Đọc truyện Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành – Chương 57: Vĩ thanh 2
Trên đường lái xe tới Đồng Thành, Cố Thành Ca lại gọi
cho Trầm Tích Vi một lần nữa, sau khi hỏi han tình hình một lúc, Trầm Tích Vi
mới nói: “Đài truyền hình chỗ bọn tớ tạm thời chưa có tin về phóng viên nào mất
tích cả, nhưng bây giờ đã mất liên lạc với những phóng viên ở Đồng Thành rồi,
đang gấp rút tìm cách liên lạc đây.”
Rồi cô bật cười, trêu anh một câu: “Luật sư Cố à, cái
việc có một ngày cậu phải lâm vào tình trạng lo lắng hoảng hốt như thế này quả
là khó tin đấy. Yên tâm đi, vợ sắp cưới của cậu không sao đâu, lúc nào có tin
gì mới, tớ nhất định sẽ thông báo cho cậu ngay.”
Giờ phút này Cố Thành Ca làm sao có tâm trạng mà đáp
lại mấy lời trêu chọc của cô nữa, anh bình tĩnh hỏi: “Rốt cục thì họ đang đi
phỏng vấn đưa tin ở đâu?”
Từ đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói
của Trầm Tích Vi: “Trấn Dong Giang.”
Cố Thành Ca cúp điện thoại,phóng thẳng một đường đến
trấn Dong Giang.
Bởi vì trấn Dong Giang ở vùng hạ lưu con sông, nên
vùng này nhanh chóng trở thành vùng bị ngập lụt và tai ương nghiêm trọng nhất, còn
chưa vào đến thị trấn, xe cô đã không thể thông hành, chẳng còn cách nào khác,
anh đành phải bỏ xe lại, đi cùng vài người khác trên một con thuyền nhỏ.
Sau khi tới được thôn Phượng Vĩ, từ thông tin của một
số phóng viên đi ghi hình tại hiện trường lúc đó, anh mới biết phóng viên mất
tích không phải là người thuộc đài truyền hình trung tâm, mà là của một tòa
soạn báo trong thành phố.
Cố Thành Ca lập tức gọi điện về báo tin cho Bắc Dã
Thanh Vũ, may mắn người mất tích không phải là A Mặc. Nhưng cho dù vậy, anh vẫn
không thể nào tìm ra tổ phóng viên của đài truyền hình trung tâm thành phố Anh
Phong ở thôn Phượng Vĩ.
Mãi cho đến lúc hoàng hôn, Trầm Tích Vi mới gọi điện
tới.
Cô nói: “Cố Thành Ca, mấy phóng viên được cử đến Đồng
Thành phỏng vấn đưa tin đã trở về rồi, nhưng không thấy vợ sắp cưới của cậu đâu
cả, có một phóng viên nói cô ấy đang có chuyện quan trọng phải làm ở Đồng Thành
nên không lên xe về cùng họ.”
Chuyện quan trọng? Chẳng lẽ là tìm Cố Thành Tây?
“Có nói rõ cô ấy đang ở đâu không?”
“…” Trầm Tích Vi đáp: “Phóng viên đó nói không biết.”
Cố Thành Ca tìm kiếm hết cả một đêm, đến tận sáng hôm
sau vẫn không có tin tức gì, anh đành phải gọi điện thoại về nhà họ Triệu.
Triệu Tử Mặc vừa về đến nhà, chưa kịp bước vào đã nghe
thấy giọng nói đầy lo lắng hoảng hốt của mẹ: “Thanh Vân, Thành Ca tìm khắp ở
Đồng Thành rồi vẫn không thấy Mặc Mặc đâu, anh mau gọi điện đến sở cảnh sát ở
Đồng Thành đi, em lập tức gọi điện cho cậu của Mặc Mặc, phái người đi tìm nó.”
Đẩy cửa bước vào, Triệu Tử Mặc lên tiếng hỏi: “Mẹ, phái
người đi tìm con làm gì?”
Bắc Dã Thanh Vũ xoay phắt người lại, nhìn thấy cô, bà
thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, rồi quay sang nói vào điện thoại: “Thanh Vân,
không cần gọi nữa, Mặc Mặc về rồi.”
Vừa gác điện thoại, vẻ mặt Bắc Dã Thanh Vũ đã trở nên
cực kỳ xám xịt: “Sao mẹ gọi cho con mà cứ không liên lạc được hoài vậy? Mau gọi
điện cho Thành Ca, nói với nó con vẫn bình an đi, Đồng Thành lớn vậy, nó không
tìm được con, chắc là đã sợ muốn chết rồi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô không nói thêm lời nào, nhanh như chớp vồ lấy chiếc
điện thoại.
Ba giờ sau, Cố Thành Ca về đến thành phố Anh Phong,
lái xe tới thẳng Triệu gia.
Mái tóc ướt đẫm, quần áo cũng ướt nhẹp, cả người đều
ướt như chuột lột, trông chật vật đến khó tin, vòm ngực phập phồng lên xuống.
Anh vừa bước vào nhà, nhìn thấy người con gái đang bình yên vô sự ngồi trên ghế
sofa, đôi môi anh không khỏi mím chặt, ánh mắt đầy vẻ nặng nề.
Triệu Tử Mặc áy náy nắm lấy cánh tay anh, chột dạ nói:
“Thành Ca, anh đi tắm nước ấm trước đi, em lấy quần áo của ba cho anh thay.”
Cố Thành Ca không đáp, chăm chú nhìn cô lâu thật lâu,
đôi mắt của anh sâu không thấy đáy.
Triệu Tử Mặc bày ra một vẻ mặt cực kỳ đáng thương:
“Em…”
Cố Thành Ca đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má
của cô, giọng nói đẫm vẻ khàn khàn: “Đi lấy quần áo giúp anh.”
Triệu Tử Mặc chỉ cảm thấy, bàn tay áp lên má cô của
anh, đang khe khẽ run lên từng hồi.
…
Lát sau, Cố Thành Ca đã tắm rửa sạch sẽ xong xuôi,
Triệu Tử Mặc chắc mẩm trong lòng, kiểu gì vụ này cô cũng bị giáo huấn đã đời
cho mà xem, nhưng anh lại chẳng nói, chẳng hỏi gì, vẫn rất mực bình tĩnh ung
dung ngồi xuống ghế sofa, thản nhiên nói chuyện với mẹ cô.
Điều này, ngược lại khiến cho Triệu Tử Mặc cực kỳ cảnh
giác.
Tính cách của cực phẩm sao cô lại không hiểu chứ, việc
anh thích làm nhất là giấu biệt mọi tâm sự ở trong lòng, sau đó nhân lúc người
ta không đề phòng nhất mà đột ngột lôi ra tính sổ, sau khi ăn xong cơm tối,
Triệu Tử Mặc quyết định chủ động nhận tội là hay nhất, thẳng thắn mới là vương
đạo.
Đứng ngoài ban công, cô bắt đầu giở kế lôi lôi kéo kéo
áo anh, cất giọng làm nũng: “Thành Ca, em sai rồi, lẽ ra em không nên biết rõ
nguy hiểm mà vẫn nằng nặc ở lại Đồng Thành một mình như thế.”
Cố Thành Ca: “Ừm.”
Hở, chỉ phản ứng có vậy thôi á?
Triệu Tử Mặc: “Hơn nữa chuyện không liên lạc được cũng
không phải do em cố ý. Điện thoại bị nước làm hỏng mất, mãi sau em mới biết.
Vốn dĩ em cũng định lên xe về với mọi người rồi, nhưng lúc đó lại nhìn thấy một
người rất giống Tây Tây, nên mới đuổi theo xem thế nào…”
Thật ra, trong khoảng thời gian vài ngày khi đi phỏng
vấn đưa tin ở Đồng Thành, cô cũng đã tận dụng mấy buổi tổi để đi tìm Cố Thành
Tây như lời Kỷ An Thần nói, nhưng vẫn không thể nào tìm được.
Cố Thành Ca nhìn cô một cái, hỏi: “Có đuổi kịp không?”
“Không…”
“Ừm.”
Vậy thôi hả?
Đột nhiên anh quay người lại: “Anh về căn hộ của chúng
ta, em có đi không?”
