Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 3


Đọc truyện Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành – Chương 3

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy mắt
phải của mình nháy nháy chớp chớp không ngừng, mà cổ nhân có câu: mắt trái nháy
tài, mắt phải nháy hoạ, thật ra cô vốn không tin, nhưng mà lúc này đây, rất
nhanh cô đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Vô cùng chí lý.

Buổi trưa sau khi tan học còn chưa kịp ăn cơm, Triệu
Tử Mặc đã bị gọi đến Đài truyền hình trường một chuyến, trong điện thoại, giọng
điệu của sư tỷ Trịnh Nhược Du học năm ba khoa Văn học rất chi là nghiêm túc.

Triệu Tử Mặc thấp thỏm bất an lê xác đến phòng họp
nhỏ, đẩy cửa ra, người phụ trách Đài truyền hình trường, giáo sư Bùi đang đứng
khoanh tay cạnh cửa sổ, nhìn không ra là vẻ mặt gì, bên cạnh còn có tổ trưởng
tổ ký giả Trịnh Nhược Du ngồi bên bàn hội nghị.

Đối diện với Trinh Nhược Du là một nam sinh, đang
nghiêng người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Triệu Tử Mặc đi vào, Trịnh Nhược Du bất động thanh sắc
đem ánh mắt như không muốn rời xa đang ở trên người nam sinh thu hồi lại, mà
ánh mắt của nam sinh này lại dị thường phức tạp, thậm chí còn có tia khó tin
cùng đáng tiếc.

Triệu Tử Mặc cực kỳ khó hiểu, cuối cùng cũng nhận ra
hắn chính là nam sinh ngày hôm qua cô đã đùa bỡn ở sân vận động – đại tài tử Kỷ
An Thần thuộc khoa luật năm thứ tư.

Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi câu nào, Kỷ An Thần đã
đứng bật dậy chào tạm biệt giáo sư Bùi, một mạch lao ra khỏi phòng như điên.

Rất nhanh Triệu Tử Mặc đã biết mình phạm phải tội lỗi
tày đình gì.

Kỷ An Thần, tài tử ở tại phòng ký túc xá 0910 Phù
Tuyết nói lại rằng, tối hôm qua hắn vừa bị mất trộm một chiếc laptop đặt trên
bàn, cho nên lập tức báo án đến chuyên mục Đời Sống của trường, sau khi nhóm
điều tra tiến hành dò xét sơ bộ liền liệt vị ký giả chụp hình phòng ngủ nam
sinh vào hạng mục đệ nhất tình nghi.

“Em, em tuyệt đối không có lấy!” Triệu Tử Mặc sau khi
nghe xong liền khẩn cấp phủ nhận, chính cô cũng có laptop, đi trộm của người
khác làm cái gì!

Ký giả báo trường, quả nhiên là không có đường sống
mà! ┬┬_┬┬

Trịnh Nhược Du ngồi một bên khẽ bĩu môi, ý vị khinh
thường hết sức rõ ràng.

Giáo sư Bùi đưa mắt liếc Triệu Tử Mặc một cái, duỗi
mấy ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn: “Triệu Tử Mặc, trước tiên cứ bình
tĩnh, chúng tôi cũng chỉ muốn hỏi rõ tình huống phát sinh lúc đó mà thôi.”

“0910 là phòng ngủ cuối cùng, em tối qua sau khi chụp
xong liền đi…” Giọng nói của Triệu Tử Mặc cứ nhỏ dần nhỏ dần, trên mặt như khắc
mấy chữ ‘Xong đời rồi’.

Đừng nên xem Triệu Tử Mặc dung mạo khuynh quốc khuynh
thành như thế mà coi trọng, thực ra tính cách cô cực kỳ mơ hồ, luôn mang một bộ
dạng vô tâm vô phế vô phiền vô giận, thỉnh thoảng nổi hứng lên còn ra vẻ rất
tiểu thư.


Biết mình có tật hay vứt đồ bừa bãi, lúc đến mấy dãy
phòng ngủ nam sinh quay DV sớm cũng đã tự nhắc mình phải tắt đèn khoá cửa rồi,
cuối cùng nhiệm vụ gian nan vất vả lại bị cực phẩm cắt ngang cái xoẹt, cho nên
đối với việc cần ghi nhớ sớm đã quẳng lên tận chín tầng mây.

