Đọc truyện Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành – Chương 5
Buổi sáng thứ bảy, Triệu Tử Mặc ngồi một mình ở thư
viện giết thời gian, cô chính xác là bị ba vị mỹ nữ cùng phòng ký túc xá hùa
nhau cô lập, lý do chính là, ngày hôm đó ba người ở Thất Lý Hương đợi cô đến
tận bốn tiếng đồng hồ, hơn nữa gọi điện thoại di động lại không ai bắt máy, đã
không gặp người thì thôi, đằng này cũng chẳng có tin tức hồi âm gì hết ráo.
Triệu Tử Mặc vô cùng buồn bực, tối hôm qua sau khi cực
phẩm đem cậu nhóc tên Lương Kính kia rời đi, cô quả thật đã hoàn toàn quên
phéng luôn vụ hội họp tụ tập với ba vị mỹ nữ, còn về phần điện thoại, quả thực
về đến ký túc xá rồi cô mới nhìn đến, nghĩ rằng bây giờ có muốn cứu vớt gì thì
cũng đã quá muộn, nhưng mà đến khi ba vị mỹ nữ trở lại, chẳng nói chẳng rằng
chỉ oanh oanh liệt liệt phang thẳng cho Triệu Tử Mặc một câu:
“Triệu Tử Mặc, mi bị cô lập!”
Nhưng mà Triệu Tử Mặc biết, cái ba vị mỹ nữ gọi là cô
lập, thực ra cũng chỉ là giả vờ, bởi vì thế giới riêng của mỗi người cũng đủ
bận rộn ngập đầu rồi.
Khương Khương đại danh Khương Tự Nguyên, từ tỉnh khác
chuyển đến nhập học ở học viện Phong Đại này, chỉ vì muốn hít thở cùng bầu trời
với vị thanh mai trúc mã nhà bên Tề Lỗi, nhưng mà Tề Lỗi đã tốt nghiệp đại học
hai năm rồi, Khương Khương tội nghiệp giờ đây mất đi liên lạc với hắn, cho nên
chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là lại tất tả đi thám thính tung tích của hắn,
đáng thương thay đến tận bây giờ vẫn chưa có kết quả.
Thi Tiểu Phì tên thật là Thi Y Nỉ, người tỉnh Phong
Thành, mỗi lần rảnh cũng sẽ không đi chơi long nhong, trái lại luôn luôn đến
thẳng bênh viện tâm thần 318 nổi danh ở thành phố Anh Phong làm hộ công.
Về việc nghĩa vụ lao động này, cũng là đệ nhất truyền
thống ở Phong Đại, hàng năm mỗi sinh viên năm nhất đều phải chọn một nghĩa vụ
lao động nào đó, hoặc là bệnh viện, hoặc viện dưỡng lão, cô nhi viện hay các tổ
chức bảo vệ môi trường…Chỉ cần mỗi tháng đều đặn đi làm nghĩa vụ lao động, đến
lúc tốt nghiệp nhất định sẽ được cộng vào điểm học phần.
Vốn dĩ Triệu Tử Mặc cũng định chọn bệnh viện tâm thần,
cũng đã chuẩn bị đăng ký rồi, nhưng không ngờ Thi Tiểu Phì lại thẳng tay gạch
luôn tên cô, bảo cô nhất định phải ký danh làm thêm ở viện dưỡng lão, nói nào
là nếu gần nhà sẽ đi lại được thuận tiện dễ dàng hơn, rồi thi thoảng cùng mấy
người già nói chuyện phiếm cũng tốt, hơn nữa đã cố định một vị bà bà rồi. Mỗi
tuần đến ngày nghỉ Thi Tiểu Phì đều nhảy thẳng đến bệnh viện tâm thần, mặc dù
trong lòng có chút nghi ngờ nhưng Triệu Tử Mặc cũng không lắm mồm đến mức vác
mặt đi hỏi.
