Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 47


Đọc truyện Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành – Chương 47

Trong đôi mắt thâm trầm của anh lúc này đây, lại hiện
ra một nỗi đau quá rõ rệt. Một Cố Thành Ca như vậy, trước đây Triệu Tử Mặc chưa
bao giờ nhìn thấy, khiến cho tâm trạng của cô giờ đây, dường như cũng bị ảnh
hưởng bởi nỗi đau đó của anh mà trở nên khó chịu lạ thường.

Nhẹ nhàng, cô nắm lấy đôi tay đang khẽ run rẩy của
anh.

“Thành Ca, anh sao vậy?”

Cố Thành Ca chậm rãi nhìn về phía cô, chỉ thấy cô đang
nhìn anh đầy dịu dàng.

Tâm tư của anh, dường như cũng đã bình lặng được phần
nào.

“Anh không sao.” Anh mỉm cười, xua đi bầu không khí
lạnh lẽo bao quanh, cố gắng giữ cho giọng mình được bình thản: “Chiều nay anh
lên kế hoạch hay em lên đây?”

Triệu Tử Mặc vẫn không thể nào cười nổi.

“Anh sắp xếp đi.” Cô nói, rồi nghiêm túc bổ sung thêm:
“Nhưng trước đó, em muốn anh nói cho em biết, rốt cục là lúc nãy anh bị làm
sao.”

Bình thường anh luôn lạnh lùng xa cách, rất ít khi để
lộ ra ngoài những suy nghĩ thật của mình, nhưng những biểu hiện của anh lúc
nãy, ngay cả đứa thần kinh không ổn định cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng đã có
vấn đề, hơn nữa lại là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Cố Thành Ca thu nụ cười lại, chỉ yên lặng nhìn cô.

Triệu Tử Mặc cũng không nói gì thêm, bình tĩnh chờ đợi
câu trả lời.

Một lúc lâu thật lâu sau, Cố Thành Ca đột nhiên đứng
dậy, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng ngủ.

Triệu Tử Mặc ngơ ngác nhìn theo anh, trong lòng mãnh
liệt gào thét: này này này! Anh có ý gì thế! Người ta đang quan tâm đến anh mà,
đừng có phớt lờ người ta như thế chứ!

Rất nhanh sau Cố Thành Ca đã quay trở ra, trong tay
anh lúc này là một chùm chìa khóa lủng lẳng.

Triệu Tử Mặc lại tiếp tục suy diễn: không thèm để ý
đến sự tồn tại của người ta luôn, cứ thế mà bỏ ra xe hả!!!

Đột nhiên, anh lên tiếng gọi cô: “A Mặc, em lại đây.”

Thế là Triệu Tử Mặc vội vàng chạy qua.

Cố Thành Ca đứng trước cửa một gian phòng sát ngay với
phòng ngủ của anh, phía trước có một chiếc nắm cửa bằng đồng theo kiểu khá là
cũ, anh khẽ cầm lấy, xoay chìa khóa một vòng rồi nhẹ nhàng mở ra.

Cửa mở, anh vẫn không nói gì mà đi thẳng vào bên
trong, còn Triệu Tử Mặc lại tiếp tục lẽo đẽo theo sau.

Mặc dù lúc này ánh mặt trời ấm áp vẫn chiếu rọi ngoài
kia, nhưng bên trong căn phòng lại chỉ có một màu đen tăm tối lạnh lẽo, khiến
cho người ta không khỏi cảm thấy rùng mình.

Triệu Tử Mặc hốt nhiên dừng bước, hai tay cũng vô thức
mà nắm chặt lấy nhau.

“Thành Ca…”

Được rồi, cô thừa nhận, vào cái phòng này y như đang
vào nhà ma ấy, cảm giác có hơi rờn rợn.

Một tiếng động nhẹ chợt vang lên trong không gian,
ngay giây sau, cả căn phòng bỗng được chiếu sáng bởi ánh đèn.

Sau khi đôi mắt đã thích ứng hoàn toàn được với ánh
sáng đột ngột mà hơi chói này, Triệu Tử Mặc mới từ từ quan sát, âm thầm đánh
giá căn phòng.

Trên bốn bức tường treo rất nhiều tranh, có những bức
đã hoàn thành xong, có những bức hỏng, lẫn những bức còn đang vẽ dang dở…

Rõ ràng, đây từng là một phòng vẽ tranh.