Mà sau khi vị cực phẩm mỹ nam kia bỏ đi, cô lại tiếp
tục chụp một loạt hình phòng ngủ, bởi vì vừa bị thái độ của cực phẩm chọc tức,
cho nên lúc đi, cô hình như không tắt đèn khoá cửa…

Sau khi biết được tình huống đêm hôm đó, sắc mặt giáo
sư Bùi trở nên hoà hoãn, cũng chỉ gật đầu: “Được rồi, tạm thời em cứ về trước,
nhân viên nhà trường sẽ tiếp tục điều tra.”

Sau khi đi khỏi, Triệu Tử Mặc tâm can vô cùng đau khổ,
tại sao cô lại có thể thần kinh bất ổn đến trình độ này? Tại sao?

Chẳng buồn ăn cơm, cô quyết mạo hiểm một phen cưỡi xe
đạp đến khoa luật thăm dò tình hình, dọc theo đường đi những tiếng bàn tán xôn
xao cùng vô số cặp mắt dõi theo chiêm ngưỡng, cô tập mãi cũng đã thành quen.

Huống chi, bây giờ làm sao còn tâm trạng để ý đến
những thứ này?

Vào đến khoa luật, bất kể là nam sinh hay nữ sinh,
Triệu Tử Mặc chộp được người nào cũng liền mở miệng hỏi: “Xin hỏi bạn có biết
Kỷ An Thần ở đâu không?”

Kết quả trăm câu như một, người trả lời ngoại trừ lắc
đầu bỏ đi cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cách vô cùng khinh thường.

“Không biết.”

“Không nhìn thấy.”

“Không quan tâm.”

“…”

Cuối cùng sau một hồi công cốc, Triệu Tử Mặc thất bại
lê xác đến bên cạnh mấy cây long não gần khoa luật, chuẩn bị tránh nắng nghỉ
ngơi một chút, bỗng nhiên sau lưng có tiếng gọi: “Triệu Tử Mặc.”

Cô xoay người, thấy Kỷ An Thần đã đến trước mặt: “Nghe
nói em tìm tôi?”

Ánh mắt sáng ngời của hắn hoà quyện với những tia nắng
lấp lánh nhảy nhót dưới tán cây, tạo thành một bức tranh vô cùng sinh động.

“A, dạ!” Triệu Tử Mặc nghĩ đến tội nghiệt sâu xa thâm
nặng của mình, cộng thêm vừa nãy chạy ngược chạy xuôi, khiến cho khuôn mặt nhỏ
nhắn đã đỏ bừng một mảnh, dung mạo vốn khuynh quốc khuynh thành này lại càng
thêm chói mắt.

Kỷ An Thần lại như trút được gánh nặng thở ra một hơi,
bộ dạng phảng phất sự phi thường cao hứng: “Tôi đã nói rồi, xinh đẹp như em hẳn
sẽ là người trong sạch thuần khiết, làm sao có chuyện đi ăn trộm đồ được!”

Khó trách vừa rồi ở trong phòng hội nghị hắn dùng ánh
mắt như vậy nhìn cô, Triệu Tử Mặc càng thêm ngượng ngùng: “Bạn học Kỷ, rất rất
xin lỗi, đến lúc đó nếu vẫn không tìm lại được laptop, tôi nhất định sẽ bồi
thường cho anh!”


“Không sao!” Kỷ An Thần thoải mái khoát tay, “Cũng chỉ
là một chiếc laptop thôi mà, nếu không phải là trong đó có rất nhiều hồ sơ vụ
án và chứng cứ kiện cáo của lão Cố cùng phòng thì tôi cũng chẳng muốn truy cứu
làm gì.”

“Như vậy sao được, dù sao cũng là lỗi của tôi, tôi sẽ
đền tiền.” Triệu Tử Mặc vô cùng kiên trì, lương tâm cắn rứt không thôi.

Kỷ An Thần cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ nói: “Đến
lúc đó rồi tính sau.”