Triệu Tử Mặc ấm ức lắc đầu: “Không đâu…”
“Vậy cũng được.” Cố Thành Ca vẫn bình tĩnh thản nhiên
như thường: “Sáng mai anh đến đây đón em.”
“Đón em đi đâu?”
Cố Thành Ca cúi người hôn lên môi cô, không phải là mạnh
mẽ xâm chiếm, cũng chẳng phải cuồng nhiệt cướp đoạt, chỉ là dùng đôi môi ấm áp
của anh phủ lấy hai cánh môi cô, đôi tay dài vòng qua thắt lưng, ôm chặt cô vào
trong ngực, như thể chỉ hận không thể cùng cô hòa vào làm một vậy.
Cả người anh, không hiểu sao đều đang run lên khe khẽ.
Sau khi hai người rời nhau, cô nghe thấy anh nói:
“Ngày mai đi đăng ký kết hôn.”
“Hở…”
“Nếu em thấy lo lắng, anh sẽ cho em ba sự lựa chọn.”
“???”
Anh khẽ xoa xoa vầng trán cô, chậm rãi nói: “Một, ngày
mai đi đăng ký kết hôn. Hai, cho dù không đồng ý, cũng phải đồng ý, sau đó sáng
mai đi đăng ký kết hôn. Ba, nếu em vẫn thấy lo lắng, anh cho em thời hạn một
đêm, rồi mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Ê ê ê, cái này mà gọi là cho em ba sự lựa chọn đó hả??
Đột nhiên, cô nghe thấy giọng nói trầm trầm nhưng đầy
áp lực của anh vang lên lần nữa: “A Mặc, đến bây giờ anh vẫn chưa từng yêu cầu
em điều gì, chỉ duy nhất mỗi việc kết hôn này mà thôi.”
Anh nói: “A Mặc, anh rất sợ.”
…
Ngày hôm sau, trời đã sáng sủa lên nhiều, ánh nắng mặt
trời giữa mùa hè, tuy là vào sáng sớm nhưng lại mang theo cái nóng nực rất đặc
trưng của thành phố Anh Phong, ngay cả những cơn gió cũng mang theo cái nóng mà
thổi đến.
Đứng trước cửa nhà họ Triệu, Cố Thành Ca mặc một chiếc
áo màu lam nhạt, đơn giản nhưng tinh tế, mấy ngọn gió thổi qua làm phất phơ
những lọn tóc trên trán anh, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú ấy toát lên một loại
khí chất mà không ai có thể cưỡng lại nổi. Mấy năm lăn lộn ngoài xã hội, khiến
cho anh trông lại càng lịch lãm và chín chắn hơn bao giờ hết.
Anh vừa nhìn cô, vừa bình tĩnh cất tiếng hỏi: “A Mặc,
em chắc chắn, chúng ta sẽ đến cục dân chính bằng cái này sao?”
Triệu Tử Mặc vận một bộ đồ trắng toát, chiếc áo trắng
điểm thêm những đường viền màu lam với hai ống tay bèo đầy tao nhã, bên dưới là
chiếc quần bò trắng ôm trọn lấy đôi chân, làm nổi bật những đường cong hoàn mỹ
của cô, cuối cùng là một đôi giày trắng tinh sạch sẽ, trông cực kỳ thuận mắt.
Lúc này, cô đang ngồi trên yên của một chiếc xe đạp
màu lam, chân để trên bàn đạp, vẻ mặt cô nom cực kỳ chắc chắn và kiên định:
“Đương nhiên rồi!” Rồi cô ngoảnh lại, nhìn người đang đứng phía sau: “Lên nhanh
đi, em chở anh!”
Cố Thành Ca khẽ đảo đảo đôi ngươi, đề nghị: “Anh thấy
chúng ta lái xe đi vẫn hơn…”
“Xe này cũng là xe chứ bộ!” Triệu Tử Mặc trưng ra một
vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc đứng đắn: “Có điều là loạn xe tự lái (*) thôi.”
(*) Ở đây ý nói xe không có động cơ máy móc.
Cố Thành Ca: “…”
Anh không phản đối nữa, yên lặng ngồi vào sau yên xe.
Có điều anh không hiểu nổi, sao cô cứ nhất quyết sống
chết đòi đạp xe đi như vậy chứ?
Triệu Tử Mặc đặt chân lên bàn đạp, hét to một tiếng
đầy dũng khí: “Xuất phát!”
Và thế là, dưới cái nắng hè gay gắt của buổi sớm tinh
mơ, trên một con đường xe cộ qua lại tấp nập như nêm, rất nhiều người để ý thấy
cảnh tượng một mỹ nữ tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, đạp xe chở một mỹ
nam tao nhã tuấn tú bất phàm, lết từng quãng trên con đường dài…
Hộc –
Hộc –
Cô gái tuyệt sắc khuynh thành ấy ra sức thở hồng hộc,
chàng trai tuấn tú ngồi phía sau lại có vẻ rất bình thản du nhàn, nom cực kỳ
ung dung tự tại, mà trên khóe miệng vẫn luôn hiện hữu một nụ cười điềm nhiên.
Triệu Tử Mặc được quần chúng nữ giới đi trên đường hâm
mộ muốn chết: Vì một cực phẩm mỹ nam như thế, cho dù phải làm trâu làm ngựa,
nhất định tôi cũng cam lòng!
Còn Cố Thành Ca, lại bị đồng bào nam giới liếc xéo
bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ: Đối đãi với một cực phẩm mỹ nữ như thế, mà còn
làm bộ thản nhiên vậy, đúng là chẳng ra thể thống gì! Nhưng mặt khác, họ lại
đang ghen tỵ muốn chết: Sao họ không được hưởng cái phúc to lớn và vĩ đại ấy
chứ…
Cuối cùng, chiếc xe cũng lết được đến cục dân chính.
Triệu Tử Mặc lập tức phanh kít lại, giờ đây cô chỉ có
một cảm giác là miệng khô lưỡi đắng, hít thở không thông, chẳng thể nói ra nổi
câu nào.
“Mệt à?” Cố Thành Ca xuống xe, nhận chiếc xe đạp từ
tay cô rồi dắt lại gần một gốc cây cổ thụ, khóa lại cẩn thận.
“Mệt chết em.” Lồng ngực Triệu Tử Mặc phập phồng lên
xuống không ngừng: “Vốn dĩ em muốn lợi dụng khoảng thời gian đạp xe để thương
tiếc cho quãng đời độc thân ngắn ngủi còn lại của em, nhưng đạp mệt quá, làm em
chẳng còn sức đâu để mà nghĩ ngợi gì nữa cả…”
Cố Thành Ca: “…”
Đây thực sự là lí do tại sao cô cứ nằng nặc đòi đi xe
đạp cho bằng được đó sao?
“Nhưng nói gì thì nói, vụ này vẫn có thu hoạch,” Hô
hấp của cô dường như đã thông thuận hơn nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ ửng và
lấm tấm mồ hôi: “Sau này nếu chúng ta li hôn, chỉ cần nhớ lại quãng đường gian
nan vất vả ngày hôm nay, nhất định em sẽ động lòng, không li hôn với anh nữa.”
Cố Thành Ca: “…”
Cuối cùng anh cũng phát hiện ra, đối với vị mỹ nữ sắp
trở thành vợ anh này, không có gì là cô không nói được, chỉ cần lái nó sang một
hướng khác là xong hết.
Làm xong hết mọi thủ tục, đến lúc bước ra khỏi cục dân
chính, Triệu Tử Mặc túm lấy chiếc xe đạp, đẩy sang cho người bên cạnh: “Lúc về
anh chở em.”
Cố Thành Ca yên lặng đỡ lấy chiếc xe: “Nói thật, anh
chưa từng đi loại xe “tự lái” này bao giờ.”
Ê ê ê, anh có cần phải nhấn mạnh vào hai chữ “tự lái”
như thế không hả!
Triệu Tử Mặc hắc tuyến đầy đầu, lát sau mới lên tiếng
hỏi: “Nói chuyện yêu đương thì có ai dạy anh không?”
Khóe miệng người nào đó bất giác khẽ run run.
“Đúng rồi, không ai dạy mà lại!” Giọng điệu cô cực kỳ
trịnh trọng, như thể chuyện này chẳng có gì đáng phải bàn cãi thêm: “Cũng giống
như tự chính bản thân anh biết cách yêu vậy, đi xe đạp ắt cũng nhờ chính bản
thân anh thôi.”