Căn phòng này cũng rất đơn giản, đó là còn chưa nói
rằng nó hơi bừa bộn, trên mặt đất vung vãi nào tranh, nào giấy, nào màu vẽ… mấy
chiếc giá vẽ cong queo dặt dẹo nghiêng trái nghiêng phải, một chiếc tủ dài được

kê sát tường, ngay dưới chân tủ là đất và bột trắng quyện lẫn vào nhau, gần đó
còn có một khối cầu bằng thủy tinh đã bị đập vỡ, nhưng viên bi bị rơi ra chạy
dọc khắp phòng.

Trên mặt đất, nơi có những viên bị vung vãi khá nhiều,
xuất hiện một mảng lớn màu đen…

Phải chăng đó đơn giản chỉ là màu vẽ bị rơi vãi, hay
là…

Triệu Tử Mặc nhìn về phía Cố Thành Ca.

Lúc này anh đang đứng sát bên cửa sổ, hứng trọn lấy
những tia nắng vô cùng yếu ớt từ bên ngoài hắt qua tấm rèm cửa, bóng lưng anh
nào giờ vẫn vậy, mà không hiểu sao thời khắc này cô lại cảm thấy nó đau đớn và
cô đơn đến lạ.

“Thành Ca…”

“Năm anh ba tuổi…”

Cố Thành Ca bình tĩnh ngắt lời cô: “Một đứa bé trai,
khoảng chừng tầm tuổi anh bị bắt cóc, anh đã tận mắt chứng kiến cảnh người phụ
nữ ấy chĩa súng vào đầu thằng bé, rồi bà ta bất ngờ nổ súng, khiến cho bên
huyệt thái dương của đứa bé ấy máu tuôn xối xả, và rồi, cũng chính mắt anh nhìn
thấy Phó Khinh Chước điên cuồng nổ súng vào người đàn bà kia, nơi bà ta ngã
xuống, máu đã chảy thành sông…”

Triệu Tử Mặc nghe đến đây, liền cảm thấy vô cùng kinh
ngạc.

Đáng lẽ ra, ba tuổi phải là một khoảng thời gian đẹp
đẽ, rực rỡ của tuổi thơ con người, vậy mà đối với anh, nó lại trở thành một ký
ức ngập tràn máu tanh.

Nhưng mà, cách xưng hô của cực phẩm hình như…

Anh gọi người đó là Phó Khinh Chước, mà không phải là
mẹ…

Hơn nữa, anh còn dùng hai chữ “điên cuồng”, bọn bắt
cóc giết chết con tin, cảnh sát nổ súng ngay lúc đó cũng là điều dễ hiểu, nhưng
mà phải đến mức độ “điên cuồng” thì có hơi…

Rốt cục là tại sao?

Cố Thành Ca vẫn rất mực bình tĩnh nói tiếp: “Mười năm
sau, anh mười ba tuổi…”

Cảm xúc của Triệu Tử Mặc lại như muốn vỡ òa ra, chẳng
lẽ bi kịch vẫn chưa chấm dứt hay sao?

Cố Thành Ca bỗng nhiên ngừng lại đôi chút, giây lát
sau, giọng nói của anh đã trở nên vô cùng bình thản: “Em từng nói em biết rằng
Thanh Trạc của Song Thanh trong giới hội họa còn có một cái tên khác là Phó
Khinh Chước đúng không, vậy chắc em cũng đã rõ chuyện, Phó Khinh Chước vì bị
gắn cho cái tội danh phản loạn mà chết, hơn nữa còn là chết dưới súng của đồng
đội mình.”

Mặc dù lúc này anh đang quay lưng về phía cô, dẫu biết
anh không thể nhìn thấy, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu.

Đương nhiên những chuyện anh nói cô biết cả, vì Cố
Thành Tây, mà sau này những bài báo, những tin tức liên quan đến Phó Khinh
Chước cô đều thu thập lại đầy đủ.

Cố Thành Ca chậm rãi xoay người lại, từng bước tiến
lại gần vũng đen trên sàn nhà, cái thứ mà cô không rõ là do màu vẽ vung vãi,
hay do một cái gì khác làm nên kia.

Anh ngồi xuống, duỗi ngón tay dài ra quẹt nhẹ lên vũng
đen ấy, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Năm anh mười ba tuổi, đã tận mắt
chứng kiến cảnh bà bị bắn tại đúng nơi này, máu nhuộm đỏ cả chiếc áo lông trắng
đang mặc trên người…”

Triệu Tử Mặc kinh hoàng!