Còn Cố Thành Tây, đối với Triệu Tử Mặc mà nói chính là
vị bạn tốt sáu năm tình nghĩa, hai người tình cảm sâu nặng nhưng lại luôn luôn
không dính lấy nhau, huống chi từ khi vào đại học đến nay, nha đầu kia lại đặc
biệt chú ý đến việc hoa khôi khoa truyền thông Tô □ (*) suốt
ngày theo đuổi tài tử Tiêu Sở Diễn của khoa tài chính. Nếu Triệu Tử Mặc không
đoán sai, hẳn là nha đầu Cố Thành Tây kia đang len lén âm mưu cái gì…
(*) Cái chữ đó thực ra là 媞, cơ
mà bạn bỏ vào từ điển nào nó cũng chả chịu dịch, cho nên là bạn để cái hình
vuông đó thôi >”
Dĩ nhiên trừ điều này ra, Cố Thành Tây vẫn dành thời
gian cho việc làm tác giả online, chuyên viết tiểu thuyết tình yêu để kiếm
tiền, lấy bút danh “Tây Tây trói Tiêu Tiêu”, phần lớn thời gian nhàn hạ đều
cống hiến cho sự nghiệp văn chương cao cả.
Cho nên là, từ khi vào đại học đến nay, Triệu Tử Mặc
thật ra cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh ba vị mỹ nữ.
Ánh sáng buổi đầu thu rạng rỡ mà dày đặc xuyên thấu
qua ô cửa sổ thuỷ tinh rọi thẳng vào phòng, Triệu Tử Mặc lúc này đang ngồi gần
cửa sổ ở thư viện, chăm chú nghiên cứu quyển Hậu Hắc Học (*), đắm chìm trong
ánh sáng mặt trời ấm áp vàng óng ánh.
(*) Hậu Hắc Học: Tác giả là Lý Tôn Ngô (1879 –
1944). Chữ “Hậu” có nghĩa là “Dày” và được viết rõ là
“Mặt dày”; Chữ “Hắc” là “Đen”, cũng được viết rõ là “Tâm đen”
hay “Tâm can đen tối”. “Hậu Hắc Học” chế giễu một cách sâu cay
sự đen tối của một số chế độ chính trị với những bệnh tật, thói hư tật xấu trong
chốn quan trường của xã hội Trung Quốc cũ.
Một bóng người thản nhiên ngồi xuống đối diện, Triệu
Tử Mặc khẽ nâng tầm mắt nhìn lên, thấy người ngồi đó chính là Kỷ An Thần, hắn
cũng không thèm chào hỏi cô lấy một câu, chỉ chuyên tâm chăm chú nghiên cứu một
quyển sách luật dày cộm.
Triệu Tử Mặc vẫn tiếp tục thản nhiên đọc tiếp quyển
Hậu Hắc Học đang đặt trên bàn, một lát sau, bất chợt một mảnh giấy được đẩy tới
từ phía đối diện, vốn dĩ cô định mặc kệ không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại bất
chợt chạm đến dòng chữ bay bướm trên mảnh giấy, thế là cho dù có muốn làm ngơ
cũng kìm lòng không đặng.
Triệu Tử Mặc mím môi lật tờ giấy lại, viết lên đó một
câu:
Thấy cô đẩy mảnh giấy lại phía mình, Kỷ An Thần lập
tức như rồng như phượng giải thích:
Triệu Tử Mặc nhướn mày, đại khái mọi chuyện cô cũng đã
hiểu rõ.
Vị lão Cố cùng phòng với đại tài tử kia, hẳn là cực
phẩm mỹ nam.
Thấy Triệu Tử Mặc thật lâu vẫn không hồi âm, Kỷ An
Thần lại viết tiếp:
Triệu Tử Mặc vốn định thẳng thừng từ chối, nhưng cuối
cùng lại viết trả lời một câu:
Thật ra chuyện này cô cũng đã biết hết, hơn nữa cũng
chính do tính cẩu thả của cô là tội khôi hoạ thủ (*) gây nên, bây giờ nếu mặt
dày như vậy quả thực cũng có chút không nên, nhưng mà cô lại cực kỳ tò mò, cực
phẩm mỹ nam tại sao lại thay Lương Kính gánh tội? Thân là nhân tài của giới
luật pháp tương lai, điều này cực kỳ, cực kỳ không nên làm mới đúng!
(*) “tội khôi hoạ thủ”: thủ phạm.
Kỷ An Thần nhìn chằm chằm vào mảnh giấy cô vừa đẩy lại
một hồi lâu, cuối cùng yên lặng viết xuống sáu dấu chấm.
