Đọc truyện Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành – Chương 43
Hiện tại lúc này đây, điều làm Triệu Tử Mặc cảm thấy
hứng thú nhất, vẫn là…
Rốt cục, cực phẩm bắt đầu rung động từ bao giờ?
Nhân lúc Cố Thành Tây lẽo đẽo đi theo Phó nãi nãi mang
nước hoa quả đi tặng cho mấy người khác trong viện dưỡng lão, trong phòng
cuối cùng chỉ còn lại có hai người, Triệu Tử Mặc vốn định chớp lấy thời cơ hỏi
anh cái câu ấy, nhưng mà, chưa kịp mở miệng, Cố Thành Ca đã gọi: “A Mặc, lại
đây.”
Triệu Tử Mặc lập tức ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh.
Cố Thành Ca nhanh chóng cầm lấy tay cô, đôi mắt đen
như mực nhìn cô chăm chú: “A Mặc.”
Đến tận thời điểm này cô vẫn chưa thể nào quen được
với anh mắt dịu dàng mà thâm tình ấy của anh, cho nên theo bản năng liền cúi
đầu xuống, âm lượng thấp đến mức khó có thể nghe được: “Dạ…”
Cố Thành Ca: “Ăn xong cơm tối rồi…”
Triệu Tử Mặc: “Ừm?”
Cố Thành Ca: “Có phải đã đến lúc dùng điểm tâm rồi
không?”
“Hả?” Triệu Tử Mặc khó hiểu ngẩng đầu, sau đó gần như
ngay lập tức…
Anh hôn lên môi cô.
Lần hôn này anh khá dịu dàng, đầu tiên chỉ thoáng qua
như chuồn chuồn lướt nước, chỉ đơn giản là chạm vào rồi liếm qua đôi môi cô,
sau đó mới từ từ áp môi hai người vào chặt hơn, hệt như anh đang cố gắng đếm
từng đường vân trên môi cô vậy.
Bởi vì đã có kinh nghiệm của nụ hôn đầu, cho nên Triệu
Tử Mặc cũng không cảm thấy bối rối lắm, cho dù tim vẫn đập thình thịch, cho dù
đầu óc chẳng thể hoạt động như mong muốn, cho dù không thể nào cưỡng nổi sự
nhiệt tình của anh, cô vẫn còn chút lí trí sót lại, lập tức say sưa hôn trả lại
anh.
Lúc mới bắt đầu hai người vẫn đứng yên tại chỗ, được
một lúc thì lùi dần về phía sau, cuối cùng dừng trước chiếc ghế salon, khiến
cho cô hoàn toàn bị anh áp đảo.
Nụ hôn bắt đầu mạnh dần lên, khiến cho Triệu Tử Mặc
gần như chẳng thể nào thở nổi, hai tay đặt trước ngực anh cũng bắt đầu dồn sức
đẩy anh ra, nhưng cũng vì thế mà khiến anh thêm cuồng nhiệt, lực ép lên môi cô
mỗi lúc một lớn, đến khi cô như tắc thở đến nơi, anh mới chịu dứt ra,
buông tha cho cái kẻ yếu thế là cô.
Mặt anh vùi sâu trong hõm cổ cô, cố gắng hết sức lấy
lại bình tĩnh, một lúc sau mới thì thầm: “Nếu như lúc nãy, không phải vì người
đi đường quá đông…”
Triệu Tử Mặc: “…”
Lạy trời, đầu óc cô còn đang trống rỗng, không thể nào
suy nghĩ được gì.
Cố Thành Ca nén tiếng thở dài: “Vừa gặp đã muốn hôn
em.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Này này, làm ơn đừng khiến cho đầu óc cô trở nên trống
rỗng hơn đi có được không?
Cơ mà, cũng chính vì vụ này, khiến cho vấn đề cô vốn
dĩ muốn hỏi anh, đã bị quẳng đi tận đâu đâu rồi.
Có điều, tạm thời quên không có nghĩa là mãi mãi quên,
ngày nào đó cô nhất định sẽ lôi ra nhai lại. Tính cách Triệu Tử Mặc từ hồi cha
sinh mẹ đẻ đến giờ vẫn vậy, nếu có vấn đề nào đó muốn hỏi người ta mà chưa nhận
được câu trả lời, nhất định cô sẽ nhấp nha nhấp nhổm đứng ngồi không yên, đến
khi giải quyết được đầu đuôi ngọn nguồn rồi mới chịu thôi.
