Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 52: Dã ngoại (4)
Trên xe du lịch, không khí vô cùng náo nhiệt, nhất là chiếc xe có sự góp mặt của Chủ Tịch đại nhân, nhưng cũng đồng thời đánh vỡ mộng cho các nhân viên nữ, không ngờ boss lớn lại mang theo bà xã. Hai người bọn họ còn diễn một màn cẩu huyết ngược chó độc thân của tất thảy nhân viên trên xe.
“Bảo bối, buổi sáng hơi lạnh em mặc áo khoác đi.” Vừa nói Tưởng Từ Hi vừa đem áo khoác màu xanh nhạt khoác lên người Diệp Bối Nhi, đem cô bọc kín lại, anh còn lấy thêm cái mền mỏng phủ lên đùi cô, cử chỉ săn sóc dịu dàng như vậy khiến cho mọi người trố mắt kinh ngạc. Boss đã thay đổi rồi!!
“Ông xã.” Diệp Bối Nhi lay lay tay anh.
“Hửm?” Tưởng Từ Hi mặc kệ mọi ánh mắt của nhân viên đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ, đại boss cúi người cọ cọ mũi cừu nhỏ.
“Em đói bụng….” Dạo này thực sự cô ăn rất nhiều, người cũng nhiều thêm chút thịt, đây là công lao của Tưởng thiếu nuôi bà xã khéo, nghe bảo bối nhỏ nói vậy, ông xã cưng vợ như cưng trứng liền lấy trong balo đựng đồ ăn vặt một gói lớn khoai tây chiên tẩm phô mai đưa cho cái người đang đói bụng kia.
“Chỉ được ăn một nửa.”
“Cho em ăn hết đi mà, nha!” Diệp Bối Nhi làm nũng, chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn anh.
“Ông xã cho bảo bối hai lựa chọn. Một, chỉ được ăn một nửa. Hai, em ăn hết bịch khoai tây chiên này, từ nay về sau ông xã không cho em ăn nữa.” Tưởng Từ Hi thản nhiên đưa tay kéo lại chiếc áo khoác bị cô làm lệch, anh nâng mặt cừu nhỏ để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Hửm? Trả lời ông xã nghe.”
“Em không trả lời được không?”
“Miễn bàn.”
“Tại sao không cho người ta ăn hết chứ?” Diệp Bối Nhi giận dỗi như trẻ con, cô đưa chân đá đá chân Tưởng Từ Hi cho hả giận rồi xoay mặt ra nhìn cửa sổ không thèm đếm xỉa đến ông xã. Tưởng Từ Hi liếc nhìn cái người giận dỗi kia, anh cất bịch khoai tây chiên vào balo rồi lấy bịch khô mực ra, nói, “Bà xã nhỏ, ăn khô mực nè.”
“Không thèm.”
“Là mực khô Bento đó nha~~~” Tưởng Từ Hi vẫy vẫy bịch mực khô trước mặt cừu nhỏ. Diệp Bối Nhi khẽ liếc một cái, rồi làm như không thấy mực khô hấp dẫn như đang mời chào mình.
“Không thèm, không thèm, không thèm.”
“Chỉ là mực khô thôi mà, mình ăn mực tươi có ngon hơn không.” Diệp Bối Nhi thầm an ủi mình. Cô hít một hơi sâu thở ra, không thèm nhìn Tưởng Từ Hi.
“Thư kí Miêu.”
“Vâng, Chủ Tịch có chuyện phân phó?”
“Lấy khô mực phát cho mọi người đi.”
Diệp Bối Nhi “…”
Thế này là thế nào? ಥ_ಥ
“Bà xã nhỏ….” Tưởng Từ Hi kéo cái mặt chù ụ của cừu nhỏ qua, anh cười cười bóp mặt cô, “Sao mặt nhăn thành một cục vậy? Hửm?”
Cô xoay mặt tránh khỏi cái tay đang “hành hạ” mặt mình, “Lo mà phát khô mực của anh đi!”
Ái chà chà, dỗi rồi?
Tưởng Từ Hi lại thích thú với vẻ mặt này của cừu nhỏ, khà khà khà, lại có trò trêu chọc cô rồi!
Thư kí Miêu đang phát khô mực cho mọi người thì cái đồ con nít lớn xác đang tìm trò chọc ghẹo Diệp Bối Nhi, “Bảo bối, sao lại dỗi rồi? Nói ông xã nghe đi!”
•Tác giả: Tôi quá mệt mỏi rồi!!! 😩😩😩
•Doanh Hạo: Everybody say *meo meo*
•Đọc giả: Hai người bớt bớt đi…. 😤😤😤
================
“Em ghét ông xã lắm!”
Giọng cười trầm thấp vang lên, Tưởng Từ Hi cưng chiều xoa xoa đầu nhỏ trước mặt, “Bà xã nhỏ, cưng em chết mất!”
“Em muốn ăn mực Bento…” Diệp Bối Nhi cọ cọ lên cánh tay đại boss, “Ông xã em muốn ăn khoai tây chiên, em muốn ăn rong biển sấy khô…. Nha, nha, nha~~~” Cừu nhỏ làm nũng hết sức có thể, cô nghịch nghịch ngón tay Tưởng Từ Hi.
“Được, được, bảo bối ngoan nào.” Tưởng Từ Hi vỗ vỗ cái tay đang nghịch ngón tay mình, anh lại cúi người mở balo chứa đồ ăn vặt ra lấy một gói mực Bento loại lớn đưa cho cừu nhỏ.
