, có sao dung thế. Hnay đưa H dùng, cũng ngại. Rồi H với đứa bạn cũng về.
“Mẹ ơi, chúng con về” Ặc, cái con này, dám mẹ mẹ con con thế đó. Chào xong H cười rất tươi. Nụ cười cùng mái tóc xơ xơ do ướt, nhưng sao vẫn thấy đẹp. Nó chưa bao giờ để ý H cười. vì thứ nhất nó ko quan tâm con gái khi đi học, thứ 2 nữa có quan tâm thì cũng chẳng dám để ý tới H. vì H là con 1, lại là con nhà khá giả. Lại xinh nhất lớp nữa.
Thế là 2 đứa về. nó đi dắt trâu về luôn. Tối hôm đó là buổi tối rất vui của nó cũng như bố mẹ nó. Anh chị nó ở xa, chắc ngày mai nó mới xuống bà ngoại gọi điện thông báo được. Đêm nằm nó cứ mông lung. Thật không ta, nó đỗ đại học? Nó nghĩ quãng đời sắp tới. nó học. bố mẹ nó lại phải lo lắng, khổ thêm nữa rồi. Nhưng nó phải học thôi, cố lắm nó mới đỗ mà. Có học sau nó mới thoát nghèo được. Nó cứ nghĩ về chuyện nó, mà không hề nghĩ đến buổi chiều vui vẻ với H. Nó vô tâm quá chăng? Rồi dần nó chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, mọi việc cứ diễn ra bình thường. nó tất bật làm giấy tờ cho ngày nhập trường. trường nó ở tận đà nẵng cơ mà. Không khí gia đình vui hơn ngày thường, nhưng đâu đó trong mắt bố mẹ nó là nỗi lo, lo cho nó ăn học, những cảm xúc đan xen lẫn lộn. Vui vì đc đi học, vào đà nẵng, xem cầu quay, điều mà lúc nó đi thi chưa kịp coi, lo vì gia đình nghèo, lại thêm nó ăn học, không biết lấy gì lo cho nó. Rồi bố mẹ đã khổ, lại khổ thêm.
Một buổi sáng, nó đang ngồi chơi với 2 đứa con nít. Thì H lại xuất hiện (Móa, toàn xuất hiện những lúc không ngờ). Lần này đang lom khom chơi ô ăn quan mới đau chứ. May tiếng xe máy nên nó biết, quay lại thì H cười rất tươi. Nó đơ (chả lẽ nó say ).
“Yêu trẻ con quá nha”
“Ờ, thì…. (nó gãi đầu)… trẻ con mà. Hehe. Đi đâu đây”
“Đi chơi, nhớ T đó”. Con này gan ghê nha, nó nghĩ bụng
Nó chỉ cười trừ, chả biết nói gì thêm. Hôm nay H mặc váy trắng tinh, chưa bao giờ nó đc nhìn H mặc váy cả. Mải nhìn quên mất mời H vào nhà chơi.
“Không cho người ta vào nhà uống nước à”
“Ờ ờ, quên mất.hihi” nó ấp úng
Nó cầm xe H dắt vào sân. H lẻo đẻo theo sau. (Chà, giống vc về thăm nhà ghê).
“2-9 qua nhà H chơi nha” chưa kịp ngồi H đã mở lời
“Ờ ờ, mà có việc gì à” nó vẫn ấp úng
“Liên hoan”
“Liên hoan gì?” nó hỏi
“Đại học chứ gì nữa”
“Oaaaa…. Thế hả?” nó đang tỏ vẻ vui mừng thì giả bộ cụt hứng, làm H bực, rồi giận nó. Lúc đó cứ tưởng H giận thật, nó ngây thơ chứ đâu biết H cũng chơi lại nó.
“Vô tâm. Hừm” nói xong H xịu mặt lại.
“hề hề. uống nước đi nè. H giỏi quá he” trời, nó khen nữa chứ, hôm nay nó lỳ quá.hay là nó đã thay đổi,haizzz, bột phát thế thôi, chả đổi gì cả
Ngồi nc một lúc thì H đi mời những đứa khác. Nhà nhiều đứa bạn nó, khá giả nên đỗ đại học là liên hoan, chứ nó thì không nghĩ đến. bố nó có bảo là làm liên hoan nhẹ, nhưng nó một mực từ chối. vì nó biết, tốn kém lắm.