Cố Thành Ca: “…”
“Anh hiểu ý em,” Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh ung dung như
bao lần: “Sau này nếu chúng ta có li hôn, chỉ cần anh nhớ lại quãng đường về
gian khổ khó khăn này, thì nhất định sẽ động lòng…”
Còn chưa nói hết câu, sắc thái của anh đã thay đổi
chóng mặt, giận dữ hầm hầm, nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm trong đầu: Sao vừa
đăng ký kết hôn, mà cô đã luôn miệng li hôn này li hôn nọ vậy chứ!
Triệu Tử Mặc nhảy phốc lên sau yên xe, cười hì hì nhìn
anh: “Ông xã cực phẩm, anh thật thông minh!”
Cố Thành Ca: “…”
Được rồi, coi như là vì hai tiếng “ông xã” kia mà
nhượng bộ cô lần này vậy…
Bữa trưa hôm đó đã được đặt trước ở khách sạn, ba mẹ
Triệu Tử Mặc mời bà ngoại và cha nuôi Cố Bách Niên của Cố Thành Ca tới, để bàn
bạc chuyện hôn sự cho đôi trẻ.
Năm đó, sau khi đã giải oan cho Phó Khinh Chước, cuối
cùng Cố Thành Ca vẫn chịu nhận lại Cố Bách Niên.
Vì thứ nhất, anh họ Cố.
Thứ hai, chuyện ngày trước cũng không phải do lỗi ở Cố
Bách Niên, sở dĩ lúc ấy ông mặc kệ Phó Khinh Chước bị cảnh sát kết tội, là vì
trước đó, ông vô tình nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung khá thân mật của Phó
Khinh Chước và Triệu Thanh Vân, khiến ông lầm tưởng người vợ ấy đã phản bội
mình.
Mà sau này, mấy năm trôi qua rồi vẫn không có tin tức
gì của Cố Thành Tây, khiến ông vẫn phải thui thủi, lẻ loi một mình…
Một chuyện rối rắm như thế, cho dù có làm gì đi nữa
cũng không thể có được kết quả mình mong muốn, thì chi bằng cứ chọn buông tay.
…
Trong khi gia đình hai bên đang bàn chuyện đại sự, thì
Triệu Tử Mặc vội vàng chui vào một góc báo tin vui cho đám bạn bè, nhưng thật
ra mà nói, cái kiểu “báo tin vui” của cô đúng là chẳng tốt lành gì.
Cô ra lệnh: “Tiêu Sở Diễn, anh phải thay cô vợ tương
lai kia của anh, tặng phong bao lì xì cho em!”
Cô uy hiếp: “Tiểu Phì, nếu lúc đó mi mà không đưa ta
một phong bao thật dày thì, hừ hừ, nhớ tự gánh lấy hậu quả đấy!”
Cô dụ dỗ: “Khương Khương, mi không có tiền cũng không
sao, ta cho mi mượn… Mi muốn mượn mười vạn à? Ok, chơi luôn, ta không có nhưng
ông xã cực phẩm nhà ta có! Không tính tiền lãi cũng được, chỉ cần một phong bao
tiền mừng thật dày là đủ rồi…”
Tiêu Sở Diễn nghe cô nói vậy thì không phản ứng gì,
chỉ có Khương Khương và Tiểu Phì mới không hổ là hai đứa bạn ở cùng phòng ký
túc với cô suốt bốn năm trời, sau khi nói với nhau được mấy câu, trước khi ngắt
điện thoại, hai cô nàng rất chi là ăn ý, thần giao cách cảm mà hét toáng lên
vào điện thoại: “A Mặc thúi, mi có thể vô sỉ thêm chút nữa được không hả!”
Dập máy rồi, Thi Tiểu Phì lập tức gọi điện đến cho
Khương Khương.
Thi Tiểu Phì thở dài: “Khương Khương, ta rất hận…”
Khương Khương lắc đầu ngao ngán: “Tiểu Phì, ta cũng
rất hận hận hận…”
Sau khi ăn xong cơm tối ở nhà họ Triệu, ngồi lại một
chút, rồi Cố Thành Ca đứng dậy, quyết định cáo từ: “Ba, mẹ, con và A Mặc xin
phép về trước.”
Triệu Thanh Vân nhìn anh một cái, gật đầu.
Bắc Dã Thanh Vũ đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện
thoại di động, nói mà không ngẩng đầu lên: “Ừm, đi đi, đi đường nhớ cẩn thận.”
Triệu Tử Mặc vốn đang bị anh nắm tay, lúc này lại nhào
ngay xuống ghế sofa: “Tối nay em ăn no quá, không muốn nhúc nhích động đậy gì
hết á, thôi thì hôm nay, em không về bên đó cùng anh có được không?”
“Không được,” Cố Thành Ca không thèm do dự mà phản đối
luôn, rồi anh cúi người, nói nhỏ vào tai cô: “Em không thể không đi, sáng nay
lúc mười giờ ba mươi tám phút, em đã chính thức trở thành vợ anh. Em nghĩ xem,
có cặp vợ chồng nào vừa mới kết hôn lại không ở cùng nhau không?”
“…”
Hừm, nói cũng đúng.
“Nhưng em thực sự đi không nổi nữa,” Triệu Tử Mặc nhướn
mày, cười cười nhìn anh: “Anh bế em xuống nhà nhé?”
…
Bắc Dã Thanh Vũ đưa mắt nhìn đứa con gái bảo bối đang
được người ta bế đi, chậm rãi nói: “Mặc Mặc nhà chúng ta đúng là có phúc khí.”
Trở về căn hộ của hai người, vừa mới kịp uống xong một
ngụm nước, Triệu Tử Mặc đã nhận được điện thoại của Thi Tiểu Phì, nghe thấy
người bên kia thản nhiên hỏi: “A Măc, mi đang ở đâu đấy?”
Sau khi nghe Triệu Tử Mặc trả lời xong xuôi rồi, người
bên kia gác máy nhanh như chớp, khiến cô chằng hiểu mô tê gì, hét vào điện thoại
một câu: “Ê, Tiểu Phì, thế là thế nào?”
“A Mặc, lại đây.” Cố Thành Ca đang ngồi trên ghế sofa,
đột nhiên lên tiếng gọi cô.
“Dạ?”
Anh kéo cô ngồi xuống cạnh mình, rồi rút mấy tấm thẻ
từ trong ví ra, lần lượt ‘giới thiệu’: “Thẻ này là để mua đồ đạc trong nhà, thẻ
này là tiền tiêu vặt của em, thẻ này là tiền tiết kiệm ngân hàng, còn đây, tiền
học phí của con chúng ta…”
Triệu Tử Mặc trợn tròn mắt, không thể nào khép lại
nổi: “Cực phẩm, sao anh nghĩ xa thế, trong mỗi thẻ có nhiều tiền lắm hả?”
“Không nhiều lắm,” Cố Thành Ca nói: “Số tiền này là
anh chuẩn bị sẵn lúc chúng ta đính hôn.”
Năm đó khi hai người đính hôn, tiền mua nhà đã chiếm
mất một nửa số tiền anh có lúc đó, vốn dĩ Cố Bách Niên, bà ngoại và ba mẹ Triệu
Tử Mặc định mua nhà làm quà cho đôi trẻ, nhưng anh vẫn một mực từ chối, anh
nói: “Trách nhiệm của con, là làm cho A Mặc được hạnh phúc.”
Các bậc trưởng bối hai nhà nghe vậy thì cũng không
miễn cưỡng nữa, một năm nay, tuy thu nhập từ công ty phần mềm CC và các vụ kiện
được anh giải quyết là một con số không hề nhỏ chút nào, nhưng lại phải chuẩn
bị cho hôn lễ, nên trong mấy tấm thẻ đó, quả thật cũng không có nhiều tiền lắm.
Triệu Tử Mặc cười tủm tỉm hôn lên môi người đang ngồi
bên cạnh: “Ông xã cực phẩm, anh đang chuyển giao quyền quản lí tài chính cho em
đó hả?”
“Ừm, em là tổng giám sát tài vụ.”
Triệu Tử Mặc cảm thấy cực kỳ đắc ý.