Mà cũng đúng như lời Cố Thành Tây, với bản tính của
Triệu Tử Mặc thì khó có thể nhịn được chuyện gì lâu, chịu đến tối thứ sáu đã là
cực hạn, cô lập tức chạy đến hỏi người ta để làm rõ mọi thắc mắc bấy lâu.
Vì không thích quanh co lòng vòng, nên cô muốn hỏi
thẳng anh luôn, có điều da mặt chưa kịp tu luyện cho dày thêm, cho nên chỉ dám
hỏi qua tin nhắn.
Thời điểm có tin nhắn đến, Cố Thành Ca cũng vừa lúc
kết thúc một ngày công việc, vốn anh còn đang nghĩ có nên thông báo trước cho
cô là tan làm anh sẽ đến trường hay không, bởi vì người nào đó ấy mà, sau nụ
hôn thứ hai thì lại tiếp tục chơi trò làm rùa rụt đầu, lấy cớ nào là “việc học
quan trọng nhất”, rồi thì “em sợ muộn giờ điểm danh”,.. nói chung là đủ các
loại lý do từ chối thoái thác gặp anh.
Nhưng nói gì thì nói, tuần này anh cũng khá là bận,
đến tận hôm nay mới có thời gian rảnh, suy nghĩ đầu tiên là muốn đến gặp cô.
Vừa đọc xong tin nhắn nhận được từ một người nào đó,
Cố Thành Ca lập tức lấy chìa khóa rồi leo lên xe.
Hà Tất Tranh bắt đầu chơi chiến dịch thăm dò: “Hây,
lão Cố, sao sớm vậy đã đi rồi, không muốn ăn cơm cùng Chiến Hằng à?”
Chiến Hằng là một trong bốn đại luật sư của thành phố
Anh Phong, không giống với ba người Tề Hà Thành anh, vị này là bậc tiền bối lão
luyện trong nghề, mà cũng vì hồi năm hai Cố Thành Ca từng thực tập ở sở vụ luật
của Chiến Hằng, cho nên bây giờ tuy hai bên đều là người trong nghề, thực chất
vẫn có chút giao tình, lần này sở vụ anh mời khách, là vì dạo này có một vụ án
khó giải quyết, muốn mời Chiến Hằng giúp đỡ một tay.
Cố Thành Ca không thèm quay đầu lại mà đáp luôn: “Ờ,
chờ Tề Lỗi về rồi hai người đi với nhau đi, tôi có chút việc.”
“Này này, việc gì là việc gì! Quan trọng hơn bữa cơm
tối nay sao hả?”
“Quan trọng. Mấy ngày liền chưa được ăn.”
Hà Tất Tranh: “…”
Hắn không nghe lầm chứ, thời gian khác hắn không cần
biết, nhưng mấy ngày nay, hắn vẫn thấy cái tên đó ăn uống bình thường mà…
…
Cố Thành Ca sau khi lên xe, mới chậm rãi viết tin nhắn
trả lời.
Triệu Tử Mặc nhìn mấy chữ vừa được gửi đến, lập tức
trợn tròn mắt:
Này này này, vì sao lại nói ‘Không biết’ hả?
Triệu Tử Mặc yên lặng để cho hắc tuyến rơi, mãnh liệt
cảm thấy cực phẩm đang nói dối cô, bản thân mình rung động lúc nào cũng không
biết, làm gì có cái đạo lí ấy!
Đổi cách khác vậy, hỏi theo kiểu Có/Không thông thường
chắc là dễ hơn.
“Vậy có phải anh vừa gặp em đã yêu rồi không? Há há.”
Một lúc lâu sau, Cố Thành Ca mới nhắn tin trả lời:
“Không phải.”
Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy có chút khó chịu, tay
nhanh hơn não ấn chữ hỏi lại anh: “Tại sao?”
Mãi mà chưa có tin nhắn đến, Triệu Tử Mặc một phút một
giây cũng không dám rời màn hình điện thoại.
Chừng mười phút đồng hồ sau, Cố Thành Ca viết trả lời
mấy chữ thế này: “Anh đối với □ không có hứng thú.”
Triệu Tử Mặc tiếp tục hắc tuyến vạn trượng.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào đêm giáng sinh
mấy năm trước, khi đó cô vẫn còn đang ở tuổi vị thành niên, cho nên anh mới gọi
cô là “□”?
