Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 7: Trêu chọc


Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 7: Trêu chọc

Anh chàng thư kí họ Miêu này, thở phào nhẹ nhõm khi bước ra căn phòng đằng đằng sát khí. Từ trước đến nay, anh không thấy bất kì ai dám nói thẳng với Chủ Tịch “mặt lạnh Tu La”. Cô gái Diệp Bối Nhi này thật không tầm thường.

Song, trong căn phòng đầy mùi pháo nổ. Hai người không ai nói chuyện với ai, không khí xung quanh được bao trùm bởi sự im lặng. Anh – Tưởng Từ Hi đang chăm chú xem tài liệu, nhưng mắt anh đôi lúc nhìn về phía Diệp Bối Nhi.

Ộc… Ộc… Ộc

Tưởng Từ Hi khoé môi cong lên, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng như trước. Khuôn mặt bây giờ hiện vẻ thoả mãn. Diệp Bối Nhi bụng đói sôi sùng sục, vì nãy bụng cô kêu lên vô tình để Tưởng Từ Hi nghe được. Mặt cô xấu hổ đỏ lên như quả cà chua chín. Tưởng Từ Hi nhìn cảnh tượng trước mắt rất thích thú. “Khụ…khụ…” Anh giấu đi nụ cười xuýt phát ra.

“Đói à?” Tưởng Từ Hi trêu chọc.

“Không…. Không đói” Diệp Bối Nhi xấu hổ, mặt lại đỏ lên phủ nhận.

“Chắc chắn không đói?” Anh lại trêu chọc.

Ộc…. Ộc… Ộc

“Không đói.” Diệp Bối Nhi lại phủ nhận. Hai bên má ửng đỏ vì xấu hổ trông rất dễ thương.

“Vậy thì thôi, không đói thì tôi ăn.” Tưởng Từ Hi lại giở giọng trêu chọc.

Tên xấu xa, đồ bỉ ổi, tên biến thái, vô liêm sỉ, đồ điên, bệnh thần kinh, đê tiện, lòng dạ sắt đá… Vân vân mây mây. Diệp Bối Nhi thầm nguyền rủa anh. Nhưng rất tiếc những lời này chỉ có thể nói trong lòng. Hazzi (sợ bà này luôn, đói còn sỉ diện ==”)


Căn phòng lại trở về không gian vốn có – im lặng.

Thấy đối phương không trả lời. Tưởng Từ Hi nghĩ cô giận nên mềm lòng. Thực ra, anh không biết rằng cô đang nguyền rủa anh, đang lôi tám đời tổ tông mà ra nguyền rủa, bèn cất tiếng:”Giận à? Tôi nói giỡn đấy mau ăn đi. Cô bị đau bao tử, không ăn không được.” “Ấy, tại sao mình lại nói như thế? Mình quan tâm cô ta? Mình điên rồi!” Tưởng Từ Hi tự nói với bản thân.

Đối phương vẫn không đáp trả, anh thở dài, gấp tài liệu, hai tay đút túi quần, tiêu sái đi đến bên sofa ngồi kế bên cô. Đưa tay kéo hộp cơm trưa trên bàn. Mở hộp ra, mùi hương nào là sườn xào chua ngọt, khổ qua xào trứng, còn một chén chè đu đủ tuyết nhĩ táo đỏ. Sắc lẫn hương vị đều đầy đủ. Màu cam cam của sườn xào chua ngọt, màu xanh của khổ qua xen lẫn màu vàng của trứng, màu đỏ, màu trắng. Tất cả màu sắc hoà lẫn với nhau thật tao nhã, không chút bó buộc. Hương thì thơm phức không bàn cãi.

Diệp Bối Nhi ngửi thấy mùi hương của thức ăn, bụng càng sôi sùng sục. Những suy nghĩ nguyền rủa tám đời tổ tông tên Tưởng Từ Hi kia đều biến mất.

“Muốn ăn?” Tưởng Từ Hi hỏi.

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu. Trông bộ dạng cô như thế này thật là buồn cười.

“Ăn đi, không đùa với cô nữa.” Khoé miệng anh nâng lên một đường cong rất đẹp.

“Thật sao? Ăn được sao?” Cô nghi hoặc hỏi.

“Vậy cô muốn tôi đút cho cô à?”