Nhưng mà…
Cố Thành Ca bồi thêm: “Còn anh là tổng giám đốc gia
đình.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Nội tâm người nào đó mãnh liệt gào thét: Cô không muốn
nhận chức vụ tổng giám sát tài vụ này đâu, chẳng phải vẫn phải nghe theo lời
tổng giám đốc gia đình đó sao…
Cố Thành Ca nói tiếp: “Những thẻ này đều giao cho em
giữ, mật mã là con số đảo ngược của ngày sinh nhật anh.”
Triệu Tử Mặc không nhịn nổi, xen vào: “Tại sao lại
dùng ngày sinh nhật của anh?”
Rõ ràng tiểu thuyết ngôn tình đều nói, nam chính vì
muốn thể hiện tình yêu tha thiết nồng nàn với nữ chính, mà mật mã đủ kiểu đều
dùng những con số liên quan đến nữ chính, còn sao ông xã cực phẩm nhà cô lại
không thế hả trời?
“À,” Vẻ mặt Cố Thành Ca vẫn rất mực thản nhiên: “Làm
vậy em sẽ không quên sinh nhật anh. Nhất cử lưỡng tiện.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Xem đi xem đi, Cố Thành Ca đích xác là người như vậy
đấy, lúc nào cũng nhớ rất dai, cứ phải giải quyết hết món nợ cũ rồi mới chịu
buông tha, hừ, cô chỉ có mỗi một tội là quên mất sinh nhật anh duy nhất một lần
vào năm trước thôi, cũng đâu phải do cô cố ý chứ, rõ ràng trước sinh nhật anh
một ngày cô vẫn còn nhớ, hơn nữa cũng đã chuẩn bị quà đâu đó xong xuôi rồi, kết
quả là ngày hôm sau, đài truyền hình lại gọi điện tới… Cô phải làm việc quần
quật đến khuya mới xong, tới lúc về tìm được anh, thì cũng đã mười hai giờ rồi.
Được rồi được rồi, là cô không đúng, ít nhất cô cũng
phải gọi một cú điện thoại cho anh mới phải.
Triệu Tử Mặc chột dạ, không dám nhìn anh nữa, vội vàng
vơ lấy chiếc ví của anh làm bộ xem xét, nhân cơ hội lảng sang chuyện khác: “Để
em kiểm tra xem anh có giấu quỹ đen không.”
Bên trong chỉ có khoảng hai mươi tờ giấy bạc tiền mặt
và một số ít tiền lẻ, còn lại chẳng có gì, bên trên chiếc ví là một tấm ảnh, là
hình chụp của hai người lúc đính hôn.
Cố Thành Ca bỗng nhiên rút ra từ trong ngăn ví khác
một tấm thẻ: “Có, quỹ đen ở trong này.”
“Ra anh có thật à?”
“Số tiền này là để chuẩn bị cho hôn lễ,” Cố Thành Ca
khẽ cười: “Cứ để anh giữ là được.”
“Cũng do anh chuẩn bị lúc đính hôn ư?”
“Không phải,” Anh lắc đầu: “Sớm hơn.”
Rồi anh trầm ngâm nói: “A Mặc, ngày hôm nay, anh đã
chờ rất lâu, suy nghĩ rất lâu, trông đợi rất lâu, lên kế hoạch cũng đã rất lâu
rồi.”
Không hiểu sao, nghe anh nói vậy, Triệu Tử Mặc liền
cảm thấy hai hốc mắt mình đang dần nóng lên, cô ngượng ngùng cúi đầu, mấy ngón
tay khẽ vân vê tấm ảnh chụp của hai người họ trong ví anh.
Tấm ảnh này, trông nụ cười của anh và cô đều thật hạnh
phúc biết bao.
Trước giờ Cố Thành Ca luôn chỉ khẽ nhếch môi cười,
nhưng trong tấm ảnh kia, nụ cười của anh lại thật rực rỡ, đôi mắt đen ngập tràn
ánh sáng, cả người toát lên một vẻ rạng ngời đến lạ, ấy là niềm hạnh phúc xuất
phát từ tận đáy lòng.
Triệu Tử Mặc cũng mỉm cười, có cảm giác bầu không khí
xung quanh hai người dường như trở nên dịu dàng đến lạ.
“A Mặc.” Anh nhẹ giọng gọi cô.
“Dạ?”
“Không còn sớm nữa, em đi tắm trước đi.”
…
Triệu Tử Mặc vặn khóa, tắt vòi hoa sen đi, đến lúc này
mới cảm thấy hình như trong phòng khách có tiếng người đang nói chuyện, cô mặc
quần áo bước ra, nhìn thấy hai vị mỹ nữ kia đang ngồi trên ghế sofa đối diện
với Cố Thành Ca, ai nấy đều cười với vẻ đầy hào hứng xán lạn.
Triệu Tử Mặc vừa lau tóc vừa bước lại gần: “Khương
Khương, Tiểu Phì, trễ thế này rồi, hai đứa mi còn chạy đến đây làm gì?”
“Ha ha, A Mặc, mi vừa mới tắm xong à~” Thi Tiểu Phì
nhìn cô một cái rất gian, rồi quay sang nói với nam chủ nhân: “Nghe A Mặc nói
hôm nay hai người đi đăng ký kết hôn rồi, cũng đã định ngày cử hành hôn lễ, em
và Khương Khương vừa đi dạo phố về, tiện đường đi qua đây, không nhịn được mới
quyết định xông vào nói với hai người mấy câu. Chúc mừng anh, anh họ cực phẩm.”
Cố Thành Ca gật đầu: “Cảm ơn em.” Rồi anh đứng dậy: “A
Mặc, em tiếp khách đi.”
Nhìn theo bóng người cao cao đang đi về phía phòng ngủ,
Khương Khương và Thi Tiểu Phì nhất loạt quay sang nhìn nhau, đột nhiên, Khương
Khương lôi ra một chiếc túi nhỏ nhìn khá đẹp, nghiêm trang nói: “A Mặc, đây là
quà của ta và Tiểu Phì, tặng mi nhân ngày mi đăng ký kết hôn.”
Triệu Tử Mặc kinh ngạc mở to mắt.
Ngày đăng ký kết hôn mà cũng tặng quà sao? Trời ơi,
đúng là hai đứa bạn tốt của cô mà!
Hớn hở nhận lấy, Triệu Tử Mặc lập tức mở ra, sau đó,
mặt cô chuyển xanh, rồi đỏ…
Bên trong là một chiếc váy ngủ màu hồng thêu hình chữ
“T” được may một cách cực kỳ thiếu vải, cực kỳ hở hang, cực kỳ quyến rũ, khiến
cho Triệu Tử Mặc không nhịn nổi phải nuốt nước miếng: “Cái này mà cũng mặc được
nữa hả?”
“Đương nhiên là mặc được rồi!” Vẻ mặt Thi Tiểu Phì vô
cùng trịnh trọng, như thể chuyện đó chẳng có gì đáng phải bàn cãi: “Món quà
này, ta với Khương Khương phải chạy khắp nơi mới tìm được đó! Đêm nay là đêm
quan trọng như thế, đừng có nói với ta là mi vẫn mặc áo ngủ bằng vải bông in
hình con thỏ đấy nhé!”
Triệu Tử Mặc đáp ngay: “Vải bông thì sao chứ, vải bông
mặc rất thoải mái mà!” Còn hình con thỏ in trên áo thì, cũng do sở thích cả
thôi.
Đột nhiên, cô nhớ ra mấy chữ trọng tâm mà Thi Tiểu Phì
vừa nói lúc nãy: “Đêm quan trọng?”
“Đúng, là đêm động phòng hoa chúc.” Thi Tiểu Phì cười
gian: “Không lẽ đến ngay cả cái này mà mi cũng không biết?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Đương nhiên là cô không nghĩ tới chuyện ấy rồi, tuy
rằng trước đó cũng có chút lo lắng khẩn trương, nhưng lúc về đến nhà thì anh
lại chẳng có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên giao quyền quản lí kinh tế cho cô
thôi mà…
Thi Tiểu Phì tiếp tục khích tướng: “Ta đã nói rồi, vụ
này ta nhất định thắng, ngay sau khi đăng ký kết hôn, người nào đó sẽ bị ăn
sạch không còn mẩu xương! A Mặc, mi muốn ta thua, nhưng ta lại không thể thua,
ha ha ha.”