Có điều, câu trả lời này của anh khiến cô cảm thấy rất
vui vẻ, hăng hái bừng bừng hỏi tiếp: “Vậy có phải vừa gặp lại em anh đã đổ ngay
không?”
Lại một lúc sau, cô mới nhận được câu trả lời.
Cố Thành Ca lờ câu hỏi của cô đi, nói sang chuyện
khác: “A Mặc, anh đói.”
Triệu Tử Mặc liếc nhìn đồng hồ.
Bốn giờ chiều, giờ này mà anh bảo đói sao?
“Lúc trưa anh chưa ăn cơm sao?”
“Ừ, chưa ăn.”
“Vậy anh ăn trước đi, lát em còn có tiết, đến hơn sáu
giờ mới xong.”
Cố Thành Ca yên lặng một chút, rồi dừng xe.
“Ừ, anh ăn trước. Anh đang ở cổng Tây, em ra đây chút
đi.”
“Hả? Làm gì?” Triệu Tử Mặc nhất thời không thể nào
phản ứng kịp.
Giọng điệu Cố Thành Ca vẫn nhẹ nhàng bình thản: “Ăn.
Rồi mặt đối mặt trả lời câu hỏi vừa nãy của em luôn.”
Triệu Tử Mặc hừ hừ mũi, cô biết ngay mà, lúc nãy anh
bảo ‘Không biết’ trăm phần là nói dối cô.
Thế là, người nào đó liền leo lên xe đạp, cật lực phi
thẳng đến cổng Tây.
Vừa nhìn thấy xe anh đang dừng bên cạnh một cây phong
nhú lá phía ngoài cổng trường, Triệu Tử Mặc liền đi tới mở cửa xe, ngồi vào ghế
phụ, hai mắt lóe sáng nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh: “Được rồi, bây giờ
thì anh có thể mặt đối mặt trả lời… Ưm…”
Lời còn chưa dứt, cô đã bị người nào đó kéo mạnh vào
lòng, hung hăng hôn lên môi.
Anh ngậm chặt lấy môi cô, mãnh liệt chà xát, dùng hành
động để bộc lộ nỗi nhớ nhung bao ngày qua của mình, lại còn nhân lúc cô lơ là
cảnh giác mà tách hai hàm răng của cô ra, ra sức càn quét công thành chiếm đất.
Vẫn chưa đủ, vĩnh viễn không thể đủ!
Cánh tay dài vươn ra giữ chặt lấy đôi vai cô, đem cô
ôm sát vào trong ngực mình, anh chỉ hận không thể nuốt luôn cô vào bụng, hận
không thể cùng cô hòa chung làm một.
Triệu Tử Mặc ngay lúc bắt đầu đã không có sức lực
chống đỡ, mặc anh bắt nạt, mặc anh cướp đoạt, mặc anh đòi hỏi cô đều không thể
kháng cự. Có điều A Mặc là một đứa trẻ học hỏi rất nhanh, sau hai lần kinh
nghiệm, cô đã có thể đáp lại anh một cách thuần thục hơn.
Nhưng làm như vậy lại càng kích thích anh, khiến cho
động tác của anh càng thêm bùng phát, tựa như giông bão ngày hè không hơn
không kém.
Sau khi mưa tạnh gió ngừng, Triệu Tử Mặc phải mất một
lúc mới hít thở thông thuận được như cũ, không chịu nổi nữa đành mở miệng
thương lượng: “Cực phẩm, anh có thể mỗi lần… ừm… ngắn hơn chút chút được
không?”
Cố Thành Ca tận lực giữ cho biểu cảm trên mặt mình vẫn
một mực thản nhiên: “Em không thích sao?”
Triệu Tử Mặc: “Tất nhiên không phải.”
Cố Thành Ca: “…”
Triệu Tử Mặc: “Mỗi lần anh… ừm… em đều có cảm giác như
đứng bên vách núi dựng đứng cao ngàn trượng, vừa kinh tâm động phách, vừa cảm
thấy… sợ.”
Nghe cô nói vậy, đôi mày Cố Thành Ca liền khẽ nhíu.
Anh làm cô sợ…
Triệu Tử Mặc cúi đầu xuống bổ sung thêm: “… Bởi vì em
không cách nào thở nổi.” Nếu thời gian dài quá, bị ngạt thở chết thì biết làm
sao!
Cả người Cố Thành Ca dãn ra, áp lực dường như cũng
tiêu tan hết.
“A Mặc ngốc.” Một lần nữa anh lại kéo cô vào lòng: “Để
anh dạy em.”
