Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 48: Vấn đề


Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 48: Vấn đề

“Bà xã nhỏ, dậy nào!” Tưởng Từ Hi vỗ vỗ mông cái người đang nằm ngủ trên người anh, cái tướng ngủ cực kì bắt mắt, chân tay quấn chặt lấy Tưởng Từ Hi, cái đầu nhỏ thì chôn trong hõm vai đại boss, khoé miệng còn chảy nước miếng, cô ngủ say sưa, miệng còn “chẹp, chẹp” vài cái. Tưởng Từ Hi bật cười trước hành động trẻ con của cừu nhỏ. Thật đáng yêu!!

“Bảo bối, dậy ăn cơm.” Tưởng Từ Hi thích thú lấy tay chọc chọc mặt phúng phính của ai kia, cái cảm giác đưa tay ấn xuống, da thịt trên mặt cừu ngốc nghếch lún xuống một lỗ nhỏ, thật thích! Tưởng Từ Hi cứ tiếp tục với sở thích kì quặc của mình cho đến lúc Diệp Bối Nhi cau mày khó chịu khi bị phá giấc ngủ. Cô gạt tay anh ra, lẩm bẩm, “Đừng phá mà.”

“Ngoan, bảo bối dậy đi, qua giờ cơm trưa rồi.”

Diệp Bối Nhi đang ngủ thì cảm thấy có ai đang nói chuyện với mình, cô cố nâng mí để nhìn, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai của ông xã, Tưởng Từ Hi thấy cô mở mắt thì ôm Diệp Bối Nhi ngồi dậy, xoa xoa mặt cừu nhỏ, “Tỉnh chưa? Dậy ăn cơm, bảo bối không đói sao?”

Diệp Bối Nhi đưa hai tay dụi dụi mắt, nửa tỉnh nửa mê nhìn Tưởng Từ Hi, “Mấy giờ rồi ông xã?”

“Gần 1 giờ trưa rồi.” Tưởng Từ Hi vừa trả lời vừa kéo tay Diệp Bối Nhi xuống không cho cô dụi mắt nữa, anh ôm cô đi rửa mặt cho tỉnh táo. Đi vào toilet, anh ôm cô ngồi trên thành bồn tắm, sau đó đứng dậy đi lấy khăn mặt có in hình gấu con làm ướt rồi lau mặt cho cừu nhỏ. Được ông xã lau mặt cho thì cô bớt buồn ngủ nhưng đôi mắt cứ nhậm nhèm, Diệp Bối Nhi đưa tay che miệng ngáp một cái thật lớn. Xả sạch khăn mặt, Tưởng Từ Hi lại ôm bà xã gấu túi đi xuống phòng ăn, Diệp Bối Nhi cảm thấy mình ngủ bao nhiêu cũng không đủ, chân thì không có sức, eo lại mỏi, mở miệng nói chuyện cũng lười nữa huống chi ăn. Đều tại cái tên xấu xa nào đó điên cuồng đòi hỏi, ban ngày ban mặt cũng không tha cho cô. Boss Tưởng thấy cừu nhỏ mệt mỏi như vậy thì đau lòng không thôi. Dặn dò nhà bếp xong xuôi, bế Diệp Bối Nhi ngồi xuống ghế, anh cũng kéo ghế ngồi kế bên cô.

“Bảo bối mệt sao? Có khó chịu chỗ nào không? Nói ông xã nghe đi.” Tưởng Từ Hi hôn “chụt” vào má bà xã một cái thật kêu, nhìn cô uể oải như không có sức sống làm cho anh cảm thấy thật tội lỗi, Tưởng Từ Hi nghiêng đầu xem xét nét mặt bà xã anh có khó chịu chỗ nào không. Ngoài vẻ mặt mệt mỏi ra thì không có gì cả, chỉ là cừu nhỏ đang rất buồn ngủ, cô muốn về phòng nằm ngủ một giấc thật đã mà thôi.

“Ông xã em không ăn đâu, em muốn ngủ.” Cơn buồn ngủ liên tục đánh úp cô, Diệp Bối Nhi liên tục dụi mắt khiến cho mình tỉnh táo.

“Ngoan nha, bảo bối ăn xong rồi ngủ. Không được để bụng đói, biết không?” Tưởng Từ Hi dịu dàng dỗ bà xã nhỏ.