Triệu Tử Mặc liên tục hít sâu, lại hít sâu: “Thi Tiểu
Phì, hôm nay ta nhất định khiến mi thua!”
Khương Khương dùng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh liếc về
phía phòng ngủ: “Ông xã cực phẩm nhà mi chắc là đang tắm đấy nhỉ.”
“A Mặc, nếu mi bị ăn sạch sẽ, thì hôm tổ chức hôn lễ
của mi, ta và Khương Khương sẽ không có phong bao lì xì; Còn nếu đêm nay mi vẫn
chưa bị cho lên thớt…” Thi Tiểu Phì chợt chuyển sang tông giọng hào khí ngút
trời: “Đến hôm đó, trong phong bao của ta nhất định sẽ là mười vạn tệ!”
Triệu Tử Mặc đập tay, đứng bật dậy, kéo lấy Khương
Khương, khiến cô nàng chẳng hiểu mô tê gì, hét toáng lên: “A Mặc, mi làm gì
thế?”
Giọng điệu của Triệu Tử Mặc rất mực nghiêm trang:
“Khương Khương, đêm nay ta đến nhà mi ngủ, chờ Tiểu Phì đưa cho ta phong bao
mười vạn kia rồi, ta sẽ chia cho mi một nửa!”
Mặt Thi Tiểu Phì nhất thời đen lại.
Mắt Khương Khương lập tức lấp lánh ánh tiền.
Cố Thành Ca từ trong phòng bước ra, mái tóc ướt đẫm,
rõ là đã tắm xong xuôi đâu vào đó rồi, cô nàng Khương Khương ngồi bên này, ánh
mắt sực nức vẻ ham tiền, nhìn thấy anh đi ra thì hỏi ngay: “Cố sư huynh, A Mặc
nói tối nay nó muốn đến nhà em ngủ, anh đồng ý chứ?”
Thi Tiểu Phì véo cật lực vào cái eo thon thon của
Khương Khương, nghiến răng nghiến lợi thốt: “Khương Khương thúi, mi dám phản
bội ta!”
Cố Thành Ca bước tới, nắm lấy tay vợ yêu đang chột dạ
đảo mắt liên hồi, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là không được.”
Thi Tiểu Phì sung sướng nói ngay: “Đúng thế đúng thế,
đương nhiên là không được rồi, anh họ cực phẩm à, bọn em đi trước nha.” Nói
rồi, cô nàng kéo tay Khương Khương phóng vọt đi, ra đến cửa còn quay đầu lại
nháy mắt với Triệu Tử Mặc mấy cái, dùng khẩu hình nói: “A Mặc, mi nhớ phải thua
đấy.”
Đột nhiên, Khương Khương chạy lại vào trong phòng,
dừng ngay trước mặt Cố Thành Ca: “Cố sư huynh, đêm nay em và Tiểu Phì xem như
là đến nháo động phòng, dù sao anh cũng phải lì xì cho bọn em một chút chứ.”
Thần sắc Cố Thành Ca vẫn rất mực bình thản: “Hai em
chờ chút.”
Nói rồi, anh quay bước vào phòng ngủ.
Triệu Tử Mặc nhìn thấy nguyên câu mà Thi Tiểu Phì vừa
diễn đạt bằng khẩu hình lúc nãy, cũng mấp máy môi đốp lại: “Ta nhất định sẽ
không thua đâu”, rồi cô theo anh vào phòng ngủ.
Trong phòng, Cố Thành Ca vừa lấy hai phong bao lì xì
ra, quay lại thì bắt gặp vẻ mặt buồn bực của vợ yêu: “Làm sao thế?”
Triệu Tử Mặc nghiêng đầu nhìn anh, im lặng một lát,
mới ỉu xìu hỏi: “Trong đó có bao nhiêu?”
Cố Thành Ca lập tức giơ một ngón tay ra.
Triệu Tử Mặc vừa nhìn thấy đáp án này, liền nhào ngay
lên giường, miệng lầm bầm lầu bầu: “Hai trăm tệ bay mất rồi, mười vạn tệ cũng
sắp bay mất rồi…”
“A Mặc ngốc,” Cố Thành Ca buồn cười cúi người xuống,
môi anh khẽ chạm nhẹ vào môi cô: “Muộn rồi, anh đưa hai em ấy về, nhớ chờ anh.”
…
Chờ đến khi anh ra khỏi nhà, Triệu Tử Mặc mới nhảy
xuống giường, nhanh tay khóa trái cửa phòng ngủ lại, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Dù sao cũng đợi lâu vậy rồi, chờ thêm một tối thì có
sao đâu, cô khóa trái cửa thế này, nhất định anh sẽ không thể nào vào nổi, cô
thắng chắc rồi!
Hừ, cô không tin tất cả những người mang giới tính nữ
trên thế giới này, khi đã thành gái có chồng rồi thì dễ bị ăn hiếp! Cô nhất
định sẽ chống mắt lên chờ, xem đến hôm tổ chức hôn lễ, Thi Tiểu Phì sẽ tặng cô
một phong bao mười vạn tệ bằng cách nào.
Đương nhiên, việc đòi Thi Tiểu Phì mười vạn tệ cũng
không phải mong muốn của cô, cô chưa đến nỗi xấu xa như thế, chỉ là cô muốn
xem, cô nàng ấy sẽ thực hiện lời hứa hùng hồn của mình như thế nào thôi, ha ha
ha!
Viễn cảnh sung sướng và đẹp đẽ ấy hiện lên ngay trước
mắt, khiến cho cơn buồn ngủ đã nhanh chóng ập đến.
Đột nhiên có cảm giác như ai đó đang nhẹ nhàng mút mát
chỗ xương quai xanh, kèm theo ấy là sức nặng đang đè lên người, khiến cho cô
phải tỉnh dậy, vội vàng đưa tay lên hất thứ đó đi theo bản năng, không ngờ lại
ôm trúng một cái gì đó, mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy anh đang nằm phía
trên cô, hôn nhẹ một đường từ chỗ xương quai xanh, xuống dần bên dưới…
Toàn thân khẽ khàng run rẩy, không kìm nổi, cô khẽ rên
lên một tiếng, cũng không tự chủ được mà vặn vẹo thân mình. Anh hơi ngừng lại,
giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo ý cười: “Tỉnh rồi à?”
Cô mệt mỏi trừng mắt lườm anh, trong khi đầu óc vẫn
chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Anh mỉm cười, chống một tay khẽ nhổm dậy, đôi mắt anh
nhìn cô, dưới ánh đèn màu ấm áp lại càng trở nên sáng rực đến lạ: “Mặc vậy ngủ
mà em không thấy khó chịu sao?”
Lúc này, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi và chiếc quần
short ngắn, tuy trước kia cô không đến đây sống cùng anh, nhưng cũng đã ngủ lại
mấy lần, áo ngủ đầy đủ cả, chỉ có điều lúc nãy cô quên thay ra mà thôi.
Triệu Tử Mặc dõi theo ánh mắt anh, nhìn xuống người
mình.
Ngay giây sau, cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mấy chiếc cúc áo phía trên không biết đã bị cởi ra tự
lúc nào, phong cảnh trước ngực như ẩn như hiện, đôi vai đã hoàn toàn lộ ra…
Á, sao quần áo cô lại lộn xộn xộc xệch thế này? Cô vừa
sửa lại chiếc áo sơ mi trên người, vừa nghi hoặc hỏi: “Anh vào đây bằng cách
nào thế?” Rõ ràng cô đã khóa trái cửa phòng lại rồi cơ mà!
Anh khẽ vỗ nhẹ lên mặt cô, nhân lúc cô đang phân tâm
mà luồn tay vào phía trong, vuốt ve làn da mịn màng nõn nà của cô, cố tình làm
người nào đó phân tán hết sự chú ý: “Em quên rồi à, phòng khách nhà mình thông
với thư phòng, mà thư phòng lại thông với phòng ngủ, lúc nãy em chỉ khóa một
cánh cửa thôi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Ngẫm nghĩ một lát, lại thấy lạnh buốt nơi ngực, cô còn
chưa kịp mở miệng nói gì, đã bị anh đè lên, đôi môi nóng rẫy của anh chiếm trọn
lấy môi cô. Cuối cùng thì cũng đã có thể hủy bỏ được lệnh cấm rồi, anh cuồng
nhiệt xâm chiếm, hệt như muốn giải phóng hết mọi dục vọng đã tích tụ đè nèn bấy
lâu nay, không cách nào ngăn cản nổi.