Tuy là không có hy vọng gì, nhưng sau này Triệu Tử Mặc
rất nhanh đã được gặp lại cực phẩm mỹ nam, nhưng vấn đề chính, đó là sáng ngày
hôm sau tại loa phát thanh trường, Kỷ An Thần trước mặt mọi người nói lời xin
lỗi tới cô.
Nỗi oan của cô cuối cùng cũng đã được giải rồi.
Nhưng lời xin lỗi này của Kỷ An Thần, không ngờ lại
lòi ra hậu quả khôn lường.
Đám bát quái nhanh như chớp giật tung tin đồn mới: Kỷ
An Thần – đại tài tử khoa luật cuối cùng đã bị hạ đo ván bởi hoa khôi khoa văn,
công cuộc tấn công chớp nhoáng của nàng ta rốt cục hoàn thành mỹ mãn!
Bạn hỏi tôi, tại sao lại đồn thổi như vậy?
Rất đơn giản, đám bát quái trả lời: bởi vì đại tài tử
không ngờ có thể dễ dàng tha thứ hết mọi lỗi lầm trước đây của nàng, hơn nữa
lại còn thay nàng đem mọi tội lỗi ôm hết về mình…
Triệu Tử Mặc im lặng ngước mắt hỏi ông trời, lời đồn
đại của đám bát quái, chính là như vậy mà luyện thành sao???
Ghê gớm hơn chính là, sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ An
Thần không quản ngại đường xá xa xôi, lặn lội từ khu ký túc Phù Tuyết đến tận
khu Mẫu Đơn khoa Văn, chỉ để đưa cho Triệu Tử Mặc một phần ăn sáng!
Lại nói, lý do của hắn nghe vô cùng đường hoàng:
“Triệu Tử Mặc, nếu không đồng ý lời mời cơm của tôi, vậy thì mỗi ngày cho phép
tôi mang đồ ăn sáng đến cho em, coi như biểu đạt chút áy náy của tôi cũng
được!”
Cơ mà tại thời điểm này, nhất cử nhất động của Triệu
Tử Mặc đều có nguy cơ biến thành đề tài bàn tán của đám bát quái, cho nên cô
chỉ còn biết khóc không ra nước mắt mà rằng: “Bạn học Kỷ, thật ra tôi đã ăn
sáng rồi…”
Hơn nữa còn ăn rất no nha…
Kỷ An Thần nở một nụ cười vô cùng thiện lương: “Triệu
Tử Mặc, tôi là nguyên nhân khiến cho nhân cách của em bị bôi đen, làm mọi người
đều hiểu lầm em, nếu em cứ nhất mực cự tuyệt tôi như vậy, quả thực lương tâm
tôi rất cắn rứt rất khó chịu!”
Triệu Tử Mặc đáp lại bằng một nụ cười bất lực: “Anh đã
xin lỗi, tôi cũng đã nhận lời xin lỗi đó rồi, cho nên không cần phải…”
Kỳ An Thần lần này lại cười vô cùng thuần khiết: “Vậy
cũng được, nhưng đằng nào hôm nay tôi cũng là thực lòng muốn mang đồ ăn sáng
đến cho em, nếu em không nhận thì bữa sáng này thật quá uổng phí.”
Triệu Tử Mặc hết sức nghi ngờ, hắn luôn tỏ ra một bộ
dạng vô hại thuần khiết thiện lương như vậy, tại sao lại có thể bị người đời
gán cho cái mỹ danh ‘Phong lưu’?
Xung quanh mọi người bu đến càng ngày càng đông, hơn
nữa số người tò mò nhìn chòng chọc cũng ngày càng nhiều, Triệu Tử Mặc cuối cùng
đành bất đắc dĩ chấp nhận: “Vậy cũng được…”
Lời còn chưa dứt, người đã chạy xa, Kỷ An Thần tựa như
thực hiện được mưu đồ đắc ý cười, thập phần giống hệt hồ ly.