Hóa ra trên sàn nhà không phải là màu vẽ tung tóe, mà
lại chính là… vết máu khô!

Cô thật sự không biết, thì ra anh đã từng trải qua
những thời khắc tồi tệ đến như vậy, tận mắt nhìn thấy người mẹ yêu quý của mình
bị bắn mà máu chảy thành sông, thử hỏi tàn nhẫn biết bao!

Nhưng mà…


“Không phải bà ấy bỏ mạng ở hạng ổ của bọn buôn ma túy
sao?” Sao cuối cùng lại thành ra ở ngay trong nhà mình chứ?

Cố Thành Ca đứng dậy, đột ngột kéo rèm cửa sổ ra: “Lần
đó, cảnh sát tập trung hành động ở khu vực phía sau căn nhà này.”

Sau căn nhà này?

Triệu Tử Mặc cũng đứng dậy theo, bước gần tới xem.

Đó không phải là một khu đô thị sầm uất sao?

Như đọc được nghi ngờ của cô, Cố Thành Ca giải thích:
“Năm đó chỗ này vẫn chỉ là một khu phế tích.”

Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Hồi đó, bà ấy đang
còn trong thời gian nghỉ phép để ở nhà dạy anh vẽ tranh, bỗng nhiên nhận được
mật lệnh tập kích của phía cảnh sát, hơn nữa địa điểm lại là ở ngay sau nhà,
cho nên bà đành phải lao ngay vào nhiệm vụ. Xế chiều hôm ấy, phó cục trưởng
Vương đích thân dẫn người lục soát cả khu nhà, bắt được bọn buôn ma túy. Không
ngờ, chúng lại khai rằng chính bà là người đã tuồn những tin mật của phía cảnh
sát cho bọn chúng, sau lại…”

Cố Thành Ca bước đến chỗ có những vệt bột trắng và đất
quyện lẫn vào nhau, từ tốn nói tiếp: “Cũng chính tại nơi đây, người ta đã tìm
thấy hơn 500 gram thuốc phiện.”

Những sự việc xảy ra trong ngày hôm đó, cả đời này Cố
Thành Ca sẽ vĩnh viễn không quên.

Hôm ấy là mùa xuân, không khí vô cùng trong lành ấm
áp, ánh mặt trời của buổi bình minh chiếu rọi rực rỡ khắp không gian, gió hiu
hiu thổi, trong nhà có ba con chim nhỏ ríu rít hót vang.

Sáng hôm đó Cố Thành Ca dậy từ rất sớm, tâm trạng cực
kỳ thoải mái, Phó Khinh Chước dọn bữa sáng từ trong bếp ra bên ngoài, mỉm cười
dịu dàng gọi: “Thành Thành, mau tới đây ăn điểm tâm đi, hôm nay mẹ xin nghỉ
phép một ngày để ở nhà dạy con vẽ tranh, con nhớ phải biết tận dụng thời gian
đó.”

Cố Thành Ca lúc ấy mới chỉ mười ba, tuổi vẫn còn nhỏ,
nhưng vẻ ngoài đã mang dáng dấp của một cậu con trai tuấn tú tao nhã, so với
bọn con trai cùng trang lứa khác thì tính tình cậu cũng điềm tĩnh hơn nhiều. Có
điều vẫn như bao đứa trẻ, nghe những lời gọi này của mẹ thì cậu không khỏi cảm
thấy hạnh phúc, nở một nụ cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia.

Thế là cả buổi sáng, hai người đều ngồi trong phòng vẽ
tranh, rèm cửa được kéo lên, những tia nắng màu vàng nhạt nhảy múa rọi lên mặt
sàn, gột sạch những vệt bụi dài trong không khí.

Hai mẹ con đắm mình trong ánh nắng, chăm chú ngồi vẽ
tranh, bên ngoài cửa sổ là cảnh xuân trong vắt, muôn hoa đua nở, trong phòng
lại là một cảnh tượng vô cùng đầm ấm, yên tĩnh nhưng vui vẻ.

Khoảng thời gian đẹp như trong tranh vẽ ấy không kéo
dài lâu, cho đến khi bị một tiếng chuông điện thoại cắt đứt.

Cậu bé Cố Thành Ca mười ba tuổi cố che đi sự mất mát
tiếc nuối trong đôi mắt mình, khẽ khàng hỏi mẹ: “Tối nay mẹ có định về không?
Nếu không về thì để con sang nhà bà ngoại ngủ vậy.”

