Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 50: Dã ngoại (2)
“Bảo bối, anh phải đến công ty một chút, em muốn đi chung không?” Sau khi cất điện thoại di động vào túi, Tưởng Từ Hi vỗ vỗ cái đầu nhỏ không ngừng cọ tới cọ lui trên người mình.
“Đi.”
Anh biết ngay là em sẽ đi mà.
“Ông xã, ngày mai mấy giờ đi dã ngoại vậy? Có cần chuẩn bị gì không?” Diệp Bối Nhi mè nheo ôm lấy ông xã từ đằng sau, mặt cô cứ cọ tới cọ lui trên lưng anh. Há há há… Có trò mới chơi rồi! Diệp Bối Nhi tiếp tục ôm Tưởng Từ Hi từ đằng sau cọ qua cọ lại. Tưởng Từ Hi đang thắt cavart cũng phải dừng tay lại.
“Bảo bối, thích cọ vậy hả?” Tưởng Từ Hi hỏi.
“Thích lắm, thích lắm.” Vừa nói cô vừa thích thú với trò chơi mới của mình, dùng mặt cọ lưng Tưởng Từ Hi.
….
“Ưm… Ông… Ông xã, em chịu hết nổi rồi.” Diệp Bối Nhi nỉ noi cầu xin, gương mặt cô phủ đầy một mảng phấn hồng. Tưởng Từ Hi không những không bỏ qua cho cô mà còn để chân cô gác lên vai mình, anh dùng lực “cọ” tới “cọ” lui trên người cừu nhỏ.
“Không phải bảo bối thích cọ lắm sao?” Giọng anh khàn khàn như có cát, hạ thân liên tục “cọ” trên người Diệp Bối Nhi.
“Không thích nữa… Oa… Oa… Ông xã bắt nạt… Oa…”
“Biết sai chưa?”
“Dạ biết….”
“Vậy ngoan ngoãn nằm yên để anh “cọ”.”
Đường nào cũng chết, Diệp Bối Nhi bây giờ đã rút ra bài học cho mình là không được cọ ông xã, quan trọng nhất là không được cọ ông xã trong thời kì động dục, nếu không chỉ mình chịu thiệt.
===============
“Bảo bối….” Tưởng Từ Hi đưa ngón tay chọc chọc mông cừu nhỏ, “Bà xã nhỏ…. Ông xã xin lỗi mà!” Diệp Bối Nhi vẫn không thèm để ý đến anh, cô cuộn mình trong mền thành một cục tròn vo trên giường.
“Bảo bối, đừng giận nha! Ông xã có mua kem nè, có đủ mùi vị luôn.” Tưởng Từ Hi tiếp tục chọc mông của cừu nhỏ đang giận dỗi kia, xem ra anh “cọ” hơi nhiều rồi:)))
“Sáng mai 4h30 sáng tập trung trước cửa công ty để đi dã ngoại, ở đó có rất nhiều đồ ăn nha, hải sản nè, còn có thể ra biển chơi nữa, bảo bối em không đi sao?”
“Không đi.” Diệp Bối Nhi giận thiệt rồi, người ta cọ anh có chút xíu thôi, anh lại “cọ” người ta thành như vậy, chân không còn sức nào, đi dã ngoại cái gì chứ??
“Thôi mà… Bảo bối của ông xã đáng yêu nhất, đi chơi đi, bảo bối không thương anh nữa sao? Hửm? Xuống ăn cơm nha, qua giờ cơm rồi! Ăn cơm xong rồi phạt ông xã cũng được mà, bảo bối nghe lời, đừng để đau bao tử.” Tưởng Từ Hi hết sức dịu dàng dỗ ngọt bà xã, bé ngốc giận dỗi là chuyện lớn đó, lần trước anh nói bụng cô hơi nhiều mỡ một chút thôi, cừu nhỏ liền bỏ mặc anh một tuần liền. Bây giờ không biết bảo bối có cấm dục anh không nữa.
•Tác giả: Chết đến nơi tật xấu vẫn không đổi 😒😒
•Doanh Hạo: Từ Hi cậu chết chắc rồi. Ha ha ha….
============
“Ăn cơm.” Sau khi tiêu tốn cả chục lít nước miếng cuối cùng cừu nhỏ cũng nghe lời chui khỏi mền, lộ ra cái đầu nhỏ, Diệp Bối Nhi hừ mũi nhìn Tưởng Từ Hi một cái rồi đặt chân xuống đất. Ai ngờ, cô loạng choạng xém ngã xuống đất, đại boss nhanh tay nhanh chân ôm cô vào lòng, anh đánh nhẹ mông Diệp Bối Nhi một cái rồi nhẹ giọng mắng, “Bướng bỉnh.”