Triệu Tử Mặc nở một nụ cười vô cùng thoải mái: “Cứ như
vậy đi, tôi đi trước”, song nhất thời cô lại không để ý dưới chân, mới đi được
một bước, liền bị hòn đá nhỏ khuất sau bụi cỏ vướng vào chân khiến cả người lảo
đảo suýt ngã, may mắn Kỷ An Thần nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cánh tay cô, cô mới
thoát được một kiếp nạn kết thân với mặt đất.

Triệu Tử Mặc bình tĩnh lại, quay đầu khẽ mỉm cười:
“Cảm ơn, bạn học Kỷ.”

“…Đừng khách khí.” Kỷ An Thần vì nụ cười rực rỡ chói
loà của cô mà đột nhiên trở nên như người mất hồn.

Triệu Tử Mặc hơi nhíu mày, giãy giãy cánh tay đang bị
nắm chặt.

Kỷ An Thần hoàn hồn, nới lỏng bàn tay rồi cười như
chưa từng có chuyện gì: “Triệu Tử Mặc, em có thể trực tiếp gọi tên tôi được
không?”

Bạn học Kỷ, bạn học Kỷ, quả thực rất khó nghe.

“…Dĩ nhiên có thể.” Triệu Tử Mặc chần chừ một lúc, lát
sau mới khẽ gật đầu đáp ứng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác ngượng
ngùng.

Cũng không phải bởi vì cô đối với nam sinh anh tuấn
đẹp trai này mà có suy nghĩ gì khác thường, chẳng qua là hôm qua cô đùa giỡn
với hắn ta giữa thanh thiên bạch nhật, cũng chỉ là muốn cản hắn thổ lộ với cô
mà thôi.

Từ sơ trung đã bắt đầu có người thổ lộ với Triệu Tử
Mặc, cô ban đầu còn nói ‘thật xin lỗi’ rồi nhẹ nhàng từ chối, sau đó nếu đối
phương là người tướng mạo chỉ thường thường, cô lập tức liền lôi Tiêu Sở Diễn
ra làm bia đỡ đạn để khiến cho đối phương phải tự ti mặc cảm, còn nếu nam sinh
nào dung mạo không tệ, cô đảm bảo không cự tuyệt ngay, mà nảy sinh lòng tham
đùa giỡn cho đã mới thôi. Thực ra mục đích cũng chỉ là muốn cho bọn họ chết
tâm, thử hỏi có nam sinh nào lại cam lòng thích một nữ sinh lôi mình ra trêu
chọc hay không?

Mà Kỷ An Thần, danh tiếng lẫy lừng, dáng người tốt,
gia thế cũng tốt, thậm chí còn có điểm phong lưu đa tình, thay bạn gái như thay
áo, cho nên đối với biểu lộ của hắn, cô tất nhiên lập tức chọn phương thức đùa
giỡn này.

Lần trước Kỷ An Thần bị đùa giỡn, cô vốn chắc mẩm đại
tài tử sẽ không dám bén mảng đến gần nữa, không ngờ ngày hôm nay lại xảy ra sự
cố, ắt trong lòng không tránh khỏi ngượng ngùng.


May mắn Kỷ An Thần biểu hiện vô cùng hào phóng, cũng
không làm cô phải sinh ra lúng túng khó xử.

Buổi tối cả đám biến thái mê trai tụ tập lại, Triệu Tử
Mặc nằm trong ổ chăn khóc rống ăn vạ kể khổ, cuối cùng đồng loạt nhận được sự
phỉ nhổ của ba vị mỹ nữ.

“Ngu ngốc!”

“Cực kỳ ngu ngốc!”

Thật quá đồng tâm đồng lòng đi, quả là chưa từng thấy
đám người nào hiểu rõ tâm ý nhau như vậy mà! Triệu Tử Mặc cực kỳ cực kỳ buồn
bực, mãnh liệt đập đầu vào gối.

Mỹ nữ các ngươi đi chết đi! Cả nhà các ngươi đi chết
hết đi!

Giữa trưa ngày hôm sau, Triệu Tử Mặc lê xác vào cantin
trường ăn cơm lại nghe được mấy lời đồn đãi về cô rất chi là thâm hậu sâu xa.