“Về, tất nhiên phải về rồi!” Phó Khinh Chước trịnh
trọng cam đoan: “Hang ổ của bọn buôn ma túy ở ngay sau nhà mình, mẹ đi bắt
chúng một lát rồi về.”

Dưới đáy mắt cậu bé ấy, lúc này ánh sáng rực rỡ đã trở
lại: “Vậy mẹ cẩn thận một chút.”

Phó Khinh Chước gật đầu, rồi lập tức trở về phòng để
chuẩn bị những thứ cần thiết, lúc cô cầm khẩu súng trên tay, trong lòng bỗng
thấy dũng cảm lạ thường, ra đến cửa liền dặn dò Cố Thành Ca mấy câu: “Thành
Thành, mẹ đi đây, nếu trước mười hai giờ trưa mà mẹ vẫn chưa về thì con ăn cơm
trước đi nha, còn nữa, hôm nay người ta sẽ đưa giấy và màu đến, con ký nhận hộ
mẹ.”

Quả nhiên đến khoảng mười hai giờ trưa, đã có người
đưa giấy và màu vẽ đến. Cố Thành Ca trước giờ đã từng gặp người này mấy lần,
tên là Lương Tích Côn, từ xưa đến nay đồ vẽ của mẹ đều là mua từ ông ta.

Sau khi vào nhà, Lương Tích Côn vừa nghe điện thoại
vừa đưa tấm biên lai cho Cố Thành Ca, ngay lúc cậu vừa ký tên mình lên trên đó
xong, thì điện thoại trong phòng khách bỗng réo vang.


“Thành Thành, mẹ con bị thương, đang nằm trong bệnh
viện thành phố!”

Cậu vội vàng cúp điện thoại, đến lúc ấy thì Lương Tích
Côn cũng đã không còn ở trong phòng khách nữa, nhưng cậu không suy nghĩ nhiều,
vội vàng quơ lấy chùm chìa khóa rồi chạy như bay ra cửa.

Bệnh viện thành phố cách nhà cậu không xa lắm, chỉ cần
chạy nhanh một chút là tới ngay.

Vết thương của Phó Khinh Chước cũng không nặng, chỉ là
trong lúc truy đuổi bọn buôn ma túy nên bị bắn trúng một phát vào tay, bôi
thuốc rồi băng bó một chút là đã không còn gì đáng ngại. Vừa thấy Cố Thành Ca
tới, cô liền kinh ngạc không thôi: “Thành Thành, sao con lại đến đây?”

Sau khi đã xác định rõ ràng mẹ mình chỉ bị trầy xước
ngoài da, tâm trí Cố Thành Ca lúc này mới dần dần buông lỏng.

“Đồng nghiệp của mẹ gọi đến nhà, hình như…” Là giọng
của ai, thì do lúc đó quá hoảng sợ nên cậu cũng không nghe rõ được.

Một lúc sau, hai mẹ con cùng nhau về nhà, bất ngờ phát
hiện ra, cửa không khóa, chỉ khẽ khép hờ.

Phó Khinh Chước cười cười hỏi Cố Thành Ca: “Thành
Thành, con thật sự lo cho mẹ đến vậy sao? Chưa kịp khóa cửa đã lao đến chỗ mẹ
rồi.”

Cố Thành Ca không lên tiếng đáp trả, cậu nhớ, lúc đó
mình đã khóa cửa rồi cơ mà!

Nhưng cũng có thể, tâm trạng lúc ấy đang hoảng loạn,
quên mất khóa cửa cũng là điều dễ hiểu.

Sau khi ăn cơm trưa xong, hai mẹ con lại tiếp tục lao
vào công cuộc vẽ tranh, đương lúc bầu không khí vẫn đang chìm trong yên lặng
thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, đập vỡ khoảnh khắc ấy, lại không ngờ
tới nữa, lần này người đến là…

Phó Khinh Chước bước ra mở cửa, liền đó mấy vị cạnh
sát đồng loạt tiến vào, dẫn đầu là phó cục trưởng Vương Cức Chính.

Vương Cức Chính là cấp trên của Phó Khinh Chước, đồng
thời cũng là chỗ quen biết cũ, nếu lần này ông đến đây, rất có thể là tiện
đường đưa cấp dưới ghé qua uống trà.

Mặc dù phần lớn thời gian Cố Thành Ca đều ở với bà
ngoại, nhưng cái chỗ ở tạm thời vốn thuộc về bà ngoại này của mẹ thì cậu vẫn
thường đến để học vẽ tranh, cho nên việc Vương Cức Chính dẫn các đồng nghiệp
tạt ngang qua đây uống trà thì cũng đã từng gặp mấy lần.