“Dạ biết, nhưng người ta rất buồn ngủ.” Trong lúc này đây cô vẫn không quên làm nũng với Tưởng Từ Hi. Diệp Bối Nhi nghiêng người ôm lấy tay ông xã cọ tới cọ lui.

“Ăn xong rồi ngủ, ngoan, nghe lời.” Trong khi anh đang dỗ dành cô thì nhà bếp đã bưng đồ ăn bày lên rồi nhanh chóng lui ra. Mùi thức ăn thơm phức, bốn món một canh, nào là thịt chưng nước tương, cải chua xào tỏi ớt, gà xào gừng, canh bí đỏ nấu tôm khô, còn món tráng miệng là cao quy linh.

“Ngồi đàng hoàng, anh múc cơm cho em.” Làm nũng không được thì phải nghe lời nếu không Hi Tử sẽ tức giận, Diệp Bối Nhi thực sự sợ khuôn mặt khi tức giận của anh nha, rất hung dữ!

“Nè, ăn cánh gà đi, em thích nhất đó.” Múc cơm vào chén cho cô rồi gắp cánh gà bỏ vào chén cừu nhỏ luôn. Diệp Bối Nhi mỉm cười nhìn anh cầm đũa lên, “Ông xã ăn cơm.”

•Tác giả: Sao tôi có cảm giác hai người là cha con chứ không phải vợ chồng.

•Diệp Bối Nhi: Có mình cô có cảm giác vậy thôi. *mỉm cười*

“Ừm, bảo bối ăn cơm.” Tưởng Từ Hi cũng cười nhìn cô, còn tiện tay véo mặt bánh bao của cô hai cái nữa. Anh lại gắp cho cô miếng cánh gà nữa. Còn mình thì ăn cải chua với thịt chưng. Diệp Bối Nhi thấy anh chỉ ăn mỗi hai thứ đó thôi thì nhíu mày, “Ông xã sao anh không ăn gà?”

“Em thích ăn gà mà, ăn nhiều một chút, sơn hào hải vị ông xã ăn nhiều rồi. Ngoan, ăn cơm đi.” Tưởng Từ Hi cong môi, anh đưa tay xoa đầu bà xã nhỏ.

“Không thích đâu. Ông xã làm việc vất vả nhưng ăn ít, em chỉ ở nhà làm sâu gạo lại không giúp gì được cho anh lại giành phần ăn của anh, như vậy không công bằng, ông xã bị thiệt thòi.” Diệp Bối Nhi bỏ chén xuống không ăn nữa.

“Khờ quá đi, vợ chồng với nhau sao có chuyện không công bằng ở đây, ông xã là thương nhân không bao giờ bị thiệt thòi. Bảo bối ngoan, ăn cơm đi.”


“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết. Không phải em nói buồn ngủ sao? Ăn cơm xong là có thể ngủ rồi.” Thấy thái độ kiên quyết của Tưởng Từ Hi thì cô cũng không dám cãi lại, Diệp Bối Nhi bĩu môi một cái rồi cầm đũa nghe lời ngoan ngoãn ăn cơm, đang xới cơm ăn thì cừu nhỏ lén nhìn Tưởng Từ Hi rồi vươn tay gắp lấy đùi gà bỏ vào chén anh. Tưởng Từ Hi định mở miệng thì Diệp Bối Nhi lên tiếng trước, “Ông xã ăn cơm không được nói chuyện.”

Đại boss nhìn bà xã một cái rồi yên lặng cúi đầu ăn cơm, Diệp Bối Nhi hài lòng nhìn biểu hiện của anh, cô tủm tỉm cười rồi ăn cơm ngon lành.

“Ông xã uống canh.” Diệp Bối Nhi ăn xong, cô đứng lên múc canh đưa cho Tưởng Từ Hi, chén canh thơm phức, khói bay lên nhàn nhạt, anh nhận lấy chén canh từ tay Diệp Bối Nhi, lấy muỗng khuấy nhẹ để bớt nóng, rồi đưa lên miệng thổi, anh múc muỗng nhỏ canh đút cho cô, “Há miệng.”