“Hic… Ông xã bắt nạt… Oa…” Dám đánh mông cô hả? Cô khóc cho anh coi.
“Bảo bối không khóc. Anh không đánh mông nữa, không khóc nha~~~~” Tưởng Từ Hi đau lòng hôn lên khắp mặt bà xã nhỏ.
“Hì hì.” Cừu nhỏ cong mắt cười.
“Dám chọc ông xã hả?” Tưởng Từ Hi cắn má cô một cái. Diệp Bối Nhi nhăn mũi nhìn anh, “Ông xã bắt nạt người ta trước.”
“Phải, phải là ông xã không tốt. Bảo bối ăn cơm trước rồi mới phạt anh sau, được không?”
“Tạm tha cho anh.” Nói rồi Diệp Bối Nhi trèo lên người Tưởng Từ Hi hai tay hai chân quấn chặt người anh như gấu Koala.
•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•
Trước khi ngủ.
“Ông xã ơi… Em xếp phụ anh nha…” Diệp Bối Nhi tỏ vẻ đáng yêu nhìn cái người đang gắp quần áo chuẩn bị cho chuyến dã ngoại 2 ngày 1 đêm, nghe cô nói vậy Tưởng Từ Hi lập tức đi đến bên giường ngồi xuống xoa mặt cô, “Để ông xã làm được rồi, ngoan đi ngủ đi, gần 12 giờ đêm rồi, 4 giờ 30 sáng phải tập trung sao bảo bối dậy nổi?”
“Ông xã à…” Diệp Bối Nhi bĩu môi.
“Lại đây.” Tưởng Từ Hi mềm lòng kéo tay cô đến chỗ xếp hành lí, anh phân công cô gắp quần áo bỏ vào túi xách, còn mình đi lấy máy ảnh. Cừu nhỏ thấy ông xã nhà mình lấy máy ảnh thì thắc mắc hỏi, “Ông xã lấy máy ảnh làm gì vậy?”
Đương nhiên là chụp hình rồi đồ ngu. À đó là lời của người khác, còn Tưởng Từ Hi thì, “Chụp lại khoảng khắc hạnh phúc của hai chúng ta.” Tưởng Từ Hi cúi người hôn nhẹ lên trán cô.
==========••
MẪU TRUYỆN NHỎ (2)
Thu đi đông đến.
Lại một mùa đông, tuyết rơi trắng xoá trên đường, Diệp Bối Nhi đang ung dung đi dạo. Tất nhiên, Tưởng Từ Hi cũng đi kè kè bên cạnh Diệp Bối Nhi, tay nắm lấy tay, mười ngón hai người đan chặt vào nhau. Người đi đường cũng ngoái đầu lại xem cặp vợ chồng hạnh phúc này, trước những con mắt hâm mộ nhìn chằm chằm hai người, Tưởng Từ Hi kiêu ngạo nhìn bọn họ với bộ mặt, “nhìn thấy không? Bọn tôi rất hạnh phúc”.
Hai người bọn họ cùng sánh vai nhau đi trên con đường phủ đầy tuyết, Diệp Bối Nhi nghiêng đầu sang nhìn ông xã mặt dày của mình mỉm cười. Tưởng Từ Hi bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, anh cũng cười nhìn Diệp Bối Nhi rồi đưa tay vuốt ve gò má sớm đã ửng hồng vì lạnh,”Ông xã của em rất đẹp trai phải không?”
Diệp Bối Nhi khinh thường lườm anh, “Trên thế gian này không chỉ có một mình anh đẹp trai.”
“Hừ, nhưng anh vừa đẹp trai vừa là người đàn ông tốt.”
Trầm mặc…..
Vài giây trôi qua, Diệp Bối Nhi vẫn không mở lời mà cô lại đưa mắt đến một nơi. Đó là một quán bán đậu hủ chiên bên lề đường. Tưởng Từ Hi thấy cô nhìn chằm chằm quán bán lề đường, anh nhíu mày, “Không được ăn.”
Cô bĩu môi, “Một miếng thôi. Được không?”
Tưởng Từ Hi kiên quyết, “Không được.”