Lần này, có lẽ vẫn là như thế…

Cửa phòng vẽ tranh được mở ra, truyền mấy tiếng nói từ
bên ngoài vào.

Phó Khinh Chước lên tiếng chào hỏi: “Phó cục Vương,
đồng nghiệp Giang, hai người vào nhà ngồi đi.”

Phó cục trưởng Vương Cức Chính vừa bước vào nhà, gương
mặt đã thoắt trở nên nghiêm túc: “Khinh Chước, hôm nay tôi tới không phải để
uống trà, đồng nghiệp Giang có nhiệm vụ phải làm ở đây.”

Vẻ mặt Phó Khinh Chước cũng lập tức trở nên nghiêm túc
theo.

Viên cảnh sát họ Giang kia từ sau lưng Vương Cức Chính
tiến lên phía trước, đôi mắt khẽ vụt qua một tia sáng: “Phó đội trưởng, hôm nay
chúng tôi tiến hành tra khảo bọn tội phạm buôn ma túy vừa mới bắt được lúc
trước, phạm nhân khai ra, Phó đội trưởng đã nhiều lần cung cấp tin mật cho bọn
chúng, hơn nữa còn cung cấp cả nơi giấu ma túy.” Cô ta lấy ra hai tờ giấy, đồng
loạt đưa lên cho cô xem: “Cái này là giấy tạm thời cách chức Phó đội trưởng,
còn cái này là giấy cho phép lục soát nhà. Xin Phó đội trưởng biết điều hợp tác
với chúng tôi.”

Trên mặt Phó Khinh Chước lúc này đây chỉ còn độc vẻ
khiếp sợ, ngạc nhiên tột độ ngoảnh sang nhìn Vương Cức Chính.

Nghe tới đây, Cố Thành Ca đang ở trong phòng vẽ tranh
cũng đi ra ngoài, đã thấy viên cảnh sát họ Giang kia dẫn thêm hai người nữa vào
lục soát.

Vương Cức Chính lúc này đang trấn an cô: “Khinh Chước,
tôi hoàn toàn tin tưởng cô. Nhưng cô xem, đúng là trước kia cô đã từng nằm vùng
ở chỗ bọn chúng, gây ra một tổn thất nặng nề cho mạng lưới buôn ma túy ở Phong
Thành, bây giờ lại có người khai rằng, lúc cô nằm vùng đã ký một hiệp nghị với
tên trùm sỏ, vấn đề này quả thực quá lớn, cho dù tôi tin cô, nhưng trên tôi vẫn
còn Trưởng cục, không thể vì muốn bao che mà làm xằng làm bậy được, cho nên bây
giờ chỉ còn cách chờ cho mọi hiềm nghi về cô được giải tỏa hết. Lần này đích
thân tôi đi cùng mấy người bọn họ, cũng là muốn ngăn cản họ làm điều gì quá
phận, yên tâm đi, có tôi ở đây cô sẽ không sao.”

Phó Khinh Chước lúc này đã tức đến nỗi không thốt nên
lời, nhưng tên cảnh sát họ Giang kia có trong tay giấy lục soát, khiến cho cô
không biết phải làm gì, đành gọi Cố Thành Ca ra dặn dò mấy câu.

“Thành Thành, con tạm thời qua chỗ bà ngoại đi, hôm
nay mẹ không thể tiếp tục dạy con vẽ tranh rồi.”


Cố Thành Ca vẫn nhất mực không chịu đi: “Mẹ…”

Phó Khinh Chước cười trấn an: “Mẹ không sao, con yên
tâm đi.”

Cậu bé Cố Thành Ca lúc ấy chỉ mới có mười ba tuổi, cho
dù có điềm đạm hiểu biết đến mấy, cũng có thể dễ dàng vì một nụ cười của Phó
Khinh Chước mà ngoan ngoãn nghe theo.

Nhưng vừa ra khỏi nhà mấy bước, trong lòng vẫn cảm
thấy hoang mang rối loạn, cậu liền đổi ý, chạy vội lên lầu bước vào nhà.

Cậu chạy xuyên qua phòng khách, dừng sững lại trước
cửa phòng vẽ tranh, ngay lúc ấy một tiếng “Đoàng –” lạnh lẽo vang lên, trên
ngực Phó Khinh Chước đã nhuộm một màu đỏ tươi, chiếc áo lông trắng như ngập
trong vũng máu, khiến cho Cố Thành Ca chết lặng, chỉ còn biết giương mắt nhìn.