Diệp Bối Nhi định từ chối thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của boss Tưởng. Cô đành ngoan ngoãn há miệng uống hết canh anh đút cho mình.

“Ợ…” Ăn no Diệp Bối Nhi ợ một cái rồi xoa xoa bụng tròn trĩnh của mình dựa vào ghế ăn chén cao quy linh được ướp lạnh.

Xong xuôi, cô định đứng lên dọn dẹp chén đũa, tay còn chưa đụng vào chén thì bị Tưởng Từ Hi đánh vào mông một cái. Cô uất ức xoa xoa mông rồi đi ra ngoài phòng bếp, dọn dẹp chén đũa đành để người giúp việc làm vậy. Diệp Bối Nhi ra ngoài phòng khách ngồi trên sofa lầm bầm làu bàu, “Đồ đáng ghét, tại sao không cho người làm việc nhà chứ? Hỡ cái là đánh mông, mông người ta đã không được lớn rồi còn đánh như vậy nữa. Tưởng vô sỉ.” Vừa mắng lén ông xã vừa ăn chén cao quy linh thứ hai. Nói cho cùng thì cô vẫn không quên ăn.

“Ai là Tưởng vô sỉ? Hửm?” Tưởng Từ Hi bất thình lình xuất hiện trước mặt Diệp Bối Nhi, làm cho cô xuýt mắc nghẹn, anh nhướn mày đưa ngón nâng cằm cừu nhỏ lên.

“Hì hì…” Cô cười nịnh nọt. Nếu như cô có đuôi chắc chắn nó đang ve vẩy sau lưng cô. “Ông xã… Tưởng vô sỉ? Ai là Tưởng vô sỉ?” Diệp Bối Nhi rướn người ôm lấy eo ếch anh nịnh nọt.

“À… Chắc anh nghe không rõ.” Tưởng Từ Hi véo véo chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, xem ra công phu làm nũng của cô ngày càng tiến bộ rồi. Đại boss ngồi xuống cạnh Diệp Bối Nhi, anh đưa tay luồn qua eo có nguồn mỡ dồi dào của cô xoa xoa.

“Bảo bối muốn đi chơi không?”

“Muốn, muốn, muốn.” Nghe được ông xã dẫn đi chơi cừu nhỏ liền hí hửng trèo lên người anh, hai tay hai chân ôm chặt anh như gấu túi, “Đi chơi, dẫn em đi chơi đi, em ở nhà rất chán.”

“Phải xem biểu hiện của em sao đã.” Tưởng Từ Hi lại bày trò trêu ghẹo vợ yêu rồi, há há há, xem ra lại một phen náo loạn đây.

“Ông xã, ông xã đẹp trai ơi, dẫn em đi chơi đi. Boss đáng yêu, Chủ Tịch đại nhân, dẫn em đi chơi đi.” Diệp Bối Nhi bày ra vẻ mặt đáng yêu nhất có thể để nịnh nọt anh, nhưng con sói lớn xấu xa nào đó lại trưng cái bộ mặt “chỉ có vậy thôi sao?”, thật tức chết người mà!!!

“Ông xã à.” Diệp Bối Nhi ôm cổ anh lắc lắc, “Ông xã không dẫn em đi chơi, em khóc cho anh coi.”

Ái chà chà, dám doạ anh nữa cơ, nhưng mà chiêu này thực hiệu nghiệm.

“Được rồi, được rồi, ông xã dẫn em đi chơi, không cho khóc.” Tưởng Từ Hi lập tức giơ cờ trắng đầu hàng. Bảo bối của anh mà khóc, tim anh cũng đau theo, anh không muốn đau tim mà chết sớm đâu, anh còn phải cưng chiều, yêu thương cô thật tốt nữa.

“Yeah… Yêu ông xã nhất, thích ông xã nhất.” Cừu nhỏ cong mắt cười, cô rướn người thơm lên mặt boss Tưởng một cái thật kêu, “Chỉ vậy thôi sao?” Sói xám nào đó được nước lấn tới, kéo mặt cô đến sát gần mình, ở chung lâu ngày với Tưởng Từ Hi đương nhiên cô hiểu ý anh rồi, cừu nhỏ ngốc nghếch đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt đẹp trai, cô chu môi hôn mạnh lên môi anh, “Moa~~~~~”

“Hài lòng chưa?” Diệp Bối Nhi nhăn mũi nhìn ông xã đang hết sức vui vẻ ôm cô cọ cọ cổ mình.