Lời đồn thứ nhất: nghe nói hoa khôi khoa văn học lợi
dụng chức vụ ký giả báo trường lẻn vào ký túc xá khoa khác để ăn trộm, mà người
bị hại lại chính là đại tài tử khoa luật Kỷ An Thần.

Không sai, hắn chính là “tài tử”(*) , là con út của
chủ tịch tập đoàn Phong Thành Kỷ, tốc độ đổi bạn gái nghe nói là một tháng một
lần, kỳ bí ở chỗ thời gian qua lại với mỗi người của hắn đều rất giống nhau,
không sai biệt chút nào.

(*) Theo như A.T hiểu, dụng ý của tác giả ở đây chính
là ám chỉ Kỷ An Thần là con của nhà nhiều tiền [tài = tiền; tử = con], cho nên
mới dẫn đến việc bỏ chữ “tài tử” trong ngoặc kép, nhấn mạnh sự đại gia của bạn
Kỷ ^^~

Lời đồn thứ hai: nghe nói hoa khôi khoa Văn học lần
này quyết tâm theo đuổi Kỷ tài tử, tin tức này được đám bát quái dò được đã kể
lại, hơn nữa chi tiết vô cùng cụ thể súc tích.

Căn bản miêu tả như sau:

Giữa thanh thiên bạch nhật, trên đất dưới trời, cạnh
mấy cây long não sát bên khoa luật, vị đại mỹ nữ hoa khôi khoa Văn đỏ mặt xấu
hổ tỏ tình, kết quả tài tử phất tay cự tuyệt, hoa khôi không cam tâm bị từ chối
phũ phàng như vậy, bèn dùng khổ nhục kế giả vờ ngã xuống, cuối cùng do tài tử
mang nặng lòng thương hương tiếc ngọc, đưa tay giữ chặt lấy người nàng…

Rất nhanh sau đó hoa khôi quay đầu lại, khuyến mãi cho
đại tài tử một nụ cười mang tầm sát thương vô cùng lớn, hai người cứ đứng nhìn
nhau cả nửa ngày trời, phảng phất như có là cả thế kỷ bọn họ ắt hẳn cũng chả
thèm quan tâm!

Nghe xong mấy cái bát quái này, Triệu Tử Mặc yên lặng
hộc máu: “Vô nghĩa!”

Cùng ngồi chung một bàn với cô còn có Cố Thành Tây,
Khương Khương và Thi Tiểu Phì không hẹn cùng dừng đũa, bày ra một bộ mặt cùng
chung mối thâm thù đại hận ngàn năm.

Cố Thành Tây thanh lệ khẽ nhíu mày đứng bật dậy, rất
hiếm khi bắt gặp được bộ dạng mất bình tĩnh của cô nàng: “Con mẹ nó, lời đồn
này là từ mồm đứa nào tuôn ra!”

Thi Tiểu Phì tức đến phồng mang trợn má: “A Mặc nhà
chúng ta muốn cái gì, chỉ cần liếc mắt một cái ắt sẽ có người tự động dâng hai
tay đem đến, cần quái gì phải đi ăn trộm!”

Khương Khương mãnh liệt gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy
đúng vậy! Bọn tiểu nhân bịa chuyện kia chắc chắn cực kỳ ghen tị với vẻ đẹp
khuynh quốc khuynh thành của A Mặc đây mà!”


Cố Thành Tây bất chợt nhớ ra điều gì, ngẩn người một
lúc mới bần thần hỏi: “Hai người các mi có còn nhớ không, hoàng hôn hôm trước,
người bị Triệu Tử Mặc đùa giỡn hình như là Kỷ đại tài tử…”

Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì tiếp tục mãnh liệt gật
đầu: “Đúng đúng! Chính là hắn!”

Nhưng mà, các cô vừa mới dứt lời, hai lời đồn đãi phía
trước rất nhanh đã mọc thêm một cái thứ ba, nội dung chính là: Hoa khôi sử dụng
biện pháp “Trộm đồ”, thực ra chính là lấy lui làm tiến, thực hiện hành động
chớp nhoáng nhằm thu phục Kỷ đại tài tử!