Cố Thành Ca vẫn không hiểu, hoàn toàn không thể hiểu
nổi tại sao tình thế lại biến thành như thế, sau này Vương Cức Chính mới đau
buồn nói cho cậu biết: “Mẹ cháu tàng trữ 500 gram thuốc phiện, vì cô ấy muốn
phản kháng, cho nên mới bất đắc dĩ phải cướp cò…”

Tình thế hiện nay đối với Triệu Tử Mặc mà nói, đã
không thể dùng hai từ “kinh ngạc” mà hình dung nữa rồi, hai lần, tại sao mới
chỉ là một cậu bé, mà đã hai lần phải ngập ngụa trong những mảng kí ức ngập
tràn máu tanh như thế? Chỉ có điều, anh của ngày hôm nay, không điên loạn cũng
không bệnh hoạn biến thái – anh đơn giản chỉ là một người con trai lạnh lùng xa
cách và luôn ẩn giấu suy nghĩ tâm tư của mình vào bên trong, âu cũng là sự phù
hộ lớn của ông trời.

Cô bước tới trước mặt anh, đưa tay lên nhẹ nhàng vòng
qua eo anh, đầu tựa khẽ vào ngực anh, giọng nói dịu dàng tràn ngập yêu thương:
“Thành Ca, mọi chuyện đều qua rồi, bây giờ anh đã có em…”

Một lúc lâu sau, Cố Thành Ca mới đáp: “Ừ, bây giờ anh
có em, cũng là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời anh.”

“Thật không?”

“Ừ. Trước kia anh thường gặp ác mộng, bây giờ hầu như
không còn xuất hiện nữa.”

“Còn gì nữa?”

“Trước kia nếu như cảm thấy không cần thiết, anh rất
ít khi mở miệng nói chuyện, còn bây giờ… ít nhất hôm nay đã lưỡi khô miệng nóng
rồi.”

Triệu Tử Mặc: “… Nhưng mà, những điều này cùng lắm
cũng chỉ là thay đổi thôi, sao gọi là bước ngoặt được?”

Nhiều thay đổi cùng một lúc như thế, sao không gọi là
bước ngoặt được chứ?

Thế là, Cố Thành Ca lại tiếp tục kiên nhẫn: “Vậy thì,
từ nay về sau anh sẽ không còn phải cô đơn một mình nữa, có tính không?”

Triệu Tử Mặc: “…”

Tính, chắc chắn tính! Hơn nữa, cô còn rất thích cái
cụm từ “từ nay về sau” nha…

Có điều, tại sao anh lại khẳng định rằng trước đây anh
luôn một mình cô đơn? Không phải anh có bà ngoại, có ba, có em gái Cố Thành Tây
nữa sao?

Mặc dù cô rất muốn hỏi, nhưng chỉ cần rằng nếu bây giờ
mà tiếp tục hỏi về chuyện quá khứ của anh, chắc chắn sẽ làm anh thêm đau lòng,
thì lòng hiếu kỳ trong tâm trí cô cũng đột ngột biến mất không còn tăm hơi.

Bất chợt, anh lên tiếng hỏi: “Có phải anh rất ích kỷ,
rất hèn hạ không?”

Triệu Tử Mặc: “???”

Cố Thành Ca: “Kể cho em nghe những chuyện tưới đẫm máu
tanh như thế, tranh thủ sự thương hại của em.”

Triệu Tử Mặc khẽ hừ mũi: “Em một chút cũng không hề
thương hại anh.”

Cô ngừng lại đôi chút, đôi tay càng siết chặt lấy anh:
“Thành Ca, em đau lòng thay anh!”

Phía trên đầu cô đã không còn giọng nói đáp trả nữa
rồi, chỉ còn một vòng ôm, thật chặt, thật ấm áp.

Một lúc sau, Triệu Tử Mặc hỏi: “Chiều nay anh muốn hai
đứa tiếp tục ở trong phòng, hay muốn ra ngoài giải sầu đây?”

Cố Thành Ca: “Chỉ cần em ở bên cạnh, thế nào anh cũng
chịu.”

Hay nói cách khác, cô không cần phải dành một không
gian yên tĩnh cho anh đâu!

Nghe thấy thế, Triệu Tử Mặc lập tức nhảy cẫng lên:
“Vậy cùng em ra ngoài đi dạo đi! Tiếp tục ngày hẹn hò của chúng ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.