“Bảo bối thật thơm!” Anh tham lam hít thật sâu mùi sữa tắm trên người bà xã, lại không nhịn được hôn dọc từ cổ đến xương quai xanh của Diệp Bối Nhi, tay xấu xa xoa tới xoa lui trên mông bà xã.

“Lưu manh! Lúc nãy vừa mới làm xong.” Diệp Bối Nhi kháng nghị, cô dùng tay nhỏ đánh lên vai Tưởng Từ Hi.

“Đừng nhúc nhích, ngoan cho ông xã ôm một chút. Nếu không em lo mà khóc đi.” Vừa uy hiếp vừa nhỏ nhẹ dụ dỗ, giọng khàn khàn trầm thấp, Tưởng Từ Hi khó khăn điều chỉnh hơi thở, anh ôm chặt cô. Diệp Bối Nhi nghe anh nói vậy cũng không dám động đậy nữa, ngồi im cho anh ôm. Qua một lúc, cơn nóng từ bụng dưới cùng từ thuyên giảm, Tưởng Từ Hi đẩy nhẹ Diệp Bối Nhi ra, nhỏ giọng nói, “Bảo bối, mới được em hôn một chút anh lại muốn rồi. Em nói anh phải làm sao đây?”

“Ma háo sắc, coi chừng có ngày anh chết trên giường.”

“Hahaha… Anh cùng em chết trên giường cũng được.” Tưởng Từ Hi lại bày bộ mặt dày vô sỉ của mình ra trêu ghẹo cừu nhỏ. Diệp Bối Nhi mặt mỏng nghe anh nói vậy liền đỏ mặt, vùi đầu vào ngực ông xã xấu xa.

============

Lại một ngày trôi qua, cuộc sống của Diệp Bối Nhi cứ vui vẻ hạnh phúc dưới sự cưng chiều và yêu thương của ông xã Tưởng Từ Hi. Ngày cứ hết ăn lại ngủ, đêm thì cùng ông xã lăn qua lăn lại trên giường đến kiệt sức. Quả thật như một bà hoàng ngoại trừ việc không xuống được giường. Cho nên cô muốn làm một cuộc cách mạng mang tên “VÌ MỘT SỨC KHOẺ TỐT”, kể từ ngày hôm nay phất cờ khởi nghĩa, Diệp Bối Nhi đã đề nghị với ông xã đói khát của mình.

“Ông xã chúng ta nên tạm thời chia phòng ngủ đi.” Diệp Bối Nhi nói một cách nghiêm trang.

“Không được.” Với cái đề nghị thiệt thòi như vậy đương vị Chủ Tịch nào đó không chấp thuận, đã là thương nhân thì không thể bị thiệt thòi. Tưởng Từ Hi không bàn cãi trực tiếp bác bỏ vấn đề của Diệp Bối Nhi. Bà xã nhỏ rất thơm, người lại mềm mại có thịt ôm rất thích, Tưởng Từ Hi nghĩ đến hằng đêm chăn đơn gối chiếc thì chịu làm sao nổi.

“Không được cũng phải được.” Lần này Diệp Bối Nhi không thể nhượng bộ, nếu như nhún nhường thì cô sẽ bị ép khô mất, anh không mệt thì cô cũng mệt, ngày nào cũng không xuống được giường, người ngốc cũng biết cô đã làm gì. Tiếp tục như vậy làm gì còn mặt mũi mà nhìn người khác nữa chứ.

“Bà xã à, anh hứa không làm nữa, chỉ ôm thôi, đừng chia phòng ngủ mà.” Ai mà ngờ rằng vị Chủ Tịch cao cao tại thượng này lại xuống nước năn nỉ vợ yêu để không chia phòng ngủ. Bị ngoài người ngoài biết thì cười cho thúi đầu.

“Ờ thì chia phòng ngủ thôi, cái câu này nói biết bao nhiêu lần rồi hả? Cuối cùng thì thế nào?” Không phải lăn qua lăn lại tới sáng sao? Diệp Bối Nhi quăng một ánh mắt khinh bỉ tới ông xã mình.