“Không cần tôi tự ăn được. Sao anh không ăn?”

“Tôi không đói.” Lần này đến lượt Tưởng Từ Hi dối lòng.


Ộc… Ộc… Ộc…

Diệp Bối Nhi phá lên cười:” Ha… Ha… Ha. Tôi, tôi xin lỗi tôi không có ý cười anh đâu.”

“Chắc chắn không đói?” Cô lập lại câu nói lúc nãy của Tưởng Từ Hi. Bây giờ là tình thế đảo ngược. Diệp Bối Nhi trêu Tưởng Từ Hi.

“Anh ăn cùng tôi đi, tôi ăn không hết.” Diệp Bối Nhi nói.

“Tôi nể tình cô nài nỉ, tôi mới ăn cùng cô. Cô không được nghĩ lung tung.” Tưởng Từ Hi bá đạo ra lệnh.

Giây phút này, anh và cô hai người ăn cùng chung một hộp cơm. Nếu để cho nhân viên Tập đoàn Tưởng Thị biết đường đường là Chủ Tịch cao ngạo lạnh lùng, mặt lạnh Tu La ăn cơm chung với một nhân viên văn phòng chức vị thấp bé thế này. Chắc chắn toàn thể nhân viên Tập đoàn mắt chữ A miệng chữ O. Đúng lúc này…

Cốc… Cốc… Cốc

“Chủ Tịch, tôi là Liễu Phi Nhã.”

Tưởng Từ Hi có chút không hài lòng khi bị quấy rầy lúc ăn cơm, anh hằng giọng lên tiếng:” Vào đi.”

Liễu Phi Nhã đứng trước cửa chỉnh chu lại cho mình. Vì muốn gây ấn tượng với Chủ Tịch lạnh lùng, cô gái này tính tình hống hách lại thích so đo chuyện nhỏ nhặt, có tình cảm đối với Tưởng Từ Hi nhưng cô làm được việc nên anh mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Dáng người Liễu Phi Nhã không tệ. Chỗ cần lòi thì lòi, chỗ cần lõm thì lõm. Cô gái này rất thích màu đỏ. Liễu Phi Nhã hí hửng, trên môi nở một nụ cười vui vẻ đẩy cửa vào. Nhưng Trời không theo ý người, cửa vừa mở cảnh tượng Chủ Tịch cùng Diệp Bối Nhi cùng ăn chung một hộp cơm, nụ cười trên môi cô biến mất, sắc mặt thay đổi, đôi lông mày lá liễu của cô nhíu lại có thể kẹp chết con kiến. Cô bất mãn lên tiếng:”Chủ Tịch, ngài gọi tôi có việc gì?”


Lúc này Diệp Bối Nhi phát hiện có người ở trong phòng. Chính xác là Trưởng phòng xấu xa đã bắt cô làm bản kiểm điểm sáng nay. Vì quá bất ngờ thức ăn chưa nhai kĩ đã bị cô lập tức nuốt xuống mắc nghẹn ở cổ. “Khụ… Khụ… Khụ….”

“Từ từ ăn thôi không ai tranh với cô đâu mà lo.” Một tay anh đưa li nước cho cô, tay còn lại vuốt lưng cho cô.

Tình cảnh tất cả đều lọt vào đôi mắt sáng như sao của Liễu Phi Nhã. Cô thấy ấm ức trong lòng, cô làm ở đây 2 năm mà chưa bao giờ thấy Chủ Tịch quan tâm một người, nhất là một người khác phái. Cô chưa từng được anh để mắt đến, dù chỉ liếc nhìn cũng chưa từng. Vậy mà một nhân viên thấp bé như Diệp Bối Nhi lại được anh quan tâm, chăm sóc như thế. Đầu tiên là khăn tay, bây giờ là đưa nước, tay vuốt lưng cho Diệp Bối Nhi để cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô ta là ai mà dám sánh với mình chứ. Chỉ có một mình mình – Liễu Phi Nhã mình duy nhất có thể xứng đôi với Chủ Tịch. (Bà này ảo tưởng dễ sợ ==”)

“Diệp Bối Nhi tại sao cô lại ở trong phòng làm việc của Chủ Tịch?” Liễu Phi Nhã tức giận quát.