Thế là, người nào đó lại tiếp tục lâm vào tình trạng
như đứng bên vách đá, cảm giác kinh tâm động phách cứ chực trào ra, điểm khác
duy nhất lúc này là, bấy giờ đã có kẻ dạy cô phải thở thế nào, cho nên sự sợ
hãi cũng dần dần biết mất.
Sau khi truyền giáo xong, đáy mắt Cố Thành Ca vì thỏa
mãn nên không tránh khỏi việc sáng hơn ngày thường.
Anh gọi: “A Mặc.”
Người nào đó vẫn còn mơ mơ màng màng: “Ừm?”
Cố Thành Ca: “Em phải thông cảm cho anh.”
Triệu Tử Mặc: “Ứ?”
Cố Thành Ca: “Khi lũ lụt ập đến thì thường như thế
nào?”
Này này này, sao tự nhiên lại mang vấn đề tầm cỡ lớn
như thế ra hỏi chứ!
Triệu Tử Mặc đáp: “Lũ ập đến thì không thể chống đỡ,
khó có cách nào dừng nó lại.”
Khuỷu tay vẫn đang đặt trên tay lái, Cố Thành Ca quay
sang nhìn cô, đôi mắt khẽ chuyển: “Cho nên, anh đã rất kiềm chế rồi.”
Triểu Tử Mặc: “…”
Rốt cục thì cô cũng hiểu.
Nhưng mà, cái sự ‘vô cùng kiềm chế’ của anh cũng đủ
khiến cho cô chao đảo điêu đứng thế kia, nếu như không kiềm chế nữa, chẳng biết
thảm cảnh sẽ ra sao!
Thế là cô liền hỏi thẳng: “Vậy lúc nào thì anh mới
không phát lũ?”
Cố Thành Ca nghiêm trang đáp: “Lúc không gặp em.”
Triệu Tử Mặc cố gắng trấn tĩnh, hỏi: “Cho nên, anh vì
muốn dùng lũ nhấn chìm em, mới đến đây sao?”
Cố Thành Ca đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt cằm: “Có
thể cho là như vậy.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Đột nhiên cô mãnh liệt cảm thấy, trong tương lai, cuộc
sống chao đảo thất thần như lúc này đây là rất có triển vọng.
Yên tĩnh chốc lát, Triệu Tử Mặc mới vội vàng mở cửa
xe: “Em còn phải lên lớp nữa.”
Cố Thành Ca gật đầu: “Ừ.”
Triệu Tử Mặc nhận được ân chuẩn của anh, lập tức xuống
xe.
“A Mặc.”
Cố Thành Ca bỗng nhiên lên tiếng gọi, anh nhìn chằm
chằm vào cô, đôi mắt anh lóe lên những tia sáng rực rỡ, chân thành mà ấm áp,
đôi mắt ấy, cô trước nay chưa từng thấy bao giờ.
Anh nói: “Anh cũng không rõ lúc nào thì bắt đầu rung
động, nhưng có thể khẳng định, người rung động trước là anh.”
Triệu Tử Mặc nhìn anh, nhất thời ngây ngẩn cả người,
đôi mắt anh lúc này hệt như những vì sao sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm, một
lúc lâu sau, cô mới vỡ lẽ, hóa ra anh đang trả lời câu hỏi cô vẫn thắc mắc bấy
lâu.
Dần dà, trong lòng cô cũng hiểu ra, cực phẩm thông
minh là vậy, nhất định anh biết, cô vẫn còn cảm thấy tiếc nuối vì đã chủ động
tỏ tình trước, cho nên anh mới nguyện ý trả lời, để tìm lại sự thăng bằng trong
lòng cô.
Triệu Tử Mặc xấu hổ cúi đầu, trong lòng vẫn thấy cảm
động không thôi.
Cổng Tây lúc này yên tĩnh lạ thường.
Cho đến khi Cố Thành Ca lên tiếng nhắc nhở: “Đến giờ
lên lớp rồi, em đi mau đi.”, Triệu Tử Mặc mới chợt ngẩng đầu.
Không hiểu sao dũng khí từ đâu ập tới, cô bật thốt
lên: “Sáng mai anh đến đón em nha.”
Đôi mắt xinh đẹp lóe ra những tia ngượng ngùng, cô vội
vàng nói tiếp: “Chúng ta hẹn hò đi!”
Nói xong, không đợi anh kịp phản ứng, cô lập tức chạy
đi lấy xe quay trở vào trường.