“Bà xã, đừng chia phòng, cho anh ngủ sofa trong phòng cũng được. Đừng chia phòng mà.” Tưởng Từ Hi đáng thương ôm cừu nhỏ, đằng sau khuôn mặt anh tuấn đẹp trai này là một con sói xám đen tối, khà khà khà… Chia phòng ngủ thì đương nhiên không được tiện, nhưng mà anh ngủ sofa thì…. Dễ dàng hành động hơn, mặc dù không được “thịt” bà xã nhưng ít nhất cũng ăn được đậu hũ.

“Anh chịu ngủ sofa?”

“Chịu, chịu, chịu.” Tưởng Từ Hi gật đầu chắc nịch.

“Được rồi. Nếu anh có gì quá đáng em lập tức đạp anh ra cửa.”

“Bảo bối không nỡ đâu.” Tưởng Từ Hi ôm cừu nhỏ ngồi lên đùi mình.

“Ai nói em không nỡ.” Diệp Bối Nhi bất mãn nhăn mũi.


“A ui, bảo bối không thương ông xã nữa.”

Diệp Bối Nhi phì cười trước giọng điệu “non nớt” này, “Nè, Hi Tử anh càng ngày càng giống con nít rồi nha.”

“Em không thích anh làm trò con nít hả?” Diệp Bối Nhi chưa kịp trả lời thì Tưởng Từ Hi chen vào, “Vậy thì làm trò người lớn đi.”

“Cút….” Diệp Bối Nhi véo vào hông Tưởng Từ Hi thật mạnh, “Anh ngứa da phải không? Tối nay chia phòng ngủ.”

“Thôi mà, anh giỡn chút thôi.”

Diệp Bối Nhi nhăn mũi, “Anh trong giai đoạn kiểm điểm nếu như dám một lần nữa…..” Cừu nhỏ chưa nói xong Tưởng Từ Hi liền hôn “chụt” vào trán cô, “Bà xã à, anh không dám nữa, đừng có không quan tâm anh nha. Ông xã của em sẽ rất đáng thương đó.”

“Cho anh chừa.” Diệp Bối Nhi quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn cái tên đang tự biên tự diễn.

“Bảo bối không phải muốn đi chơi sao? Ngày mốt công ty có tổ chức buổi dã ngoại cho nhân viên.”

“Đi đâu? Đi đâu?”

“Biển, hai ngày một đêm, khách sạn, phí ăn uống đều là công ty bao trọn.” Tưởng Từ Hi hài lòng với vẻ mặt mong chờ của bà xã, anh chọc chọc má phúng phính của cô rồi cong môi cười.

“Đều bao trọn? Nhân viên anh nhiều như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền đó.” Diệp Bối Nhi đang đau lòng cho túi tiền ông xã nhà mình thì bị Tưởng Từ Hi hôn trộm.

“Khoảng hai đến ba mươi người thôi, mỗi bộ phận trong công ty sẽ có nhân viên xuất sắc hay có thành tích tốt đúng không?” Diệp Bối Nhi gật đầu tán thành, “Cho nên người nào có thành tích tốt nhất trong năm sẽ được đi, ngoài ra đây có thể coi là khích lệ cho những người chưa có thành tích tốt.”

“À, em hiểu rồi, anh đúng là gian thương, dùng phần thưởng để nâng cao hiệu suất công việc, theo anh nói thì những người chưa làm tốt công việc thì sẽ phấn đấu để có thành tích tốt, có tranh đấu mới có tiến bộ. Như vậy anh chính là ngư ông đắc lợi rồi.”

“Vô thương bất gian, vô gian bất thương.” Tưởng Từ Hi kiêu ngạo nói.

“Còn kiêu ngạo.” Cừu nhỏ đưa tay véo véo khuôn mặt đẹp trai của ông xã. “Ông xã ơi!”

“Hửm?” Tưởng Từ Hi nhướn mày, không biết bà xã nhỏ lại bày trò nghịch ngợm gì đây??

“Ông xã em muốn mua chút đồ.” Ái chà, lần đầu tiên bảo bối mở miệng muốn mua đồ nha, có lần anh mua cho cô chiếc váy hàng hiệu đến giờ vẫn chưa mặc, ngay cả mác còn chưa cắt nữa.