Mấy ngày sau, Triệu Tử Mặc rất nhanh đã phát hiện, lời
đồn hoa khôi khoa Văn hoàn toàn thu phục được Kỷ đại tài tử, hình như đang có
xu hướng bùng nổ ngày một cao…
Nguyên nhân chính là, Kỷ đại tài tử lặn lội thân chinh
đưa bữa sáng đến cho cô, hơn nữa lại không phải chỉ một lần…
Ngày thứ hai, Kỷ tài tử tiếp tục quang lâm, Triệu Tử
Mặc lần này quyết định không ra mặt tiếp đón, sẽ không để lộ bản mặt ngu ngốc
ngây thơ dễ tin người của mình ra nữa, vì thế cho nên, cô cầm luôn một cân táo,
hai túi hạt dưa, ba bao khoai tây chiên đút lót cộng thêm ra sức cưỡng bức,
cuối cùng cũng đẩy được Thi Tiểu Phì xuống lầu ứng phó.
Chưa tới năm phút đồng hồ sau, Thi Tiểu Phì hiên ngang
hùng dũng chắp tay sau lưng, khệnh khạng tiến vào phòng: “Các đồng chí, ta đây
đã làm xong!”
Khương Khương cùng Cố Thành Tây quay qua nhìn Thi Tiểu
Phì, đồng loạt bật ngón cái lên khen ngợi: Lợi hại!
Về phần Triệu Tử Mặc, cơ hồ như đã đẩy được cục đá
nặng đè lên ngực ném xuống hố sâu.
Thi Tiểu Phì trịnh trọng thuật lại diễn biến chiến đấu
trong năm phút đồng hồ trước, cụ thể như sau:
Nàng ta vừa bước xuống lầu, trên mặt đã nở một nụ cười
vô cùng khả ái: “Kỷ biểu sư huynh, buổi sáng tốt lành, em là bạn cùng phòng ký
túc xá với A Mặc, tên Thi Y Nỉ!”
Kỷ An Thần cười đáp lễ vô cùng mê người: “Chào em, là
em ấy bảo em xuống đây à, vậy làm phiền em đưa bữa sáng lên cho em ấy.”
Thi Tiểu Phì cười híp mắt: “Được, sáng sớm mai sư
huynh đừng quên mang thêm ba phần ăn nữa nhe!”
Kỷ An Thần tiếp tục cười câu hồn nhiếp phách: “Không
thành vấn đề. Cảm ơn em, hẹn gặp lại sau.”
Chuyển cáo xong, Thi Tiểu Phì hai tay dâng lên bữa
sáng của Kỷ An Thần gửi đến, trong bụng sướng như mở cờ: A Mặc rốt cục cũng có
giá trị lợi dụng rồi, cuối cùng cũng không lãng phí tài nguyên quốc gia há há
há!
Khương Khương cùng Cố Thành Tây đồng loạt nghiêng đầu
cười trộm.
Chỉ riêng Triệu Tử Mặc từ đỉnh đầu như bốc ra một làn
khói dày đặc, tức giận trợn tròn mắt: “Mi là cái đồ phản loạn trọng sắc khinh
bạn!”
May mắn thay, sau một tuần trôi qua, dường như Kỷ An
Thần đã lặn mất tăm không còn đến làm phiền cô nữa, Triệu Tử Mặc vui như mở cờ,
cho rằng chuyện này cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng mà, cô đã đoán sai.
Một buổi sáng ngày nào đó, trên sân trường Triệu Tử
Mặc vô tình đụng mặt Kỷ An Thần, hơn nữa thằng cha này còn không thèm chào hỏi
vòng vèo nhảy thẳng vào vấn đề chính.
“Triệu Tử Mặc”, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên sờ sờ cằm,
bộ dạng vô cùng mê hoặc quyến rũ lòng người: “Có người nói với tôi, nếu như cố
chấp duy trì tình trạng này, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài trong một
tháng, hơn nữa còn bảo tôi đừng theo đuổi em…”
Triệu Tử Mặc trong lòng có chút khó hiểu: không ngờ
còn có người khuyên tài tử không nên theo đuổi cô sao…
Kỷ An Thần rất nhanh chân thành bổ sung thêm: “Vốn là
tôi định đồng ý với hắn, nhưng mà sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn hạ
quyết tâm kéo dài tình trạng này, dù sao thì mỹ nữ như em đúng là trăm năm khó
gặp…”
Triệu Tử Mặc hoa hoa lệ lệ khóc không ra nước mắt: con
bà nó, còn có kẻ hái hoa tặc quang minh chính đại như thế này sao??