“Hừ, đồ đáng ghét.” Diệp Bối Nhi tức giận dậm chân bình bịch. Chỉ là lúc trước đã xảy một chuyện nho nhỏ với Diệp Bối Nhi, Tưởng Từ Hi máu ghen dâng trào nên từ đó cấm tuyệt Diệp Bối Nhi đến những quán lề đường ăn vặt.
Chuyện là như thế này.
Vào ngày trăng thanh gió mát. Diệp Bối Nhi đột nhiên muốn đi ăn vặt, Tưởng Từ Hi cưng chiều vợ lên trời nên tình nguyện lái xe chở cô đi. Tưởng Từ Hi chở cô đến con phố ăn vặt sầm uất. Anh đậu xe bên vệ đường, cùng cô đi mua đồ ăn vặt. Diệp Bối Nhi thấy phía trước có quán đậu hũ chiên, mắt cô lập tức loé sáng, nhanh chân chạy đến, “Ông chủ cho hai xâu đậu hủ, nhiều tương ngọt.”
“Có ngay.”
“Cảm ơn.” Cô nhanh chóng trả tiền, tìm kiếm bóng dáng Tưởng Từ Hi.
“Hừ, em vì hai xâu đậu hủ chiên mà nhẫn tâm bỏ rơi ông xã của mình.” Giọng điệu Tưởng Từ Hi đầy oán trách.
“Ông xã.” Diệp Bối Nhi mỉm cười lấy lòng anh, “Em cố tình mua cho anh một xâu này.”
“Coi như em còn có lương tâm.”
Bỗng nhiên có một người đàn ông vội vội vàng vàng va trúng người cô, tương ngọt trên hai xâu đậu hũ cũng theo quán tính mà vây lên trước ngực Diệp Bối Nhi. Anh chàng kia áy náy liên tục nói xin lỗi. Nhanh tay lấy trong túi áo khoác ra bịch khăn giấy lau đi vết tương trước ngực bà xã của ai kia. Toàn bộ cảnh “ám muội” này lọt vào tầm mắt của thùng dấm to bự họ Tưởng nào đó. Anh sắc mặt đen thui, hầm hầm bước đến chắn trước mặt Diệp Bối Nhi, xoay mặt đối diện anh chàng xấu số kia, lạnh lùng lườm anh, “Cút ra chỗ khác.” Anh nói dường như nghiến răng nghiến lợi, muốn đem anh ta mà ngũ mã phanh thây. Gân xanh nổi lên đầy trán, tay nắm chặt thành quyền, dám động vào bảo bối của anh. Tay còn dám đặt vào khu cấm địa của anh. Ngực của cô chỉ anh mới có thể chạm. Ai đời nào để người khác xâm phạm lãnh thổ mình.
Người đàn ông giật mình, sau đó lúng túng, “Xin lỗi, tôi không cố ý. Thành thật xin lỗi.” Anh ta bị khí thế kinh người của Tưởng Từ Hi làm cho sợ hãi. Mặc dù là phái nam nhưng đối diện với một người như Tưởng Từ Hi thì cũng có vài phần kiên dè. Ánh mắt Tưởng Từ Hi nổi lên sát ý. Cô vợ bé nhỏ của người nào đó thấy tình thế căng thẳng như vậy, vội vàng cất tiếng hoá giải bầu không khí giữa hai người.
“Ông xã…” Cô níu lấy ống tay áo anh, giọng nũng nịu kêu anh, muốn ông xã chú ý đến mình.
Tưởng Từ Hi liếc xéo cô, sắc mặt có chút hoà hoãn lại, kéo cô áp vào lòng ngực mình, hai tay ôm chặt cô đến không thở nổi, quăng một ánh mắt sắc lạnh cho người đàn ông đó, “Còn không mau cút.” Vì cô đây là nhượng bộ cuối cùng của anh. Anh chàng xui xẻo kia nhanh chóng bước đi, còn ở thêm giây nào chắc anh bệnh tim mà chết mất. Thật khiếp sợ….
Mắt thấy tên kia đã đi xa, Tưởng Từ Hi “Hừ” một tiếng, buông Diệp Bối Nhi ra. Một mình đi về chiếc Lamborghini Veneno đậu ven đường. Thấy mình đã chọc giận ông xã, cô cũng không dám nói gì, lủi thủi đi theo anh. Ngồi vào ghế phụ, dây an toàn cũng quên thắt, Diệp Bối Nhi hai tay để lên đầu gối, mặt cúi xuống như học sinh tiểu học, cô lén nhìn anh vài lần, thấy Tưởng Từ Hi tay để trên vô lăng. Môi mím thành một đường, chứng tỏ anh vẫn còn giận, Diệp Bối Nhi rụt rè lên tiếng, “Ông xã, em sai rồi.”