Triệu Tử Mặc bị hôn kịch liệt như thế, khiến cho không
thể nào hít thở thông thuận nổi, liền đưa tay đẩy anh ra theo bản năng, lại bị
người đang đè phía trên xâm chiếm một cách mạnh mẽ hơn, như thẳng thừng tuyên
bố rằng, em đáng bị trừng phạt…
Mãi lâu sau, anh mới chịu buông tha cho đôi môi cô,
nhưng cô lại không thấy thoải mái hơn tí nào, vì anh đã bắt đầu tấn công các bộ
phận khác trên cơ thể, bắt đầu từ tai, rồi cổ, đến xương quai xanh, lướt một
đường xuống dưới, vừa cắn, vừa hôn, mạnh mẽ chiếm lấy, không chịu buông tha.
Đến khi anh chuẩn bị cởi hết quần áo trên người cô, cô
mới hổn hển ngăn cản: “Chờ, chờ chút đã…”
Anh dừng lại, kiên nhẫn đợi cô.
Cô đưa đôi mắt đã mờ mịt hơi sương lên nhìn anh, quần
áo anh lúc này cũng đã xộc xệch cả rồi, vòm ngực rắn chắc khỏe mạnh lộ cả ra
ngoài, đôi mắt đen và sâu thăm thẳm giờ đã vằn tia máu vì phải nhẫn nại đợi
chờ, hệt như ngọn lửa đang cháy bập bùng, có thể đốt sạch mọi thứ bất cứ lúc
nào.
Nhìn anh như thế, cảm giác đau lòng và ăn năn hối lỗi
bất chợt nảy lên trong lòng cô.
Hệt như đọc thấu được suy nghĩ của người đang nằm bên
dưới, anh cố nén dục vọng của mình lại, mở miệng trêu: “Còn đang tiếc mười vạn
tiền mừng kia à.” Nói rồi, anh lại cúi xuống chiếm lấy môi cô, khẽ thầm thì: “A
Mặc ngốc, sao em có thể thấy lợi nhỏ mà quên lợi lớn, lẫn lộn hết đầu đuôi như
thế chứ?”
Anh đưa tay cởi áo cô ra, gỡ bỏ hết mọi chướng ngại
vật ngăn cách giữa hai người.
Rồi anh cúi đầu, nói khẽ bên tai cô: “A Mặc, anh không
thể đợi được nữa.”
Lên thiên đường, xuống địa ngục, thoải mái, khó chịu,
đau đớn và những khoái cảm không nói nên lời, đó là những cảm xúc sâu sắc nhất
về đêm đầu tiên của cô.
Sáng hôm sau, Triệu Tử Mặc bị đánh thức bởi những hồi
chuông kéo dài không ngớt, cô mơ mơ màng màng nhấc điện thoại lên nghe.
Ngay lập tức, cô nghe thấy tiếng hét đầy giận giữ của
Khương Khương ở đầu bên kia: “Triệu Tử Mặc, ông xã cực phẩm nhà mi là đồ xấu
tính!”
Gì kỳ vậy, dám ngang nhiên nói xấu ông xã cực phẩm nhà
cô?
Triệu Tử Mặc dần tỉnh táo lại, hỏi: “Anh ấy làm gì
mi?”
Khương Khương trả lời với vẻ cực kỳ ấm ức: “Mi có biết
đêm qua anh ấy dùng bao nhiêu tiền để đuổi ta với Tiểu Phì không?”
“Không phải một trăm tệ à?”
Khương Khương lại hét lên giận giữ: “Một trăm cái đầu
mi, anh ấy cho mỗi đứa chúng ta…”
Bao nhiêu?
“Một đồng!!!”
Dứt lời, cô nàng thẳng tay ngắt luôn điện thoại.
Khóe miệng Triệu Tử Mặc khẽ giật giật, lại tiếp tục
giật giật, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cô cười đến rung cả người. Đột nhiên,
một cánh tay dài mạnh mẽ vòng qua hông ôm lấy thắt lưng cô, bàn tay to lớn khẽ
vuốt ve phần bụng bằng phẳng của người nào đó.
Nhớ tới vẻ lưu luyến, vừa mãnh liệt, vừa dịu dàng của
cực phẩm lúc tối hôm qua, hai má cô lập tức trở nên đỏ bừng bừng, không dám
quay đầu nhìn anh, cả người hơi cứng lại, không thể nào tự nhiên cho nổi.
Không biết…
“A Mặc.” Mỗ cực phẩm của chúng ta tuy đã tỉnh từ lâu
nhưng không nỡ quấy rầy giấc ngủ của vợ yêu, khiến cho giọng nói của anh lúc
này đã trở nên khàn khàn đầy quyến rũ, bàn tay đang đặt trên bụng cô cũng không
thèm an phận nữa, bắt đầu nhích dần lên trên.
Triệu Tử Mặc rất muốn bỏ chạy.
Tối qua cô đã bị anh làm cho mệt chết rồi, bây giờ cả
người đều đau ê ẩm, muốn nhúc nhích cũng không thể nào nhúc nhích nổi.
May mắn thay, tiếng chuông điện thoại đã cứu rỗi cuộc
đời cô.
“Em, em nghe điện thoại đã…”
Vừa nhấc máy lên, đã nghe thấy tiếng hét kinh thiên
động địa của Thi Tiểu Phì: “Triệu Tử Mặc, ông xã cực phẩm nhà mi là đồ xấu
tính!”
Hả…
Triệu Tử Mặc liếc mắt nhìn đôi tay đang tàn sát bừa
bãi trước ngực mình, cố gắng kìm nén những phản ứng của bản thân, ra sức giữ
cho giọng nói của mình vẫn bình thản như thường: “Anh ấy, anh ấy làm gì mi?”
Má ơi, sao ông xã cực phẩm nhà cô vừa mới “nhận chức”
được một ngày, đã bị hai đứa bạn tốt của cô cật lực lên án thế này?
Thi Tiểu Phì nghẹn ngào tố cáo: “Đêm qua anh ấy đưa ta
và Khương Khương về nhà, đi được nửa đường thì anh ấy cảm ơn hai đứa ta vì đã
chiếu cố cho mi suốt mấy năm qua, tiện lúc mời bọn ta đi ăn khuya luôn. Ăn một
bữa mà hết tận mấy tiếng đồng hồ, anh ấy đưa Khương Khương về trước, rồi đến
lượt ta, lúc đứng trước cửa phòng trọ của ta, mi biết anh ấy nói gì với ta
không?”
Triệu Tử Mặc bị đôi bàn tay của mỗ cực phẩm đang nằm
phía sau làm cho mềm nhũn hết cả người, cô ra sức cặn chặt răng, nuốt lại những
tiếng rên rỉ sắp thoát ra khỏi cổ họng.
Thi Tiểu Phì tiếp tục kể tội: “Anh ấy nói, ngày hôm nay
đã trôi qua rồi. Sau đó ngừng lại hai giây, rồi bảo tiếp, hiện tại là không giờ
không phút một giây, đến ngày tổ chức hôn lễ, nhớ chuẩn bị đủ mười vạn tiền
mừng!”
Triệu Tử Mặc: “…”
Thi Tiểu Phì phẫn nộ lên án: “Ông xã cực phẩm nhà mi
sao lại xấu tính vậy chứ! Anh ấy sao lại xấu tính vậy chứ! Nói gì đi nữa thì ta
cũng là em họ của anh ấy, sao anh ấy lại xấu tính vậy chứ! Sao lại xấu tính vậy
chứ…”
Trước sự tố cáo kịch liệt của Thi Tiểu Phì, Triệu Tử
Mặc không biết nói gì, đành phải cúp điện thoại.
Nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình, cô chủ
động hôn mỗ cực phẩm, hạnh phúc dào dạt nói: “Ông xã cực phẩm, em yêu anh chết
mất!”
Từ nay về sau, cô không sợ bị kẻ khác bắt nạt nữa rồi,
bởi vì đã có người, sẵn sàng tình nguyện trả thù giùm cô!