“Tôi…. Tôi…” Diệp Bối Nhi ấp úng.

“Là tôi bảo cô ấy ở đây. Trưởng phòng Liễu cô đã đi quá xa giới hạn của một cấp dưới rồi đấy.” Tưởng Từ Hi cất giọng, âm trầm không thấp cũng không cao, âm thânh cứ đều đều thốt ra từng chữ từng chữ tỏ vẻ cảnh cáo.

“Nhưng….. Tôi xin lỗi Chủ Tịch.” Liễu Phi Nhã ấm ức lườm Diệp Bối Nhi một cái.

“Nghe nói Trưởng phòng Liễu đây, về nội quy của Tập đoàn rất tuân thủ.” Tưởng Từ Hi nhết mép, ý cười gian xảo.

“Chủ…. Chủ Tịch quá khen.” Liễu Phi Nhã cứ ngỡ Tưởng Từ Hi đang khen mình, nên tỏ vẻ kiêu ngạo trước mặt Diệp Bối Nhi.

“Vậy tôi hỏi cô, quy định của Tập đoàn điều thứ nhất là gì?” Tưởng Từ Hi ánh lên nụ cười tà.

“Điều thứ nhất, giờ giải lao phải để nhân viên nghỉ ngơi, ngoại trừ việc bất khả kháng….” Câu nói chưa dứt đã bị Tưởng Từ Hi cắt ngang:”Vậy tại sao giờ ăn trưa lại bắt nhân viên làm việc quá sức tới mức bệnh đau dạ dày tái phát?”

Diệp Bối Nhi bất ngờ với những lời anh vừa nói. Anh là đang ra mặt giúp cho cô sao? Tại sao anh phải làm vậy? Hai tay cô siết chặt lại với nhau.

Lúc này Liễu Phi Nhã lên tiếng:” Tôi không có làm như vậy? Chủ Tịch phải chăng anh có hiểu lầm gì không?”


“Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái gì?” Nghĩ đến lúc nãy Diệp Bối Nhi đau đớn đến mơ mơ hồ hồ, cơn giận của anh lại bộc phát.

“Tôi chỉ bảo Diệp Bối Nhi viết bản kiểm điểm thôi. Thưa Chủ Tịch.” Liễu Phi Nhã ấm ức lên tiếng phủ nhận.

“Vậy sao? Tại sao lại viết bản kiểm điểm?” Tưởng Từ Hi hỏi.

“Vì cô ấy đi trễ.” Liễu Phi Nhã đáp.

“Vậy cô hãy viết một bản kiểm điểm cho tôi, sau đó đưa cho thư kí Miêu.” Anh ung dung ngồi trên sofa, không thèm liếc mắt đến Liễu Phi Nhã.

“Thưa Chủ Tịch, tại sao?” Liễu Phi Nhã thắc mắc.

“Cô vi phạm quy định, không nói nhiều hãy viết bản kiểm điểm sau đó đưa cho thư kí Miêu.” Anh ra lệnh vẫn không hề liếc nhìn cô Trưởng phòng đang ấm ức kia. Còn về phần Diệp Bối Nhi anh quay sang nói với cô:” Diệp Bối Nhi cô không cần viết bản kiểm điểm nữa.”

Diệp Bối Nhi nghe được lời anh nói, ngơ ngác nhìn anh không nói lời nào. Tại sao anh ấy lại giúp mình? Tại sao anh ấy lại ra mặt giúp mình? Tại sao? Những câu hỏi ấy cứ bủa vây trí óc của cô.

“Không còn việc gì nữa, đi ra ngoài.” Cơn giận của anh còn chưa nguôi, ra lệnh đuổi người.

Liễu Phi Nhã bước ra ngoài với vẻ mặt khó coi. Đúng lúc giờ nghỉ trưa đã hết, mọi người đi vào phòng làm việc thấy vẻ mặt khó coi của Liễu Phi Nhã, ai nấy đều hài lòng, che miệng cười.

“Đáng đời Liễu Phi Nhã, chắn chắn bị Chủ Tịch trách mắng vẻ mặt mới khó coi như vậy.” Kitty khoái chí vừa cười vừa nói.

“Đúng đấy, đúng đấy” cả văn phòng trăm miệng một lời đồng nhất với lời vừa rồi của Kitty.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.