Thùng giấm chua của anh đã đổ dễ gì nguôi giận, anh liếc cũng chẳng thèm liếc đến cô, hừ lạnh một tiếng. Thấy tình hình không ổn Diệp Bối Nhi liều mình nịnh nọt Tưởng Từ Hi, cô rướn người qua, giang hai chân ra ngồi lên đùi Tưởng Từ Hi, mắt nhìn chăm chăm anh dò xét. “Đừng giận. Lần sau em không dám nữa.” Nhận thấy mặt anh hơi dịu lại, Diệp Bối Nhi đánh bạo đưa môi lên cổ anh vừa hôn vừa mút.
“Rầm… Rầm…”
Hàng phòng thủ cuối cùng của anh cũng sập. Lúc nãy, thấy cô lủi thủi một mình đi theo sau mình. Tưởng Từ Hi rất muốn ôm cô vào trong ngực. Nhất thời vì cơn giận đè lấp lí trí anh vẫn tiếp tục đi. Ngồi trong xe, anh thật giận chính mình, tay siết chặt vô lăng, môi mím lại, đang tự kiểm điểm lại. Ai ngờ rằng, cô ngốc nào đó rướn người qua ngồi lên người Tưởng Từ Hi, đã vậy còn khiêu khích vừa hôn vừa mút lên cổ anh, vừa vặn khơi dậy dục vọng của Tưởng Từ Hi. Anh lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, đưa tay đặt sau gáy Diệp Bối Nhi, môi đáp trả lại nụ hôn cô. Môi lưỡi dây dưa, Tưởng Từ Hi vừa mút vừa cắn môi cô coi như trừng phạt. Thấy cô thiếu dưỡng khí mới quyến luyến buông vợ ngốc nghếch mình ra. Giọng khàn đục, ghé sát tai cô, thì thầm, “Bà xã, anh muốn em.” Nói rồi kéo tay cô đưa xuống “người anh em” mình đã sớm gào thét muốn phóng thích ra ngoài. Tưởng Từ Hi nhanh chóng cởi áo cô ra….
•••• Ta là kẻ phá đám ••••
=•=•=•=•=•=•=•=•=•
Quay trở về hiện tại~~~~~
Diệp Bối Nhi tức giận dậm chân bình bịch, nằng nặc đòi ăn cho bằng được. Tưởng Từ Hi yêu nghiệt nhìn cô hỏi, “Thật muốn ăn?”
Thấy ông xã hỏi Diệp Bối Nhi hớn hở gật đầu, mắt sáng lên mong chờ nhìn anh.
“Muốn ăn thì không được xem tiểu thuyết ngôn tình nữa.”
“Không được, không được, không được.” Diệp Bối Nhi lắc đầu cự tuyệt.
“Vậy thì thôi.” Con cáo già nào đó cười thầm trong bụng, ung dung tiêu sái đem cô vợ bảo bối của mình nép vào lòng ngực ấm áp của mình.
“Không ăn thì không ăn. Đồ cáo già, đồ xấu xa, đại gian thương, đồ vô sỉ, trứng thối xấu xa, bla…bla…bla. Lại lấy ngôn tình uy hiếp người ta.” Diệp Bối Nhi bĩu môi làu bàu, Tưởng Từ Hi thấy cô lầm bầm một mình, biết chắc là đang mắng anh. Không sao, cứ để cô mắng, cô càng mắng tức là càng quan tâm anh.
=•=•=•=•=•=•=•=•=•=
•• Tác giả: Tưởng thiếu anh rất thích bị ngược nhỉ???:)))
•• Tưởng Từ Hi: *lườm* Tôi là người đàn ông tốt, nên vợ mắng mình thì nghe thôi, một ngày không nghe vợ mắng có giác thiếu mất gì đó.
•• Tác giả: *cảm giác thật ba chấm*
•• Diệp Bối Nhi: mặt dày
•• Tưởng Từ Hi: *nhe răng cười*
======••••••
•Tác giả: Au ngủ đây, buồn ngủ quá 💤💤💤💤. Đọc xong chương này rồi ngủ đi. Erik không gọi đâu 😂😂😂