…
Lúc hai người tỉnh dậy lần thứ hai đã là một giờ sau,
những tia nắng mặt trời chói chang của ngày hè rọi xuyên qua bức rèm cửa, chiếu
thẳng vào phòng, sau khi bế cô đi tắm, anh ôm cô trở về giường, cô khẽ rúc vào
lòng anh, mệt mỏi mở mắt, trong đầu vẫn thấy buồn ngủ chết đi được.
Kiểu vận động này, đúng là tiêu hao thể lực quá mà!
“Mặc.” Anh khép hờ đôi mắt, thấp giọng gọi cô.
“Ừm…”
“Anh đang có một suy nghĩ rất vô sỉ trong đầu.”
“Cái gì?”
“Lúc nào anh cũng nhớ đến chỗ đó trên người em.”
“…Chỗ nào cơ?”
“Chỗ đó đó.”
“Chỗ đó là chỗ nào?”
“Là chỗ bên trong đó đó…”
“…”
Cố Thành Ca cảm thấy, cuộc đời anh, dường như chỉ bắt
đầu trở nên viên mãn từ sau khi được yêu cô, đó cũng là niềm hạnh phúc anh
không thể nào ngờ tới lúc nhìn thấy cô lần đầu tiên.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, hay nói cách khác, là lần
đầu tiên biết đến cô, không phải giáng sinh năm đó, mà là khi anh đang học năm
nhất trung học.
Thời gian ấy, anh thường xuyên ở cùng bà ngoại, mãi
cho đến lúc đó anh vẫn chưa biết mình không phải là con ruột của Phó Khinh
Chước, khi ấy, anh từng thề sẽ trở thành một luật sư nổi tiếng để rửa oan cho
bà, và đó cũng là khoảng thời gian Cố Thành Tây bám lấy anh chặt nhất.
Có một lần Thành Tây đến nhà bà ngoại, cô nhỏ khoe với
anh một tấm ảnh chụp, bên trong đó là hình của nhỏ và một cô bé có khuôn mặt
rất xinh xắn đáng yêu, hai cô nhóc đứng bên nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười
tươi tắn như ánh mặt trời, thậm chí, nụ cười của cô bé ấy còn có phần rạng rỡ
hơn, đôi mắt đen láy chứa đựng muôn vàn tia sáng, hệt như chỉ cần cô cười một tiếng,
là trời u mây ám cũng có thể hóa thành vạn dặm trời quang.
Nhưng lúc ấy Thành Tây vẫn không nói chút gì về cô bé
có nụ cười rạng rỡ kia, cô nhỏ chỉ đưa cho anh tấm hình, rồi dặn: “Anh, bình
thường anh không ở nhà bà ngoại thì cũng đều tới căn hộ cũ của mẹ, hai chúng ta
cứ phải ba bốn tháng mới được gặp nhau một lần, giờ em cho anh tấm hình này,
lúc nào nhớ em thì cứ lấy ra mà xem…”
Quả thực khi ấy quan hệ giữa anh và Cố Bách Niên không
được khả quan lắm, nhưng tình cảm giữa anh và Thành Tây thì vẫn là anh em tốt,
khi cô nhỏ đưa tấm ảnh ra, anh làm bộ chẳng thèm quan tâm, nhưng sau khi Thành
Tây về rồi, anh vẫn quyết định bỏ nó vào trong ví.
Từ đó trở đi, mỗi lần mở ví tiền ra, anh đều ngẫu
nhiên liếc mắt nhìn tấm ảnh một cái, bởi vì nụ cười của cô bé đứng bên cạnh
Thành Tây quả thực là quá rạng rỡ, đôi mắt đen láy chứa đựng muôn vàn ánh sáng
mặt trời kia, đã đi vào tâm trí anh tự lúc nào chẳng hay.
Đêm Giáng Sinh năm ấy, ngồi trên hàng ghế dài bằng cẩm
thạch trước bức tượng điêu khắc lớn, phía trên là pháo hoa nở đầy trời, cô mạnh
miệng mắng anh là xâm phạm “địa bàn” của cô, tuy rằng lúc ấy cô đã lớn, trở nên
xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã có thể nhận ra
ngay đó là cô bé trong tấm ảnh chụp của Thành Tây.
Lúc ấy anh chẳng muốn so đo với cô, hơn nữa, đó lại là
khoảng thời gian anh đau khổ nhất.
Sở dĩ anh đến quảng trường ngồi uống bia, là vì trước
đó bà ngoại đã đem hết thảy chân tướng đến trước mặt anh, bao gồm việc Phó
Khinh Chước không phải mẹ ruột của anh, lẫn chuyện đứa con thật sự của bà đã bị
chính người mẹ sinh ra anh nổ súng giết chết.
Thậm chí, là cả thân thế của anh.
Bà ngoại nói, mẹ ruột Tiêu Tiêu của anh lúc trẻ dính
nghiện nặng, bước dần vào con đường tội lỗi, rồi làm tình nhân của ông trùm
buôn ma túy ở thành phố Anh Phong, sau này bị Tiêu gia cưỡng ép trở về, cai
được nghiện và kết hôn với con trai của bà ngoại là Phó Khinh Xuyên, nhưng vừa
mới kết hôn được không lâu, Tiêu Tiêu đã quay lại với gã trùm ma túy kia, thậm
chí còn dụ dỗ Phó Khinh Xuyên sa ngã vào con đường nghiện ngập, rồi dần trở
thành tay sai cho bọn buôn lậu thuốc phiện. Bởi vì thế, Phó Khinh Chước mới từ
bỏ nghề họa sĩ, quyết định dấn thân vào nghề cảnh sát, thề tóm gọn đường dây
buôn lậu ấy.
Mà cha ruột của anh, chắc chắn là tay trùm ma túy kia,
năm đó người ta vẫn cho rằng có lẽ hắn đã cải tà quy chính, nhưng sau này, khi
hắn ôm theo đống tiền định bỏ trốn thì bị cảnh sát bắt lại, cuối cùng bị kết án
tử hình.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, người bà ngoại trước nay
luôn đối xử rất tốt với anh, lúc ấy bỗng trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: “Sở dĩ
năm đó Khinh Chước thu dưỡng cậu, không phải nó thấy ân hận, cũng chẳng phải áy
náy gì, mà mục đích của nó, là để trả thù! Mẹ ruột cậu – Tiêu Tiêu đã làm Phó
gia chúng tôi tan cửa nát nhà, lại là thủ phạm giết chết đứa con của Khinh
Chước, nó muốn thu nhận cậu, để ngày qua ngày, nó có thể tra tấn cậu bất cứ lúc
nào nó muốn! Bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, tôi đem hết thảy chân tướng ra
nói cho cậu nghe, từ nay về sau, cậu không cần phải bén mảng đến chỗ này nữa!”
Thời khắc đó, anh mới biết, hóa ra thế giới của anh,
từ trước đến nay đều không trọn vẹn. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, có lẽ quả thực
ban đầu Phó Khinh Chước thu nhận anh với ý niệm muốn trả thù, sau này bà lại
quyết định buông tha cho anh, bởi vì trong trí nhớ của anh, bà luôn là một
người mẹ đôn hậu và dịu dàng.
Trên đời này có một số chuyện, không cần phải chấp
nhất mục tiêu ban đầu của nó ra sao, chỉ cần biết quá trình và kết quả của nó
thế nào, ấy mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa, thời gian anh ở cùng bà ngoại
còn nhiều hơn cả những lúc anh ở trong nhà họ Cố, thế nên có lẽ, người có công
lao nuôi anh khôn lớn, không ai khác chính là bà ngoại. Dù cho sự thật như thế
nào, dù cho bà ngoại đối xử với anh ra sao, anh luôn gọi bà hai tiếng ‘bà
ngoại’, luôn đến viện dưỡng lão thăm bà như trước nay vẫn vậy.
Trước sự kiên trì của anh, cuối cùng thái độ của bà
ngoại đối với anh cũng dần trở nên có tiến triển hơn, nhưng mãi vẫn chỉ lạnh
lùng xa cách. Nếu như không có sự xuất hiện của A Mặc, có lẽ cả đời này, Cố Thành
Ca anh sẽ không bao giờ tìm lại được người bà ngày xưa.