“Bảo bối muốn mua gì? Ông xã chở em.” Tưởng Từ Hi cao hứng, cuối cùng bé ngốc cũng chịu xài tiền của anh rồi. Há há há, anh lại có động lực kiếm tiền cho bà xã tiêu xài.

“Mua… Mua nội y.” Nói đến đây mặt cừu nhỏ đỏ như tôm luột, giọng lí nhí như muỗi kêu.

“À…” Tưởng Từ Hi ái muội kéo dài giọng, anh còn giả ngu, “Sao lại mua nội y? Anh thấy trong tủ quần áo còn nhiều mà.”

“Không phải đều bị anh xé rách hết sao?” Diệp Bối Nhi thẹn quá hoá giận giơ nắm đấm nhỏ đánh vào ngực anh.

•Tác giả: Xé rách? À… Hiểu rồi 😈😈😈


•Tưởng Từ Hi:…

===============

“Bà xã nhỏ, đừng tức giận, ông xã đi mua đồ với em, được không?” Tưởng Từ Hi nịnh nọt nói, anh còn cùng cô cọ mũi nữa.

“Hừ!” Diệp Bối Nhi đứng dậy đi thay đồ, Tưởng Từ Hi cũng lẽo đẽo đi theo bà xã, “Bảo bối đừng “hừ” nữa, “hừ” nữa lông mũi cũng văng luôn ra giờ.” Boss Tưởng rất có tâm trạng trêu chọc cừu nhỏ, thật không sợ chết!

“Rầm”

Diệp Bối Nhi đóng sầm cửa lại, cũng may Tưởng Từ Hi đứng lại kịp nếu không gãy luôn cái mũi xinh đẹp của anh rồi.

Tưởng Từ Hi mở cửa đi vào thì trông thấy cừu nhỏ mở tủ quần áo lấy đồ. Anh bước nhanh chân đến giúp cô chọn.

“Bảo bối mặc cái này nè.” Anh lấy ra một cái váy hoa hở vai, ở eo có dây thun co dãn, váy màu vàng nhạt in hình hoa hồng, Diệp Bối Nhi mặc vào đồng thời làm nổi bật làn da trắng trẻo của cô. Cừu nhỏ cầm lấy cái váy ông xã vừa chọn cho đi vào toilet thay.

“Bảo bối thay xong chưa?” Tưởng Từ Hi vừa chọn đồ cho mình vừa hướng về phía toilet gọi lớn.

“Ông xã, nhìn được không?” Diệp Bối Nhi xoay một vòng trước mặt Tưởng Từ Hi.

“Rất đẹp nha! Bảo bối lại đây ông xã ôm một cái.”

“Ôm ôm.” Cừu nhỏ vui vẻ đưa tay ôm chặt lấy hông Tưởng Từ Hi, cô thật thích cái cảm giác này, thật an toàn và dễ chịu. Sau một hồi, hai vợ chồng trao cái ôm yêu thương rốt cuộc cũng chịu buông ra.

“Bà xã nhỏ, chọn dùm anh quần áo đi.”

“Dạ.” Thánh thần thiên địa ơi, một tiếng dạ của cô khiến tim Tưởng Từ Hi điên đảo, trái tim bé nhỏ của anh đập “bình bịch”, “bình bịch”.

“Nè.” Diệp Bối Nhi chọn cho anh một cái áo sơmi xanh nhạt, kết hợp quần tây màu đen, tuyệt vời ông mặt trời!

“Cảm ơn bảo bối.” Anh cúi người hôn “chụt” vào má bà xã một cái thật kêu, sau đó chậm rãi thay đồ trước mặt Diệp Bối Nhi.

“Xấu xa.” Cô lấy chân đạp đạp anh rồi mở cửa chạy ra ngoài, Tưởng Từ Hi cười sằng sặc khi chọc ghẹo cô thành công.

=================

•Tác giả: Các người bớt ngược những FA chúng tôi đi 😒😒😒

•Tưởng Từ Hi: Ha, tôi thích như vậy đấy! Thì sao??

•Tác giả: Doanh Hạo mau giúp tôi 😭😭😭

•Doanh Hạo: Không phải cô theo phe cậu ta sao? *lườm*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.