Tài tử long lanh lóng lánh siêu cấp đại gia, nghe nói
cho dù chỉ cần là bạn gái một tháng của hắn, gộp tất cả số đồ trang sức, quần
áo, quà tặng mà hắn mua cho, tuốt tuồn tuột gì đem đi bán ít nhất cũng có thể
trả được một năm tiền học phí, cho nên, mỹ nữ có khuynh quốc khuynh thành cách
mấy cũng không là ngoại lệ mà động lòng, hơn nữa nếu có thể thu phục được nhân
tâm của tài tử, ắt hẳn đây chính là một tấm phiếu cơm dài hạn, cả đời không lo
thiếu ăn thiếu mặc.

Thi Tiểu Phì do quá phẫn uất đã tự biến mình thành kẻ
bát quái: “A Mặc, mi dụng ý ‘Ăn cắp’ chính là để ‘Trộm người’?”

“…”

Thấy Khương Khương và Cố Thành Tây trong mắt đồng dạng
loé ra những tia sáng cùng ý tứ với Thi Tiểu Phì, Triệu Tử Mặc vô cùng bi phẫn,
giơ chiếc đũa lên một đường cật lực gõ lên đầu ba vị mỹ nữ.

Thế nhưng cô cũng biết, ba vị mỹ nữ này tuy bây giờ tỏ
vẻ bừng bừng khói lửa như thế, nhưng một lúc nữa đảm bảo sẽ quên sạch không nhớ
một tý ty mảy may gì.

Triệu Tử Mặc hết sức buồn bực, ta vừa gián tiếp cự
tuyệt xong, bọn người các ngươi lôi đâu ra mấy thứ lấy lùi làm tiến, sử dụng
thủ đoạn ra chiêu chớp nhoáng như thế chứ hả!

Ba vị mỹ nữ này thật quá vô tâm vô phế, đặc biệt là Cố
Thành Tây vốn cũng biết rõ Triệu Tử Mặc xưa nay đùa giỡn nam sinh chính là cự
tuyệt tỏ tình, còn đùa giỡn nữ sinh chính là làm cho đối phương càng cảm thấy
ghen tỵ, vậy mà còn dám mở miệng ăn nói linh tinh…

Bực mình quá bực mình quá! Triệu Tử Mặc ném chiếc đũa
đứng dậy định đi, không ngờ ba vị mỹ nữ kia trăm miệng một lời kêu to: “A Mặc!
Đứng lại!”

Cô còn chưa kịp xoay người, Cố Thành Tây đã vội vã
chạy lại đứng chặn ở phía sau, đem cô đẩy về chỗ ngồi, Khương Khương cắm đầu
cắm cổ một mạch chạy ra khỏi phòng ăn.

Thi Tiểu Phì nháy nháy mắt mấy cái tuyên bố: “A Mặc,
‘lão bằng hữu’(*) của mi tới rồi, trên quần còn chưng ra một đoá hoa choé loé
kia kìa…”

(*) ‘Lão bằng hữu’ là A.T chôm được bên 419 của Pa tỷ,
là thời kỳ kinh nguyệt.

Triệu Tử Mặc nước mắt tuôn trào.

Quả nhiên cô chính là sinh vật xui xẻo nhất quả đất,
đúng là phản ứng dây chuyền, lương thuỷ tắc nha, quá quá quá bi phẫn rồi đi!

Buổi trưa hôm đó, Khương Khương rất nhanh từ trong ký
túc xá lấy ra một chiếc áo khoác mỏng cùng một xấp giấy ăn, bốn người ngồi vào
phòng ăn vắng teo vắng ngắt, đem áo khoác thắt vào ngang hông Triệu Tử Mặc, sau
đó Thi Tiểu Phì bưng một cốc nước sạch tới, Triệu Tử Mặc đứng lên, ra sức dội
sạch chiếc ghế vừa bị cô làm cho “dính chưởng”, còn Cố Thành Tây mải mê cầm xấp
giấy ăn gian lao vất vả thực hiện nhiệm vụ “Huỷ thi diệt tích”(*)…

(*) “Huỷ thi diệt tích”: đại loại là xoá sạch dấu vết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.