“Thương ông xã nhất!”
•Tác giả: Tôi mệt với hai người, đừng ngược cẩu độc thân được không?
=========
Sau khi ăn uống thoả mãn, cừu nhỏ lại cảm thấy buồn ngủ, xe vẫn chạy băng băng trên đường, theo dự kiến thì khoảng hai giờ đồng hồ xe sẽ đến bãi biển, Diệp Bối Nhi ngồi xe đường dài không quen nên có chút đau lưng, mà cơn buồn ngủ lại ập đến, hai mí nặng trĩu như đeo chì, theo thói quen Diệp Bối Nhi tựa đầu vào vai ông xã dần dần chìm vào giấc ngủ.
“Bảo bối….” Tưởng Từ Hi quay sang thì thấy Diệp Bối Nhi đang tựa đầu vào vai mình ngủ ngon lành, miệng nhỏ còn “chẹp”, “chẹp” vài tiếng. Tưởng Từ Hi bật cười trước hành động trẻ con của cô, anh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, rồi bế cô nằm trong ngực mình. Chính anh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai người bọn họ ôm nhau, hình ảnh Chủ Tịch cao cao tại thượng nâng niu bà xã trong lòng khiến cho bao con dân đỏ mắt ghen tỵ, ngay cả Thư kí Miêu cũng kinh ngạc, mặc dù biết Chủ Tịch bọn họ rất chiều Bối Nhi nhưng mà khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tính cách luôn kiêu ngạo coi trời bằng vung, vậy mà, mỗi hành động, cử chỉ, săn sóc Diệp Bối Nhi như bảo bối, ánh mắt nhu tình, dịu dàng như nước nhìn cô, thì ra boss của bọn họ cũng vì một cô gái mà một lần lại một lần phá vỡ nguyên tắc của mình. Cho dù nóng giận cỡ nào cũng không nỡ trút giận vào người con gái ấy.
Xe đang chạy thì vấp phải ổ gà làm xóc nẩy lên một cái. Diệp Bối Nhi đang trong giấc ngủ ngon thì bị giật mình tỉnh giấc. Cô khó chịu cau mày, lại đi xe đường dài không quen, cổ mỏi ơi là mỏi khiến cho mặt cừu nhỏ nhăn lại thành một cục. Diệp Bối Nhi có một tật xấu, mỗi lần bị đánh thức trong giấc ngủ tính khí cáu kỉnh của cô lại bộc phát.
Tưởng Từ Hi đang dưỡng thần thì cảm nhận cơ thể mềm mại trước ngực mình cựa quậy, anh mở mắt ra nhìn thấy Diệp Bối Nhi mặt mày nhăn nhó thì cười cười.
“Bà xã nhỏ, bị đánh thức nên khó chịu sao?” Tưởng Từ Hi đưa tay nựng má cừu nhỏ.
“Ông xã.” Diệp Bối Nhi nũng nịu gọi anh, cô vẫn còn mơ màng mà dựa mặt vào cổ Tưởng Từ Hi, nhỏ giọng nói, “Chừng nào đến nơi vậy ông xã? Em khó chịu.”
“Bảo bối, ngoan nha, sắp đến rồi, có khó chịu lắm không? Để ông xã xem nào!” Tưởng Từ Hi đau lòng hôn lên mặt Diệp Bối Nhi, “Là ông xã không suy nghĩ chu đáo, lần sau chúng ta không ngồi xe khách nữa, được không? Lần sau, ông xã tự lái xe chở bảo bối.”
Diệp Bối Nhi lắc đầu, “Em không sao mà, không phải ông xã nói là sắp đến rồi sao?” Diệp Bối Nhi cười ngọt ngào, cô bắt chước Tưởng Từ Hi đưa tay chọc chọc cái gương mặt đẹp trai ngời ngời kia.
“Ông xã một lát đến nơi rồi em muốn chụp ảnh biển.”
“Được, chỉ cần bảo bối vui vẻ.” Tưởng Từ Hi cuối người hôn lên đỉnh đầu cừu nhỏ, cánh tay rắn chắc vẫn ôm khư khư Diệp Bối Nhi trong ngực mình.
“Ông xã ơi!”
“Anh đây.”
“Ông xã, ở bên anh em rất hạnh phúc, nếu như một ngày nào đó ông xã không còn bên cạnh nữa thì em phải làm sao đây?”
“Bé ngốc nghếch, suy nghĩ lung tung gì đó.” Tưởng Từ Hi cúi đầu xuống cắn vào cổ Diệp Bối Nhi coi như trừng phạt.
“Em sợ… Sợ một ngày không xa ông xã sẽ chán ghét em, anh ưu tú như vậy…. Mà em lại…. Á… Đau.” Diệp Bối Nhi xoay mặt lại bất mãn trừng mắt với cái người vừa mới cắn mình.
“Đau lắm đó.” Diệp Bối Nhi đưa tay xoa xoa chỗ anh cắn.
“Biết đau sao?” Tưởng Từ Hi tức giận nói.
“Đau…” Diệp Bối Nhi chu môi.
“Vậy những lời em nói có biết anh đau lòng như thế nào không?” Tưởng Từ Hi đánh mông cừu nhỏ thật mạnh.
“Em sai rồi…”
======•=
•Tác giả: 2/9 vui vẻ. Và au nằm chảy thay ở nhà với kì nghỉ lễ 4 ngày 😭😭