2-9 cũng đến, nó lọc cọc đạp xe đi nhà H, móa nó ông trời muốn cản nó thì phải. vừa đi được 1 lúc thì trời đổ mưa. Nó lại chả đem áo mưa,nó đành tấp vào hiên nhà cạnh đường đứng trú mưa. Mưa mãi.nóng ruột, vì tới giờ rồi mà vẫn mưa, nhưng nó vẫn chờ. Cuối cùng thì trời cũng chịu ngớt cho nó đi, “sau cơn mưa trời lại sáng” chả phải sáng nữa mà nắng chang chang. Trời thế này thật khó chịu.Đạp đến nơi thì cũng sắp tàn tiệc. Nó phân vân không biết có nên vào hay chờ xong rồi vào. Nó nhìn vào trong, bạn nó vẫn ngồi nhiều, mà sao hôm nay đứa nào cũng đi xe máy thế. Giờ mới biết bạn bè nó khá nhiều. Nó quyết định vào. Trên tay cầm chiếc bút đã gói cẩn thận, đang lơ ngơ nhìn đám bạn thì H ở đâu chạy ra.
“T”
Nó ngoảnh lại thấy H ở đâu chạy vào sau nó
“Ớ. H đi đâu về thế. Liên hoan mà đi đâu”
“Chờ mãi chả thấy T, đi coi coi ở đâu” Xời, nó đc ưu ái quá.kè kè
Nó cười mỉm
“Này, tặng H”
Nó chỉ tặng H đc cái bút, bút này nó mua lâu rồi nhưng chưa dám dùng. Cứ để ngắm. hơ hơ, giờ mới thấy tác dụng của sự giữ gìn.hehe.
“Cái gì thế”. H hỏi nó, nó chưa kịp trả lời thì 1 thằng trong đám bạn chạy ra.
“DM, mày vào đây, cái tội trốn, phạt” thằng đó gắt gỏng. mấy thằng ngồi trong ủng hộ nhiệt tình, cứ 3 với 7 gì gì đó. Rồi nó cùng H với thằng kia đi vào trong. Vào mới biết là nó phạt uống 3 ly rượu. Ối dời, con xin, con đã uống quá 1 ly bao giờ đâu. Hỡi ôi, xin cũng không xong với tụi này. Rồi còn nhiều cái liên hoan nữa, chìm ngập mất thôi. Hơ hơ.
Hnay, cái liên hoan đầu tiên của lớp, phải nói là vui, vui lắm. cả lớp lại đc ngồi bên nhau, tới chiếu tối, nó cũng hòa mình vào niềm vui đó. Hôm đó chả thằng nào tỉnh, nó thì xỉn luôn tại trận, nó đã bao giờ uống nhiều đâu.
Đêm đó, mình chỉ nhớ đến đó. Sớm mai tỉnh dậy thì thấy nằm cái giường êm, rộng rãi, thoáng mát. Nhìn xuống thì có cái chậu to tướng, toàn cháo là cháo. “Hớ, cái gì đó nhỉ. Sao miệng chua chua nhỉ”. Chả lẽ nó nôn ra đc nhiều thế sao.Cạnh nó là chiếc khăn, cũng có cái mùi không dễ chịu. hic. Đang nghĩ thì H vào, đến giờ thì nó biết đang ở đâu rồi. Trời ơi, nó xỉn ngủ luôn tại phòng H.
“Con gì mà cho ra nhiều thế này”
“T đã về nhà chưa mà ở đây?” trời, nó hỏi câu ngớ ngẩn chưa từng có.
H cười
“Ra ăn sáng với cả nhà H luôn”. Hic, nó còn tâm trạng nào mà ăn nữa, về chắc bị bố nó la cho coi
Nó mò dậy, chạy ra phòng khách, xin phép 2 bác, chào H rồi nó về. Ngại chết đi được, nó ngủ nhà con gái. Bọn lớp nó true chết mất thôi. Nhưng lúc đạp xe về, nó chỉ sợ bố mẹ nó mắng thôi.
Vừa đi vừa sợ, chả nghĩ đc gì hơn, chả thèm quan tâm bố mẹ H đang nghĩ gì.