Kể từ lúc ấy, cuộc đời không trọn vẹn của anh, dường
như đã lật sang một trang mới, tiến dần đến cái đích mang tên ‘Hạnh phúc’, đến
bây giờ, khi đã được kết hôn với cô, rốt cục anh đã có một gia đình chân chính
thuộc về bản thân mình, người anh yêu, may mắn thay cũng yêu anh, đó là kết quả
mà anh vẫn hằng ao ước.
Tất cả những gì không trọn vẹn trước đây, lúc này đã
chìm sâu vào quá khứ, hóa thành mây khói, tan vào hư vô, bây giờ, thứ anh cần,
là hiện tại và tương lai.
“Ông xã cực phẩm, em về rồi đây!” Một giọng nói vui vẻ
đột ngột cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của anh.
Cố Thành Ca vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng trên ghế
sofa trong phòng khách, nhìn bóng hình vợ yêu đang nhẹ nhàng bước vào, trong
mắt anh ngập tràn tình thương yêu.
Triệu Tử Mặc ném túi xách lên ghế sofa rồi nhào vào
lòng anh: “Hôm nay có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
“Tin xấu đi.”
Triệu Tử Mặc giả vờ nhíu mày: “Anh chắc chắn muốn nghe
tin xấu trước chứ?”
Nghi hoặc nhìn cô một cái, anh gật đầu khẳng định:
“Chắc chắn.”
“Được rồi, vậy thì tin xấu là…” Triệu Tử Mặc hít một
hơi thật sâu: “Hôm nay toàn thể nhân viên trong đài truyền hình đi kiểm tra sức
khỏe, bác sĩ bảo em, trong tử cung của em có một vật gì đó!”
Cố Thành Ca lập tức ngồi bật dậy, khiến cho người đang
nằm trong lòng anh trở tay không kịp, ngã nhào xuống đất, may mà anh nhanh tay
giữ lại được, cố sức bình tĩnh hỏi: “Vật gì là vật gì? Mau đưa bản xét nghiệm
cho anh xem!”
Triệu Tử Mặc nháy nháy mắt: “Bản kết quả kiểm tra sức
khỏe đó để ở bệnh viện rồi, em không cầm về. Nhưng bác sĩ có nói, từ nay về sau
em không thể để mình mệt mỏi quá độ, không thể vận động mạnh, không thể dùng
máy tính, điện thoại, phải chú ý chế độ dinh dưỡng, rồi còn…”
“Rốt cuộc đó là thứ gì! Nghiêm trọng lắm sao?” Cố
Thành Ca cắt ngang lời cô, giọng nói cực kỳ nặng nề.
Triệu Tử Mặc bày ra một vẻ mặt đau khổ: “Em cũng không
biết có được tính là nghiêm trọng hay không, như vậy đi, ngày mai em đem kết
quả về cho anh xem.”
Cố Thành Ca khẽ nhíu mày, bởi vì anh nhìn thấy người
đang ngồi trước mặt anh, không hiểu sao lúc này, cả khóe mắt và khóe miệng đều
đã lóe lên một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Triệu Tử Mặc bắt đầu lảng sang chuyện khác: “Tin xấu
đã nói xong rồi, anh có muốn nghe tin tốt luôn không?”
Cố Thành Ca cẩn thận nhìn cô một cái: “Em nói đi.”
Triệu Tử Mặc nở nụ cười rạng rỡ: “Tin tốt là, em không
cần phải làm phóng viên chạy ngược chạy xuôi mỗi ngày nữa, bắt đầu từ thứ hai
này, em sẽ trở thành phát thanh viên cho đài truyền hình trung tâm!”
“Thật à?” Hai mắt Cố Thành Ca nhất thời sáng rực lên.
“Đương nhiên” Cô trưng ra một vẻ mặt thật như đếm:
“Nhưng phải thông qua một tuần thực tập thì mới trở thành phát thanh viên chính
thức được.”
“Tốt quá rồi,” Cố Thành Ca mỉm cười, “Nhưng sao đột
nhiên em lại quyết định không làm phóng viên nữa?”
“Vì anh đó!”
“???”
Triệu Tử Mặc khẽ đảo đảo đôi ngươi, sau đó bày ra một
vẻ cực kỳ nghiêm túc, vẫn ngồi trên đùi anh, cô đưa hai tay lên ôm lấy cổ anh,
mặt ghé lại phía trái tim anh.
Cô nói: “Thành Ca, em biết sau sự kiện ở Đồng Thành
lần đó, anh vẫn luôn lo sợ em sẽ xảy ra bất trắc gì trong quá trình đi phỏng
vấn đưa tin, nên em không muốn khiến anh phải lo lắng, làm anh phải đau lòng.”
Cố Thành Ca không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Triệu Tử
Mặc, rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Một lát sau, anh mới lên tiếng, giọng nói đã khàn
khàn: “Thật ra, em có thể chọn làm người dẫn chương trình cũng được…” Vừa thoải
mái, vừa linh hoạt, công việc đó mới thật sự phù hợp với cá tính của cô.
Sự thật là trước lúc tốt nghiệp, cô đã từng làm MC cho
một chương trình truyền hình, nhưng Cố Thành Ca lại tỏ ra chẳng vui vẻ thích
thú gì, bởi anh không muốn cô trở thành đối tượng để bọn đàn ông khác mơ tưởng,
thế nên cô cũng chẳng bao giờ đi dẫn chương trình nữa. Mà tổng giám chế ở đài
truyền hình lại cực kỳ coi trọng tài năng của cô, ban cho cô cái quyền thích
làm ở mục nào thì làm, khiến cô sướng rơn vì có thể bay nhảy tự do.
“Không được!” Triệu Tử Mặc lập tức phản đối ngay, cô
sẽ không đời nào đi giày cao gót nữa đâu! Cố nén nụ cười đang muốn bật ra lại,
cô nghiêm túc nói: “Em muốn làm phát thanh viên.”
Rồi cô ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt
đầy vẻ chân thành: “Em hy vọng sẽ có một ngày, em có thể trở thành một phát
thanh viên nổi tiếng, mang tiếng nói của em đến khắp mọi miền Tổ quốc, tuy ngày
ấy còn ở xa lắm, nhưng đó là mơ ước của em.”
Sau đó, cô khẽ nở nụ cười: “Nếu Tây Tây, Khương Khương
và Tiểu Phì mà biết chuyện này, nhất định ba đứa nó sẽ mắng em là lãng phí tài
nguyên quốc gia cho coi! Phát thanh viên mà, yêu cầu phải thật nghiêm túc,
không thể cười lung tung được…”
“Không sao.”
Cố Thành Ca nhẹ nhàng ngắt lời cô.
Triệu Tử Mặc: “?”
“Bởi vì…” Anh cúi đầu xuống, nói khẽ một câu vào tai
cô.
Triệu Tử Mặc vừa nghe xong, liền mỉm cười.
Anh nói: “A Mặc, em cười hay không đều khuynh thành.”
Câu nói này của anh, cô đã sớm hiểu ra rồi.
Em cười hay không đều khuynh thành.
Em cười hay không đều khuynh “Thành”.
…
Ngày hôm sau, khi Triệu Tử Mặc vừa đến đài truyền
hình, chưa kịp ngồi nóng chỗ, đã liền nhận được điện thoại của Cố Thành Ca,
nghe thấy giọng nói rất mực nặng nề từ phía bên kia truyền tới: “Triệu Tử Mặc,
em giải thích đi, ‘vật trong tử cung’ mà em nói kia, rốt cục là cái gì!”
Câu cuối cùng được anh thốt ra với vẻ tức giận khó mà
kìm nén nổi.
“Ha ha… cái đó…” Triệu Tử Mặc rụt cổ: “Thì cũng chẳng
có gì…”
“Triệu Tử Mặc!”
Cố Thành Ca đứng bên cạnh bàn trang điểm của cô, tay
vẫn nắm chặt kết quả xét nghiệm của bệnh viện, ánh mắt anh đầy nặng nề mất một
lúc lâu, lát sau, đôi mắt đen sâu thăm thẳm ấy mới dần dịu dàng trở lại, khóe
môi cũng đã nhếch lên làm thành một nụ cười.
“Sao lại nói bảo bối của chúng ta là ‘chẳng có gì’
chứ?”