Về đến nhà thì bố mẹ nó đi ra đồng rồi. Nó nghĩ bụng “vẫn còn sống sót thêm buối sáng”. Buổi sáng trôi qua trong lo lắng của nó.
“Nấu chưa con?” mẹ nó hỏi
“Dạ rồi” chẳng dám hỏi gì thêm mẹ nó. Cứ lẳng lặng quan sát thái độ bố mẹ nó.
Lúc ăn cơm nó cũng chả dám nói gì. Im im cúi ăn.hic, khổ thế chứ.
Đến gần xong bữa ăn.
“Khi tối.. (đang cúi mặt ăn cơm, nghe đến đây nó giật bắn mình).”
“Dạ” bố nó chưa nói hết câu nó đã chột dạ
“Con H nó đến đây. Hắn rứa mà giỏi con hè” trời, nhẹ cả người, nó cứ tưởng nó lên thớt.
“Dạ. mà sao ạ?” nó hỏi thăm dò, chưa bao giờ nó lại giống thằng có tật giật mình thế
“Hắn đến xin cho con ngủ lại đó. Bữa khác đừng uống nhiều nha con” H cũng chu đáo quá, hình như sau hôm nay nó mở lòng hơn với H. nó cũng bất ngờ vì bố không trách mắng nó. Chắc là do H nói đỡ cho nó rồi. Cảm ơn, hehe
Rôi sau đó, là những buổi liên hoan nhiều hơn, nhưng nó biết kiềm chế hơn. Ít nhất sau liên hoan nó về ngủ đc tại nhà.hic.
Ngày nhập học cũng đến, từng đứa từng đứa lên đường. Ngày H đi, nó cũng không ra tiễn được. chả hiểu sao lúc đó nó ngu ngơ đến lạ thường.
Rồi cũng đến lượt nó. Ngày mai nó lên xe, tối đó bố mẹ nó dặn dò nó rất kỹ. nó cũng lâng lâng, không chợp mắt được, gần như nó thức sáng đêm. Ngày mai thôi, ngày mai nó sẽ ở một môi trường mới, tất cả đều xa lạ. mình nó sẽ phải lo từ đầu, từ nơi ăn chốn ở, mua sắm từng đồ dung nhỏ nhất. Nó sẽ phải tự tính toán chi tiêu, sao cho tiết kiệm nhất. Thử thách mới đang chờ nó.
5h sáng, bố con nó chở nhau xuống bến xe. Suốt dọc đường nó không nói đc câu nào cả. nó cứ suy đoán coi bố dang nghĩ gì. Thương bố, thương mẹ quá.
Lúc lên xe, nó bảo bố về, bó nó không chịu, nó ngồi ngay sát cửa kính, còn bố nó đứng cạnh xe. Thỉnh thoảng nó bảo bố về, nhưng bố không chịu, hình như nó muốn khóc. Chả lẽ nó dễ khóc vậy sao. Nhưng lúc đó, nó thương bố lắm. sao bố không về ngỉ đi bố ơi. Đến lúc xe chạy nó vẫn thấy bố đứng đó ngóng theo. Nước mắt nó lăn dài trên má. Nó tự nhủ phải học thật tốt đền ơn bố mẹ.
Nó chưa bao giờ đi xa nhà cả. đi đến mỗi địa điểm nó lại mở sổ ra nghi chép lại, thời gian, địa điểm, nó như 1 thằng tộc lần đầu ra thành phố. Lúc này nó bắt đầu nghĩ đến H nhiều hơn. Nghĩ xem H ntn ngoài đó. Rồi nó chìm vào giấc ngủ trên xe.
Xe vừa qua đèo hải vân, tp đà nẵng hiện lên trước mắt nó. Đẹp quá. Xen lần đường xá nhà cửa là bờ biển dài với song xô bờ cát trắng. là bán đảo sơn trả, nó thả hồn ây cho gió mặc cho những khó khăn đang chờ nó.
Ngày đầu tiên đi làm thủ tục nhập học. đông quá trời. nó ra ghế đá ngồi át, chờ rảnh rồi làm cũng chưa muộn, đang lơ ngơ gặp con bạn H (đến cùng cái lần 2 đứa ướt).
“T…”